Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 98: Giao cảm
Trong lòng Anlene vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, lúc này cũng không biết hôm nay là ngày xui xẻo hay may mắn của bản thân nữa.
Nếu nói là may mắn thì hôm nay hắn vừa mới bị người của phe Phân Liệt đánh tới tận nhà, còn trúng đ·ạ·n b·ị t·hương.
Nhưng nếu muốn nói là xui xẻo thì ngay sau đó hắn liền phát hiện mấy Mảnh Vá liền, hơn nữa còn có một cái trong đó lả Mảnh Vá Bạc.
Chỉ là Anlene bỗng giống như nhớ ra gì đó, thoáng cái liền không còn quan tâm đến may rủi gì nữa, dùng khóe mắt liếc Stanislav một cái.
‘Hừmm…’
Hắn bất động thanh sắc nói:
“Chỗ này vẫn luôn như thế này sao, ngài chỉ huy?”
Đồng thời đưa tay chỉ qua một vòng quanh căn phòng sắt, trọng điểm là những đồ vật có ở nơi này.
Stanislav vô ý thức nhìn theo cánh tay của hắn, cười nhợt nhạt đáp:
“À… ha ha, không phải vẫn luôn như thế này sao…”
Ông ta nói với giọng không chắc.
Anlene nhìn thái độ của đối phương, lập tức liền hiểu được cũng giống như ở bước quét hình trước đó, tên bụng phệ này rõ ràng cũng không vào căn phòng này được mấy lần.
‘Hẳn là không nhìn thấy.’
Hắn nhủ thầm một tiếng.
Đúng lúc này, giọng nói của Mũ Phân Loại cũng chợt vang lên, nhưng không phải ở ngoài mà ngay trong đầu của hắn.
‘Ngươi cứ yên tâm, tên mập c·h·ế·t tiệt này đúng là không nhìn thấy.’
Anlene: ???
Hắn không ngờ chiếc mũ lại lên tiếng vào lúc này, từ lúc bị Stanislav hành hạ tinh thần đến phải vờ ngất xỉu, nó vẫn luôn giả c·h·ế·t để tránh bị đồ bụng phệ lạm quyền đó tiếp tục gieo họa.
Nhưng quan trọng hơn là…
‘Cái tên này vậy mà có thể nói chuyện bằng thần giao cách cảm? Thế sao trước đó còn nói chuyện kiểu bình thường làm gì cho rắc rối không biết.’
Hắn vừa nghĩ như vậy, giọng nói của chiếc mũ liền một lần nữa vang lên trong đầu:
‘Hey hey hey, phù thủy nhỏ! Ngươi có thể dùng ý nghĩ ở tầng tâm trí thứ nhất để giao lưu với ta.’
Anlene nghe xong liền thử làm theo, đồng thời đem thắc mắc vừa rồi của mình nói cho nó biết.
‘Cái này… ha ha…’
Mũ Phân Loại cười có chút lúng túng, hơi gượng gạo đáp lại:
‘Tại không phải trước đó chỉ có ngươi mới nhận thấy sự tồn tại của ta hay sao, nên… ta quên.’
Rồi nó tiếp tục giải thích để vớt vát:
‘Với lại… chủ yếu là lúc trước ngươi chưa học được Bế Quan Bí Thuật mà, muốn nói chuyện kiểu này, ta phải dùng tới Chiết Tâm Bí Thuật mới được, mà vậy thì vi phạm nguyên tắc của ta rồi, như thế đâu có được.’
‘Cho nên nguyên nhân căn bản vẫn là tại ngươi đấy!’
Mũ Phân Loại nói một hồi liền đổ luôn trách nhiệm lên đầu hắn.
Anlene: “...”
‘Được thôi, coi như ông lợi hại.’
Hắn còn có thể làm gì bây giờ, chỉ đành nói lại chủ đề vừa nãy.
‘Ông ta thật sự không nhìn thấy Mảnh Vá?’
Hắn có chút thắc mắc:
‘Vậy cớ gì mà ông ta lại nhìn thấy ông?’
‘Bởi vì ta là thật sự tồn tại, nên tên mập mới có thể dựa vào một loại năng lực đặc biệt nào đó mà trông thấy ta.’
Mũ Phân Loại giải đáp.
‘Nhưng các Mảnh Vá mà ngươi thấy cũng không thật sự tồn tại, chúng chỉ là phương thức biểu hiện của một thứ năng lượng kỳ lạ trong mắt ngươi mà thôi.’
Anlene khẽ nhíu mày:
‘Năng lượng…’
Hắn còn định hỏi thêm nhưng chợt bị bàn tay heo mập của Stanislav quơ qua quơ lại trước mặt cắt ngang.
“Alo ola, chú đang nghĩ gì thế, bắt đầu đi chứ!”
“À, ok.”
Anlene nhanh chóng gật đầu đáp lại, hắn mặc dù đang trò chuyện trong tâm trí với Mũ Phân Loại, nhưng đồng thời cũng nhất tâm nhị dụng ứng phó Stanislav, mặc dù còn chưa quá thuần thục.
Ngay mới vừa rồi, hắn cũng từ đối phương mà biết được, nơi này chính là chỗ để các siêu năng lực gia phô diễn sức mạnh của mình, cũng là bước cuối cùng để văn phòng phân hạng năng lực hoàn thiện bài đánh giá phân hạng.
