Trên tầng hai của căn nhà nhỏ nằm trong hẻm 48.
Anlene lúc này đã trở lại sau một tiết học có phần đau đớn.
Hắn nằm thẳng cẳng ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, dùng tay nhẹ nhàng ấn vào hai bên thái dương, cố gắng xoa dịu đi cảm giác đau âm ỉ không dứt trong đầu.
‘Thật sự là một tràng t·hảm h·ọa.’
Nghĩ đến mớ hỗn độn đang chiếm cứ một góc tâm trí của mình, hắn liền cảm thấy hộp sọ của bản thân bỗng nặng hơn mấy kg.
Nếu không sớm ngày dọn dẹp mớ hỗn độn đó, bện nó thành một quá khứ giả tạo hoàn chỉnh, vậy khả năng tư duy của Anlene sẽ bị trì trệ hơn bình thường rất nhiều.
Nói trắng ra chính là hắn sẽ bị ngu đi.
Kỳ thực việc bện ký ức này có thể chia ra nhiều giai đoạn để hoàn thiện từng phần, nhưng vì Anlene không có quá dư dả Galleon để gặp mặt Snape thường xuyên, cũng như tinh thần của hắn đủ mạnh để chèo chống lượng ký ức khổng lồ đó, cho nên hắn đành cắn răng quyết định một hơi ôm hết.
Ký ức là thứ bện mãi không xong, bởi vì mỗi một khoảnh khắc trôi qua là cũng có thêm một khoảnh khắc trở thành quá khứ, cho nên việc của Anlene không chỉ là sắp xếp, chỉnh sửa lại mớ hỗn độn do Snape giúp hắn thu thập, mà còn bao gồm cả những ký ức mới phát sinh.
May mắn là tốc độ xử lý của tâm trí cũng không thua gì máy móc, nên theo Anlene ước đoán, hắn có lẽ chỉ cần mất chưa tới một tháng là có thể bện xong lớp ngụy trang hoàn thiện từ đống ký ức cũ.
Sau đó mọi chuyện liền đơn giản hơn rồi, hắn chỉ phải duy trì xử lý những ký ức phát sinh mới mà thôi.
Mặc dù trong tiết học này Anlene không học được thứ gì mới, chỉ ngồi một chỗ cho Snape lục lọi ký ức, nhưng con dơi già có vẻ như vẫn rất hài lòng với biểu hiện chăm chỉ của hắn.
Trước khi tống cổ Anlene ra ngoài, đối phương vẫn như thường lệ mà bố thí cho hắn một chút ngon ngọt, chỉ là lần này không phải là ma dược như hai tiết học trước.
Anlene lấy từ trong Mũ Phân Loại ra một cái hộp vuông có vẻ ngoài giản dị, nó được làm bằng gỗ và có màu đen, kích thước chỉ khoảng một bàn tay người trưởng thành.
Nhưng khi hắn bắt đầu mở hộp ra, theo biên độ mở càng lúc càng lớn, kích cỡ của chiếc hộp cũng tăng lên một cách thần kỳ.
Chờ đến khi đã đạt tới góc mở tối đa là chín mươi độ, chiếc hộp gỗ lúc này vậy mà lại lớn chừng một cái va li xách tay.
Bên trong hộp có rất nhiều đồ vật, có thông thường như một cành cây, mấy cái cánh hoa, hay một lọ dung dịch không biết tên.
Đồng thời cũng có những thứ có phần quái dị, như một đoạn xương, một chiếc nanh, hay một lọ nhỏ chứa thứ chất lỏng trông giống như là máu.
Có lẽ ai cũng có thể đoán được, những đồ vật hoặc bình thường hoặc quái dị này chính là các nguyên liệu dùng để nấu ma dược.
Nó bao gồm một số loại thường thấy như bột từ rễ Lan nhật quang, dịch nhầy của Flobberworm, Ô đầu, Bạch Tiên, vỏ cây Wiggentree, máu rồng, v.v. khoảng gần hai mươi loại nguyên liệu ma dược.
Theo như Snape nói, một hộp này đủ cho Anlene nấu được tất cả những loại ma dược mà học sinh năm nhất có thể học, nhưng cũng chỉ đủ cho một lần nấu duy nhất, nên một khi hắn thất bại, sẽ không có cơ hội để làm lại.
Anlene vọc vạch chiếc lọ đựng máu Kỳ Nhông Lửa, thấp giọng lẩm bẩm:
“Vạc đã có sẵn, nguyên liệu có thể nói là dư thừa, nhưng ít nhất cũng phải cho tôi cái công thức chứ giáo sư!”
Hắn không phải là không nhớ được một ít công thức trong mấy trò chơi ăn theo nguyên tác, nhưng nếu như hắn thật dám dựa vào chúng mà nấu ma dược, vậy não Troll là hoàn toàn không đủ để diễn tả cho sự “thông minh” của hắn.
‘Nếu để cho giáo sư biết mình làm như vậy…’
Anlene thử tưởng tượng một cái liền không khỏi rùng mình, hắn giống như đã nhìn thấy viễn cảnh bản thân bị Sectumsempra cắt thành mấy chục mảnh.
‘Quá dọa người.’
Hắn không còn hứng vọc vạch đống nguyên liệu, khép nắp hộp lại bỏ vào trong chiếc mũ, chờ ngày nào rút thưởng được công thức hoặc sách ma dược, hắn mới có thể một lần nữa để cho nó thấy ánh mặt trời.
