0
Ba Mảnh Vá Thường nằm ở ba hướng khác nhau, tạo thành thế tam giác vây quanh Mảnh Vá Bạc nằm ở trung tâm, ngay phía trên một mô hình hỗn thiên cầu cỡ lớn.
Xung quanh hỗn thiên cầu có đặt những chiếc bàn lớn chữ nhật để người ta có thể ngồi lại đọc sách, ba kệ sách lớn nằm xen kẽ giữa ba lối đi, hướng mặt vào nhau, nếu đặt thêm ba cái kệ tương tự vào giữa chúng thì có thể tạo ra một lục giác đều.
Anlene ngước mặt lên nhìn Mảnh Vá Bạc, ở độ cao của nó, biện pháp dễ dàng nhất để tiếp cận mà hắn có thể nghĩ ra chính là dùng Cleansweep 5 bay tới.
Nhưng nếu làm như vậy ở chỗ này thì thật sự là không ổn.
Anlene nhìn trái ngó phải, trên dưới trước sau, ngoại trừ một vài người đang đọc sách hoặc tìm sách, ở chỗ này hiển nhiên cũng không thể thiếu camera.
Vùng Giao Thoa có thể giải quyết vấn đề này, nhưng làm như vậy thì quá lộ liễu, hắn vẫn chưa quên ngay dưới chỗ này chính là trụ sở của Cục Vệ Địa, bất kỳ hành động bất thường nào của hắn cũng có thể dẫn tới bại lộ sự tồn tại của Mảnh Vá.
Nhất là khi điều kiện để giải phong ấn cho Mảnh Vá Bạc khả năng cao sẽ ngặt nghèo hơn Mảnh Vá Thường rất nhiều, yêu cầu hắn phải bỏ ra càng nhiều công sức và thời gian xoay xở với nó.
Cho nên Anlene chỉ có thể tạm gác lại việc thu thập Mảnh Vá Bạc đó, dù rằng không muốn như vậy, hắn chỉ có thể đi tới chỗ Mảnh Vá Thường dễ tiếp cận nhất trong ba mảnh còn lại.
Nó đang nằm lơ lửng trên một chiếc bàn đọc sách ở rìa ngoài, gần với một trong ba kệ sách lớn.
Nơi đó hiện chỉ có một thiếu niên, với cặp mắt kính dày cộm, đang cặm cụi nghiền ngẫm từng chữ trong quyển sách dày hơn ngàn trang trước mặt.
Anlene cho thiếu niên một ánh mắt đầy kính nể, sau đó ngồi vào chiếc ghế cách đối phương hai chỗ trống.
Hắn đặt hai cùi chỏ lên bàn, ôm nắm tay đỡ ở trước miệng, ánh mắt đăm chiêu nhìn Mảnh Vá ngay trước mắt cùng hai thứ đồ vật nằm ngay bên cạnh nó.
Một quả địa cầu cùng một bức tượng kỵ sĩ, có vẻ như là đồ trang trí bàn cho đỡ đơn điệu.
Anlene đưa tay về phía Mảnh Vá, không giống như mảnh ở quán Mắt Ruồi, một vòng phong ấn bằng cổ ngữ hiện lên xung quanh nó.
Không khó để hắn đoán được quả địa cầu hoặc là bức tượng kỵ sĩ, hoặc là cả hai thứ này chính là manh mối để hắn tìm ra lời giải cho phong ấn của Mảnh Vá.
‘Nhưng nên giải như thế nào đây?’
Anlene đưa tay xoay nhẹ quả địa cầu, phát hiện nó cũng chỉ giống như quả địa cầu thông thường ở thế giới cũ, ngoại trừ trên bề mặt có thêm một số lục địa chỉ thế giới này mới có, ví dụ như Khu 5.
Tạm thời không xác định thứ này có giá trị gì, hắn nhìn ngó xung quanh một chút, thấy không có ai để ý tới chỗ này, liền đưa tay về phía bức tượng kỵ sĩ, cầm lấy nó.
Cảm giác đầu tiên của hắn chính là nặng, mặc dù chiều cao của bức tượng cũng chỉ chừng hai mươi xen ti mét, bề dài cũng tầm đó, nhưng bởi vì được làm bằng kim loại nên mới nặng như vậy.
Anlene quan sát thật kỹ ngoại hình của bức tượng, nhưng không nhận ra đây là tượng của kỵ sĩ nào, cũng không có chi tiết nào của bức tượng gợi cho hắn ý hay nào đó.
Hắn còn phát hiện phần tay cầm giáo của bức tượng có thể di chuyển lên xuống, nhưng tạm thời cũng không nghĩ ra mình có thể tận dụng điều này như thế nào.
Chỉ tới khi Anlene giơ phần đế của bức tượng kỵ sĩ lên, hắn mới phát hiện một chi tiết đáng chú ý.
[Lancelot]
Đây là dòng chữ duy nhất được khắc ở phần chân đế.
Đầu Anlene lập tức nhảy số.
‘Lancelot… Là Lancelot của Kỵ Sĩ Bàn Tròn trong truyền thuyết vua Arthur sao…’
Hắn nhìn tư thế cưỡi ngựa đâm giáo của bức tượng, lại nhìn quả địa cầu, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng.
‘Có lẽ là như vậy?’
Hắn đặt bức tượng kỵ sĩ lại chỗ cũ, để phần mũi giáo của bức tượng hướng về phía quả địa cầu, sau đó xoay chuyển quả địa cầu sao cho mũi giáo chỉ vào Khu 32, cũng tức là chỗ của vương quốc Anh ở thế giới cũ.
Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như hắn đã nghĩ.
