Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 87: Occlumency Level 1
Đã bốn ngày trôi qua.
Sau khi Anlene tiêu hao quá nửa bình Thuốc Wiggenweld, Sinh Tử Thủy cũng chẳng còn thừa lại bao nhiêu, hắn cuối cùng đã đạt được mong muốn của mình.
[Phù thủy năm thứ nhất đã học được phép thuật đặc thù - Bế Quan Bí Thuật - Occlumency Level 1]
Anlene bắt đầu kiểm nghiệm thành quả, hắn vận dụng Bế Quan Bí Thuật tiến vào trạng thái phân tầng, sau đó mở ra Vùng Giao Thoa luyện tập phép thuật suốt ba giờ liền.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, vách ngăn do hơn ba trăm ý nghĩ khác biệt tạo thành vẫn cứ sừng sững trong tâm trí của hắn, chia nó thành hai tầng tách biệt, một tầng trống rỗng không có bất cứ ý nghĩ gì, một tầng tiếp tục hoạt động tư duy như bình thường.
Đến đây, có thể nói là Anlene đã thành công đắp lên cho mình chiếc vỏ ốc để che chắn tâm trí, khiến tâm trí của hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ được phòng hộ, bất kỳ ai muốn xâm lấn vào trong đều phải tìm cách phá vỡ nó trước.
‘Mặc dù cũng không phải cứng cáp gì lắm.’
Anlene khẽ thì thầm, đóng lại nắp bình Thuốc Wiggenweld, sau đó lấy ra một món đồ vật khác.
Khóa Học Tự Chọn Của Các Bậc Thầy Phép Thuật.
Anlene mơn trớn quả cầu pha lê trong tay, nó là thứ có thể giúp hắn tìm ra giải pháp cho vấn đề độ cứng của chiếc vỏ ốc.
Bây giờ đang là thời kỳ phi thường, nên hắn cũng không vì tiết kiệm Galleon mà tự mình tìm kiếm câu trả lời, nhờ đến Snape là biện pháp phù hợp nhất hiện tại.
Chẳng bao lâu sau.
Anlene đã lần thứ ba bước vào gian phòng học tuy u ám, lạnh lẽo nhưng đã có vài phần thân quen kia.
Hắn an tĩnh ngồi tại chỗ, lưng vai thẳng tắp, hai tay lại đặt ở trên bàn, yên lặng chờ Snape đến lớp.
Vài giây sau đó.
Bên trong cái lò sưởi vốn chưa từng được sử dụng ở góc phòng bỗng có ánh lửa màu xanh lục bùng lên, không ngoài dự đoán, rắn chúa nhà Slytherin đã xuất hiện tại chỗ đó.
Đối phương giũ mạnh tay áo một cái, tro bụi bám trên áo choàng lập tức bay biến toàn bộ.
Con dơi già bước đi như gió, nhanh chóng tới trước bàn làm việc của mình, tay khoanh trước ngực, thân hình hơi nghiêng về phía trước, dùng ánh mắt nhìn kỹ để trực diện với Anlene.
Người sau cũng không hề kh·iếp đảm, môi hơi mỉm cười, ung dung đối mắt với viện trưởng nhà rắn.
Chừng ba giây sau, Snape mới thu hồi ánh mắt, vừa chỉnh lý lại đồ đạc trên bàn, vừa dùng giọng nói không ẩn chứa chút cảm xúc nào mà khen rằng:
“Rất tốt, ít nhất cũng biết lấy sự siêng năng để bù đắp cho bộ não không quá phát triển của mình.”
‘Ừm?’
Nghe vậy, Anlene chợt cảm giác có gì đó sai sai.
Mặc dù vẫn bị nói là não không quá phát triển, nhưng “rất tốt” là cái quỷ gì, nếu trí nhớ của hắn không có vấn đề thì con dơi già chưa từng dùng cụm từ vĩ đại như thế để khen hắn.
Cho nên, hắn phải gặp chuyện chẳng lành.
Snape một lần nữa nhìn thẳng vào trong mắt hắn.
Trong khoảnh khắc đó, linh cảm của Anlene chợt sinh ra báo động, như muốn mách bảo hắn rằng không nên đối diện với đôi mắt đó.
Nhưng hắn vẫn là không kịp phản ứng, bởi chuyện diễn ra quá nhanh.
Ngay lập tức, hắn liền cảm thấy đầu óc của mình trở nên quay cuồng, trước mặt hắn lúc này không còn là Snape nữa mà thay vào đó, vô vàng các cảnh tượng thuộc về quá khứ bỗng chốc hiện lên, đồng loạt nhảy ra trước mắt hắn.
Tất cả những cảnh tượng này pha trộn lại với nhau, tạo thành một mớ hỗn độn càn lướt qua mọi ngóc ngách bên trong tầng tâm trí vốn trống rỗng của hắn, khiến khả năng tiếp nhận thông tin của hắn lập tức bị quá tải, cảm giác đầu mình bỗng nhiên đau như búa bổ.
Chỉ đến khi Snape quay mặt đi, mớ hỗn độn bên trong tâm trí mới dần thu nhỏ oai thế, cuối cùng rút hết vào hư vô.
“Hộc… ọe…”
Anlene một tay chống ở mép bàn, cong người sang một bên, nôn khan vài tiếng.
Trong lúc đó, âm thanh lạnh lùng của con dơi già không sót một chữ rơi vào trong tai hắn.