Anlene rút cây đũa phép gỗ thông ra, ánh mắt nhanh chóng bắt lấy một bộ dụng cụ lau dọn ở cách mình không xa, trầm giọng niệm câu thần chú đầu tiên kể từ khi tới Cục Vệ Địa.
“Scourgify!”
Trong ánh mắt tò mò của Stanislav, mớ dụng cụ lau dọn đó sau khi trúng Bùa Làm Sạch level 2 của Anlene liền giống như sống lại, bắt đầu tự mình thực hiện công việc dọn dẹp.
Cũng trong lúc đó, hắn tiếp tục dùng ý nghĩ ở tầng tâm trí thứ nhất nói tiếp câu chuyện còn dang dở với Mũ Phân Loại.
‘Năng lượng kỳ lạ? Rốt cuộc là thứ gì mà ông nói là kỳ lạ?’
Lần này chiếc mũ không đánh đố hắn như mọi khi, nhưng câu trả lời của nó lại đầy vẻ mờ mịt:
‘Nói thật với ngươi là… ta cũng không biết. Ta chỉ có thể cảm giác được rằng, chúng giống như đã từng là một phần trong ta, nhưng không biết vì cái gì mà lại vung vãi ở khắp mọi nơi.’
‘Một phần của ông?’
Anlene lúc này quơ đũa phép thi triển một phát Bùa Thắp Sáng Đũa, sau đó chỉ về phía một chiếc gương lớn, tiếp tục niệm:
“Lumos Solem!”
Hết thảy bốn âm tiết, trọng âm đặt ở một và ba, “Lu” và “So”.
Ngay lập tức, không còn chỉ là ánh sáng đơn thuần ở đầu đũa, một tia sáng tựa như ánh mặt trời bỗng bắn ra.
Đây là một trong ba biến tấu cao cấp hơn của Lumos, hắn học được nó sau khi Bùa Thắp Sáng Đũa đạt tới level 2.
Anlene cầm đũa phép, cổ tay khẽ xoay sang trái, làm ra động tác giống như đang vặn nút âm lượng, thế là cường độ của tia sáng kia cũng giảm đi theo cử chỉ của hắn.
Ngược lại, khi Anlene vặn cổ tay sang phải, tia sáng tựa như ánh mặt trời kia cũng nhanh chóng trở nên chói chang, so với đèn trong phòng còn chói hơn gấp bội, thông qua tấm gương phản xạ vô mắt Stanislav, khiến tên bụng phệ này phải ôm mắt ngồi phịch xuống sàn.
“Ối, tôi không để ý! Sorry sorry, ngài chỉ huy!”
Hắn vờ như chỉ là vô tình, tựa như mới phát hiện ra bản thân vừa làm gì, giả bộ hoảng hốt dời đũa phép ra chỗ khác.
Trong tâm trí thì tiếp tục trò chuyện với Mũ Phân Loại:
‘Nếu như đó là một phần của ông… Ông lại không biết rõ đó là gì…’
‘Vậy chẳng phải đúng như những gì mà loại năng lượng đó biểu hiện ra, ông thực sự vẫn luôn không đầy đủ, nên cần vá lại?’
Hắn nhớ lại cuộc trò chuyện thuở mới đến thế giới này cùng chiếc mũ, đưa ra một kết luận:
‘Cho nên không chỉ tôi, hay một tôi khác, có lẽ cả ông cũng góp phần cho cuộc trao đổi xuyên thời không này.’
‘Ông có khả năng… vốn thuộc về thế giới này.’
‘Nếu như vậy, có lẽ ông cũng không phải thực sự là Mũ Phân Loại.’
Ý nghĩ cuối cùng này, hắn giữ nó trong tầng tâm trí thứ hai, không để cho chiếc mũ biết.
Khả năng nhất tâm nhị dụng của Anlene lúc này đã càng lúc càng thuần thục, trong khi vẫn đang trò chuyện với Mũ Phân Loại trong tâm trí, hắn lúc này ở bên ngoài đã bắt đầu di chuyển khắp nơi, dùng ra đủ loại bùa chú.
Trông thấy có đồ vật nhìn chướng mắt, hắn thi triển phép biến hình biến nó thành một vật khác.
Trông thấy một hình nhân bị còng tay treo lên xà, hắn liền niệm Alohomora thả tự do cho nó.
Trông thấy có thứ gì dơ bẩn, hắn lại dùng đến Bùa Làm Sạch để tẩy rửa như mới.
Có lúc hắn lại dùng Glisseo biến mặt đất dưới chân mình thành đường trượt, dễ bề di chuyển nhanh hơn, còn dẫn tới Stanislav chạy theo chơi cùng, vì vậy mà bỏ qua cử chỉ “vô tình” của hắn ban nãy.
Đối phương lại không hề biết rằng, hắn mặc dù nhìn qua giống như đang di chuyển lung tung không mục đích, nhưng lại cố tình mà như vô ý dần dần tiếp cận con hình nhân đập vào mắt hắn lúc đầu.
Đợi đến khi Anlene đã cách con hình nhân chỉ khoảng năm mét, hắn bỗng nhìn thấy một vòng phong ấn xuất hiện, chậm rãi xoay vòng xung quanh Mảnh Vá.
Nó có màu đỏ, không phải kiểu cổ ngữ, mà là rất nhiều họa tiết hai chiếc đũa phép chéo nhau.
Anlene nhẹ nhàng mỉm cười.
‘Vậy thì dễ làm.’