Anlene đưa tay đến chỗ Mảnh Vá, chẳng ngờ vòng phong ấn vẫn còn nguyên ở đó, chậm rãi quay tròn, không cho Mảnh Vá bay về phía Mũ Phân Loại.
Anlene: ?
‘Xem ra có huyền cơ khác.’
Phát hiện lời giải do mình đưa ra vậy mà lại sai, hắn chẳng những không thấy buồn bực, trái lại còn sinh ra vài phần hào hứng.
‘Ít nhất cũng phải có chút độ khó như vậy mới phải chứ.’
Trong lúc Anlene đang một lần nữa quan sát tỉ mỉ bức tượng kỵ sĩ, gã thiếu niên đeo kính bên cạnh lúc này cũng chú ý tới hành động của hắn.
“Đây rốt cuộc là Lancelot nào?”
Nghe được hắn tự hỏi, lại thấy bộ dạng rất là hứng thú của hắn với bức tượng, đối phương thoáng ngập ngừng một lúc rồi mới lắp bắp nói:
“Lan… Lancelot, Kỵ, Kỵ Sĩ Mặt Trời Khôn… Không Lặn.”
Giọng nói của con mọt sách này nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải thính giác của Anlene vượt xa bình thường, e là cũng không nghe rõ đối phương nói cái gì.
‘Kỵ Sĩ Mặt Trời Không Lặn? Nghe qua giống như là nhân vật trong trò chơi hoặc tiểu thuyết…’
Hắn không khỏi nhìn sang thiếu niên đeo kính, định hỏi gã thêm thông tin về kỵ sĩ Lancelot thì đã thấy đối phương cúi mặt cặm cụi đọc sách, tựa hồ kẻ vừa mới lên tiếng giải đáp thắc mắc của hắn không phải là mình.
Trông bộ dạng này của con mọt sách, hắn không khỏi hoài nghi, nếu bản thân hơi lớn tiếng một chút sợ là có thể trực tiếp dọa cho đối phương chạy mất dép đấy chứ.
Thế là hắn chỉ đành nhún vai, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn nhé.”
Thiếu niên không có bất kỳ phản hồi gì, giống như không nghe thấy.
Anlene cũng không bận tâm, lấy điện thoại của mình ra, dùng google tra cứu Lancelot, Kỵ Sĩ Mặt Trời Không Lặn.
‘Để xem nào…’
Từ bách khoa toàn thư Prometheus, hắn mới biết được Lancelot này đúng là không phải Lancelot của Kỵ Sĩ Bàn Tròn, mà là một nhân vật trong một quyển tiểu thuyết hư cấu kỳ ảo được sáng tác vào thế kỷ trước.
Quyển tiểu thuyết kể về hành trình tiêu diệt bảy con quái vật của Lancelot trong một ngày.
Theo những gì hắn đọc được thì bảy con quái vật này là hình tượng ẩn dụ cho bảy tông tội.
‘Ừm? Cả bộ tiểu thuyết chỉ diễn ra trong một ngày? Nghe qua có vẻ qua loa.’
Anlene khẽ nhướng mày, sau đó mới chợt như vỡ lẽ khi đọc thêm về phần tóm tắt nội dung quyển sách.
Lancelot trong quyển tiểu thuyết này có vật cưỡi là một con ngựa thần, nó có năng lực phi thường là luôn có thể đuổi kịp mặt trời, vậy nên Lancelot mới có cái danh xưng Kỵ Sĩ Mặt Trời Không Lặn kia.
Đến một ngày, khi Kỵ Sĩ Mặt Trời Không Lặn đã đi tới giới hạn sinh mệnh của mình, năng lực ấy của con ngựa thần mới biến mất.
Cũng vì lẽ đó, cái gọi là một ngày đối với Lancelot, kỳ thực chính là cả cuộc đời.
Lúc mặt trời lặn, cũng là lúc Kỵ Sĩ Mặt Trời Không Lặn lìa xa nhân thế.
‘Manh mối nằm ở đâu đây?’
Anlene nhìn lại nội dung tóm lược của câu chuyện về Lancelot, rất nhanh liền phát hiện một chi tiết có vẻ như hữu dụng.
‘Luôn đuổi kịp mặt trời… Nếu vậy, Lancelot nhất định phải đi từ phía đông sang phía tây.’
Hắn nhìn về phía quả địa cầu, đưa tay xoay nó một vòng.
‘Mình cần tìm được điểm bắt đầu.’
“Điểm bắt đầu…”
Anlene khẽ lẩm bẩm, trong mắt lóe lên một tia sáng, nhanh tay tìm kiếm thông tin về con quái vật đầu tiên mà Lancelot tiêu diệt.
“...một con quái vật khổng lồ, hình dạng như bạch tuộc… không phải cái này.”
“...đại biểu cho tội tham ăn… hình như cũng không phải.”
“...Lancelot chạm trán con quái vật ở thung lũng Wien, nơi tận cùng của dãy Alps… Ừm?”
Ngón tay đang vuốt màn hình của Anlene chợt dừng lại, hắn lập tức mở ra một tab khác trên trình duyệt, tra cứu xem thung lũng Wien nằm ở đâu.
‘Nước Áo, bây giờ là khu…’
“Bốn mươi lăm.”
—Loading—
Từ hồi đăng được 70 chương tới giờ, mặc dù không nhiều nhưng thường thường mỗi ngày cũng có 200 lượt xem, hôm nào đột biến thì lên 300, chả hiểu sao hôm qua còn có 100 @@
Đồ vô dụng này quỳ lạy van xin các ngài hãy ấn cất giữ, đọc truyện và đề cử, tương tác, đánh giá 5 sao, tặng quà nếu có thể ạ!!!