“Sau khi đã phân tầng tâm trí, duy trì phòng hộ, chuyện tiếp theo mà một Occlumens cần làm chính là tăng cường chất lượng cho lớp phòng hộ đó.”
“Dập tắt cảm xúc, ngăn cách, phủ nhận những phần thuộc về bản chất của chính ngươi, đó là biện pháp tốt để đúc nên tấm khiên phòng hộ tâm trí đủ vững chắc.”
“Không dừng lại ở đó, ngươi còn có thể bện thêm một lớp ngụy trang, đánh lừa kẻ xâm lấn bằng những ký ức giả.”
Lúc Anlene ngẩng mặt lên, đã thấy Snape lúc này đang đứng ở ngay trước mặt mình, khoanh tay nhìn xuống hắn với ánh mắt nghiền ngẫm.
Sau đó hắn liền nghe đối phương nói:
“Chuyện thứ nhất phải dựa vào chính ngươi, chẳng ai có thể giúp được cả, mà về phần chuyện thứ hai…”
Snape tựa người vào bàn, sau đó mới tiếp tục:
“...ta có thể cho ngươi hai lựa chọn.”
“Phương án thứ nhất, đích thân ta sẽ giúp ngươi lục lọi lại những ký ức quá khứ, thu gom chúng vào một góc của tâm trí, việc của ngươi chính là phải chỉnh sửa, chắp ghép chúng lại thành những ký ức nhìn qua có vẻ là thật, nhưng thực chất lại là giả.”
“Phương án còn lại, ngươi cần phải học được Chiết Tâm Bí Thuật, sau đó tự bản thân ngươi sẽ là người lục lọi ký ức của chính mình, những việc còn lại đều không có gì khác biệt.”
“Cho nên, lựa chọn của ngươi là gì đây, phù thủy?”
“...”
Anlene trong lúc nhất thời rơi vào trầm mặc, trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Giữa hai phương án này, thoạt nhìn qua giống như không có gì cần thiết để cân nhắc, lựa chọn thứ hai rõ ràng là ưu việt hơn rất nhiều, đổi lại là ai có lẽ cũng đều sẽ tuyển nó.
Nhưng vấn đề là nếu đã rõ ràng như thế, tại sao Snape lại còn đưa ra một phương án khác?
Cho nên nó chắc chắn có chuyện ẩn bên trong.
Thế là Anlene liền đưa ra thắc mắc của mình cho Snape:
“Thưa giáo sư, nếu như tôi lựa chọn phương án thứ hai, có phải cần trước tiên đáp ứng được loại yêu cầu nào đó?”
Nghe hắn hỏi vậy, con dơi già hơi nhướng mày, trầm giọng nói:
“Coi như có chút khôn vặt.”
Sau đó đối phương cũng không đánh đố hay mỉa mai gì, thẳng thắn giải đáp vấn đề của Anlene:
“Ngươi đoán bừa mà trúng, nếu như muốn học Chiết Tâm Bí Thuật ở chỗ của ta, ngươi ít nhất cần phải là phù thủy năm thứ ba mới đạt yêu cầu tối thiểu.”
‘Khá lắm, vậy còn một hai gì nữa, tôi có lựa chọn sao?’
Anlene cúi xuống oán thầm một câu, sau đó nhanh gọn đưa ra câu trả lời của mình:
“Vậy tôi chọn phương án thứ nhất, thưa giáo sư.”
Snape khẽ gật đầu một cái, cũng không nói gì thêm mà bước đi cực nhanh, quay trở lại đằng sau bàn làm việc.
Anlene hít một hơi thật sâu, sau đó dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Snape, chờ đợi đối phương xâm nhập vào tâm trí của mình.
Thấy Anlene đã có quyết tâm như thế, con dơi già đương nhiên sẽ không chần chừ gì cả, trực tiếp vận dụng Chiết Tâm Bí Thuật xuyên phá màng phòng hộ tâm linh vốn còn rất mỏng manh của hắn.
Ngay lập tức, cảm giác váng đầu kéo đến, tâm trí của Anlene một lần nữa bị tàn phá bởi mớ hỗn độn do các hình ảnh thuộc về quá khứ trộn lẫn mà thành.
Trong cơn kinh hoàng như trời đất đảo điên, vũ trụ xoay vần đó, hắn thế mà vẫn có thể nghe được âm thanh lạnh lẽo như băng của Snape, rõ mồn một từng từ bên tai.
“Quá khứ của mỗi người đều không phải là một thứ đơn giản, trái lại là một công trình cực kì đồ sộ, khổng lồ.”
“Bởi vì mỗi một khoảnh khắc trôi qua, nó đều trở thành ký ức, bất kể là nó có ý nghĩa đến dường nào, hay vô nghĩa ra sao.”
“Cũng vì lẽ đó, có những ký ức mà ngươi đã lãng quên, tưởng như không còn tồn tại, nhưng thực chất thì nó vẫn luôn ở đó, in hằn trong một góc khuất nào đó của thế giới tinh thần.”
“Để tạo ra một lớp ngụy trang hoàn hảo, ngươi không được phép bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào trong ký ức, kể cả đó là một lần tè dầm năm bốn tuổi.”
“...”
---Loading---
Mong các ngài đừng quên gửi hoa đề cử nhé, kẻ vô dụng này xin lạy tạ...