Anlene vốn định ngay bây giờ sẽ dùng Sinh Tử Thủy để luyện tập Bế Quan Bí Thuật, nhưng rồi giống như chợt nghĩ tới cái gì đó, động tác trên tay liền khựng lại nửa đường.
Để vận dụng Bế Quan Bí Thuật cả trong lúc ngủ, ý tưởng ban đầu của hắn là sử dụng tầng tâm trí thứ nhất, cũng là tầng tâm trí trống rỗng, khiến cho thân thể rơi vào trạng thái ngủ, trong khi tầng tâm trí thứ hai vẫn tiếp tục duy trì hoạt động mạnh.
Nhưng giờ hắn mới để ý đến một việc, là hắn trước đó chỉ mới làm cho tâm trí từ đầy ắp trở nên trống rỗng, trong khi điều ngược lại thì còn chưa kịp thử bao giờ.
‘Hẳn là cũng tương tự như vậy chứ?’
Anlene có chút không chắc chắn, cho nên hắn quyết định vẫn là thử trước xem sao, tạm không dùng đến Sinh Tử Thủy để tránh làm lãng phí thứ ma dược quý giá này.
Hơn hết là hắn mới chỉ thành công phân tầng tâm trí được một lần mà thôi, sao dám khẳng định là sau đó sẽ không còn để xảy ra sai lầm?
Thế là hắn đặt bình ma dược sang một bên, ngồi thật ngay ngắn, thả lỏng cơ thể, ổn định lại hơi thở, bắt đầu thực hành Bế Quan Bí Thuật.
Dựa vào trình độ của hắn lúc này, đã không nhất thiết phải nhờ tới sự trợ giúp của Mũ Phân Loại.
Như vậy cũng tốt, có thể để cho chiếc mũ bớt đem chuyện Anlene uy h·iếp nó dùng Chiết Tâm Bí Thuật ra đay nghiến hắn.
Rất nhanh, chỉ trong chốc lát, hắn đã tiến vào trạng thái, làm cho tâm trí của bản thân trở nên trống rỗng.
Hơn nữa Anlene cũng phát hiện lo lắng trước đó của mình là không cần thiết, chẳng cần phải thất bại hết lần này tới lần khác như trong lớp học của Snape, hắn rất nhẹ nhàng đã bắt được cái khoảnh khắc vàng kia, chia tâm trí của bản thân ra thành hai tầng.
Tựa hồ sau lần đầu tiên thành công, tâm trí của hắn đã kích hoạt được khả năng tự động nhận diện khoảnh khắc đó, chỉ cần thời cơ vừa tới liền chớp lấy, nhẹ nhàng như xuôi theo dòng nước.
Nhưng mọi chuyện đến đây vẫn chưa xong, hắn còn phải làm cho tầng tâm trí thứ nhất, vốn đã trống rỗng, giờ phải được lắp vào những ý nghĩ mới.
Việc đó cũng đơn giản thôi, hắn chỉ cần làm cho một ý nghĩ mới xuất hiện trong tầng tâm trí đó.
Anlene đã tưởng rằng như vậy, nhưng sự thực diễn ra lại không hề thuận theo ước muốn của hắn.
Ngay khi hắn thử làm việc đó, ý nghĩ mới xuất hiện kia liền đâm thủng vách ngăn mỏng manh giữa hai tầng tâm trí, làm cho nó nhoáng cái đã tan biến không còn, khiến cho tâm trí của hắn quay trở về tình trạng độc nhất, không còn phân chia tầng thứ gì cả.
‘Quả nhiên không đơn giản như tưởng tượng.’
Anlene khẽ nhíu chân mày, bắt đầu suy nghĩ phương án giải quyết.
Hắn nhanh chóng hồi tưởng lại những gì mà Snape đã giảng giải ban nãy.
“...chính là viên gạch đầu tiên, giúp ngươi dựng nên bức tường ngăn cách…”
‘Cho nên điều mà mình nên làm lúc này, là góp thêm gạch để xây đắp vững chắc bức tường này sao?’
Anlene tự hỏi, cũng không cảm thấy có câu trả lời nào thích hợp hơn.
‘Như vậy, mình cần có không chỉ là một ý nghĩ, nhưng con người có thể suy nghĩ cùng một lúc nhiều thứ được sao…’
Nếu hắn nhớ không lầm thì dường như là không được, đó chỉ đơn giản là ảo giác của con người mà thôi, ai cũng thường lầm tưởng về khả năng đa nhiệm của bản thân.
Nhưng Anlene không phải người bình thường, không phải Muggle, mà hắn là một phù thủy, sở hữu năng lực tinh thần siêu việt.
‘Cho nên cũng không phải là không thể được, cứ thử xem.’
Mang theo tâm thế không chút kiêu ngạo nhưng đầy sự tự tin, hắn một lần nữa vận dụng Bế Quan Bí Thuật, phân tầng tâm trí.
Lần góp gạch đầu tiên, không có ngoài ý muốn, thất bại.
Lần thứ hai, lần thứ ba rồi lần thứ tư cũng đều có cùng một kết quả như thế.
Nhưng Anlene vẫn cứ bình thản như thường, ung dung không vội tiếp tục thử lại.