Quay trở lại chuyện chính, thu hoạch của Anlene trong tiết học này cũng không chỉ dừng lại ở hộp nguyên liệu, mà còn là một thứ khác, hay nói chính xác hơn là một phát hiện bất ngờ.
So với chiếc hộp, hắn cho rằng phát hiện đó còn quan trọng hơn.
‘Hóa ra tên kia không chỉ để lại tài sản.’
Anlene đang nói đến An Lê, một hắn khác, chủ nhân nguyên bản của cơ thể này.
Trong lúc Snape lục tung ký ức của mình lên, giữa mớ hỗn độn khổng lồ đó, hắn đã vô tình phát hiện một vài cảnh tượng quá khứ hoàn toàn không có chút cảm giác quen thuộc nào.
Sau khi thử moi móc chúng ra, bện thành một đoạn ký ức hoàn chỉnh, hắn mới kinh ngạc phát hiện, đó vậy mà lại là ký ức thuộc về An Lê của thế giới này chứ không phải của mình.
Bên trong mớ hỗn độn kia, nó có chứa toàn bộ ký ức của An Lê trước khi hai người đổi chỗ cho nhau.
Anlene cho rằng phỏng đoán này của mình khả năng cao chính xác, hơn nữa khó mà sai đi đâu được.
Bởi sau phát hiện này, hắn mới bỗng nhận ra một điều, là bản thân chưa từng gặp khó khăn trong việc giao tiếp với người của thế giới này.
Từ đấy có thể suy ra, nếu như không có ký ức của An Lê ảnh hưởng, lúc hắn nói chuyện với người khác sợ là hắn nói người ta không hiểu, mà người ta nói hắn cũng phải nhờ Mũ Phân Loại dịch lại cho mình.
Cũng vì phát hiện này, nên trước đó Anlene mới có thể tự tin rằng mình sẽ bện xong lớp ngụy trang hoàn hảo chỉ trong vòng một tháng.
Bởi lẽ hắn không cần phải tốn công tốn sức cho việc làm giả ký ức của mình, cứ trực tiếp bê nguyên toàn bộ quá khứ của An Lê là được, hơn nữa còn hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xảy ra vấn đề logic.
Vì tất thảy những ký ức này, toàn bộ đều là thật.
“Tôi là An Lê, mà tôi cũng không phải là An Lê.”
“Những ký ức này đều là giả, nhưng cũng đều là thật.”
“Dù là Voldemort đích thân tới chơi, e là cũng khó mà phân biệt được chứ?”
“Ha ha…”
—Loading—
Trong lúc Anlene đang vừa đắc chí cười vừa cần cù bện những ký ức cũ, ở ngoài phố Hoa Loa Kèn, một nhóm năm người cũng đang dần tiếp cận đến khu vực hắn ở.
Không giống như hai kẻ từng mò đến vào buổi tối mấy ngày trước, bộ dạng che che giấu giấu, nhóm người này ăn mặc rất là đàng hoàng, nữ mặc quần áo công sở, nam khoác vest đen, giày tây, cầm theo cặp công văn, trông dáng vẻ vô cùng chính thức.
Nhưng có hai người đàn ông trong số họ sở hữu hình thể khá là tương đồng với hai kẻ lén lút mặc hoodie tối hôm đó.
Trên quyển sổ tay được người phụ nữ duy nhất trong những người này ôm ở ngực, có thể nhìn thấy một dòng chữ như sau.
[Tập Đoàn Địa Sản Aniliber]
Nếu Anlene nhìn thấy, hắn liền sẽ đoán ra được nhóm người này chính là nhân viên của Aniliber, tập đoàn đang thi hành công tác giải phóng mặt bằng ở phố Hoa Loa Kèn.
Chỉ có điều, nội dung cuộc trò chuyện của họ lúc này sẽ là điều mà hắn không thể ngờ tới.
“...hai người thật sự bị vây mấy tiếng ở chỗ này?”
“Không phải bị vây, chỉ là cứ đi ra đi vô suốt thôi, mày cũng xem qua băng thu hình còn gì.”
“Tôi chỉ là cảm thấy hơi khó hiểu thôi.”
“Có vấn đề gì sao, mục tiêu không phải tự xưng là Phù Thủy ư, biết chút mánh bịp bợm cũng không lạ.”
“Có Cổ Vật bên trên mới cấp, mấy trò vặt này của hắn cũng phải hết phép.”
“Chớ khinh thường, Layu còn không phải có Number 729 đó ư, kết quả thế nào anh cũng biết.”
“Uầy, cô không ngại nhắc chuyện này?”
“...”
“Ầy, tôi nói nhiều rồi, sorry sorry.”
“Ha ha, thất bại lần trước chủ yếu là do Siêu Trộm thôi. Bây giờ chỉ có một mình hắn, chẳng lẽ chúng ta còn đối phó không được?”
“Biết là vậy, nhưng cẩn thận vẫn hơn.”
“Ừm…”
—Loading—
Vô Dụng: Thật ra vốn không hề ý có định để Anlene có ký ức của An Lê, nhưng nửa tháng trước bỗng nhận ra 1 bug khá to là chuyện giao tiếp của main với mấy nhân vật khác ngoài Mũ, nên mới phải fix kiểu này.
P/s: Vẫn quỳ cầu hoa, cầu đánh giá 5 sao, cầu tương tác, cầu tặng quà nha các quý ngài đáng kính!!!
0