Cái khoảnh khắc ngắn ngủi, tựa điểm giao giữa ánh sáng và bóng tối kia, nó giống như một khe nước hẹp, một lần chỉ có thể để cho một con cá nhỏ, cũng tức là ý nghĩ của hắn bơi qua.
Nhưng theo số cá bơi qua càng lúc càng nhiều, nước chảy đá mòn, khe nước đó cũng không cách nào duy trì nguyên vẹn, từng chút từng chút một bị nới rộng ra.
Mặc dù quá trình này hiện đang diễn ra khá chậm chạp, nhưng đã chú định là không thể ngăn cản, đến một lúc nào đó, khe nước sẽ trở nên đủ rộng cho hai con cá, ba con cá, và thậm chí là nhiều hơn thế nữa bơi qua cùng một lúc.
Đến khi hoàng hôn buông xuống chân trời phía tây, Anlene đã có thể đắp lên hai viên gạch cho vách ngăn tâm trí của mình.
Sau đó hắn liền thử bù lại tầng tâm trí trống rỗng, phát hiện chỉ như vậy vẫn là chưa đủ, bức tường ngăn cách hai tầng tâm trí vẫn sụp đổ một cách chóng vánh.
‘Vậy thì tiếp tục góp gạch.’
Anlene nghĩ rất lạc quan, bởi hắn có thể cảm giác được, sau khi đã bước ra được bước đầu tiên rồi thì mọi chuyện đều nhẹ nhàng hơn không ít, quá trình khơi thông khe nước càng lúc càng thuận lợi.
Đến tối, hắn quả nhiên đã có thể làm cho năm ý nghĩ khác nhau cùng xuất hiện trong tâm trí.
Chỉ là không giống như Anlene tưởng tượng trước đó, hắn cũng không thể làm được đa nhiệm, duy trì các luồng suy nghĩ riêng biệt cùng tồn tại, để cùng một lúc giải quyết những vấn đề khác nhau.
Bởi vì những ý nghĩ cùng tồn tại đó, chỉ có một là sống, còn lại đều là c·hết.
Cách Anlene định nghĩa một ý nghĩ c·hết, chính là những ý nghĩ vô nghĩa, tới đi bất chợt, không có khả năng giải quyết vấn đề đang gặp phải, hay suy nghĩ về tương lai, hoặc chỉ đơn thuần là các hình ảnh trong quá khứ.
Cũng vì vậy mà hắn giống như đã lờ mờ đoán được, để phân ra tầng tâm trí thứ ba, thứ tư hay nhiều hơn thế nữa, yêu cầu chủ chốt có lẽ chính là để hai, ba hay nhiều hơn các ý nghĩ sống đồng thời xuất hiện trong tâm trí.
Chuyện đó đối với Anlene hiện tại còn quá xa vời, cho nên hắn chỉ nghĩ thoáng qua liền gác nó vào một góc, tiếp tục công cuộc đắp gạch xây tường của mình.
Ngoại trừ những lúc cần giải quyết nỗi buồn hay lấp đầy bụng đói, hắn chỉ tập trung vào duy nhất một việc là tiếp tục luyện tập, không ngừng để cho các ý nghĩ có thể sinh ra cùng một lúc nhiều hơn.
Chờ đến khi đã có thể tạo thành mười luồng ý nghĩ chỉ trong khoảnh khắc phân tầng, hắn mới một lần nữa thử lấp lại tầng tâm trí thứ nhất.
‘Để xem nào.’
Anlene nhắm mắt lại, nhanh chóng làm cho tâm trí trống rỗng, ngay lập tức liền thành công chớp lấy thời cơ phân tầng tâm trí.
Tiếp theo là thời khắc kiểm nghiệm công trình, để xem vách ngăn của hắn đã đủ vững chắc hay chưa.
Hắn dùng tầng tâm trí thứ nhất nghĩ về việc ngày mai nên ăn gì, mặc gì, dùng tầng tâm trí thứ hai để thiết lập một thời khóa biểu luyện tập thần chú.
Kết quả chính là…
“Wow!”
Anlene không khỏi cảm thán thành tiếng, bởi hắn vừa trải qua một chuyện hết sức thần kỳ.
Hắn vậy mà thật sự có thể suy nghĩ hai chuyện khác nhau cùng một lúc, hơn nữa ý nghĩ trong lúc đó cũng hết sức rõ ràng và tách bạch, không hề lẫn lộn vào nhau.
Cảm thấy thú vị, Anlene bắt đầu dùng tầng tâm trí thứ nhất hồi tưởng lại một giai điệu buồn, lại dùng tầng tâm trí thứ hai nhớ đến một bản nhạc vui.
Thế là một bản mashup vui buồn lẫn lộn cực kì quái dị ra đời trong đầu hắn.
“Chơi vui à nha.”
Anlene càng thêm hứng thú, nhưng đương lúc hắn muốn thử nhiều trò hơn nữa, vách ngăn bỗng nhiên sụp đổ.
‘Xem ra vẫn phải tiếp tục góp gạch.’
Hắn sững ra trong chốc lát rồi khẽ nhún vai, không còn nghĩ tới trò vui gì nữa, thành thành thật thật xây đắp bức tường tâm trí.
0