Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ
Quan Trữ Nhĩ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Đây không phải thích thì là gì?
Đệch!!!
VuChân Ý soi gương, buộc tóc lên thành một búi cao.
Cậulàm sai gì à? Làm nóng da đầu cô sao?
Cố Trác Hàng không nói gì nữa.
Trần Giác Phi đưa tay ra. Cô nắm lấy, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ lòng bàn tay và đầu ngón tay cậu. Đốt ngón tay lộ rõ, có hơi đỏ, trên đó còn một vết sẹo nhỏ. Vết thương vốn đã đóng vảy, nhưng do lúc tắm vô tình chạm phải, lại rỉ ra một chút máu.
“Vừa nãy cậu với Trần Giác Phi nói về huy chương vàng gì thế?”
Thực sự cậukhông biết tay mình bị sẹo, cũng chẳng có cảm giác đau. Nếu hôm nay cô không phát hiện ra, có lẽ đến lúc lành hẳn cậucũng chẳng nhận ra.
Học kỳ trước, Trần Giác Phi bị SầmKha ép tham gia vòng sơ tuyển Olympic Toán học Trung Quốc, mỹ danh là “Qua sơ tuyển rồi thì coi như một chân bước vào cổng Thanh Bắc”. Không ngờ, sau vòng sơ tuyển còn có vòng liên đấu, sau liên đấu lại có vòng chung kết, sau chung kết còn phải tập huấn.
Giống như biển sâu thăm thẳm, mà cậu chỉ là một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa mặt biển êm ả, đột nhiên gặp phải sóng dữ, bị lật nhào hoàn toàn.
“VuChân Ý.” Cậu tabỗng nhiên quay lại, gọi tên cô.
Dường như cảm nhận được ánh mắt cô, Trần Giác Phi ngẩng lên, hai ánh nhìn bất ngờ giao nhau trong gương.
…
Trần Giác Phi: “…”
VuChân Ý không thể tin nổi, quay đầu lại, liền bị luồng gió nóng từ máy sấy phả thẳng vào mặt.
Tiết Lý Khoa lén lút mang đến hai bộ bài, cậu ta đặc biệt dời chỗ của vài người ra tận hàng ghế cuối cùng trong khu vực lớp. Hàng ghế cuối được tán cây xanh che phủ, là một trong số ít nơi không bị ánh nắng chiếu vào.
“Được.” VuChân Ý đáp.
VuChân Ý đang ngồi khoanh chân trên sàn, mở tủ lục lọi gì đó, đôi mắt chăm chú không chớp. Trên bàn học, chiếc iPad đang phát bộ phim truyền hình Hồng Kông mà dạo gần đây cô đang theo dõi.
VuChân Ý vội vàng lắc đầu, cô chỉ đùa thôi, sao có thể để Trần Giác Phi đi chạy chứ.
Trương Ân Nghi gật đầu đồng tình:“Loại nguyên thịt ăn không ngon, xúc xích bột mới ngon.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lúc thay quần, cô lơ đãng nghe họ nói chuyện.
VuChân Ý cãi không lại cậu, chống cằm lên đầu gối cậu, ngước lên nhìn: “Sao hôm nay cậu lại đánh nhau?”
“Anh khóa trên lần trước, sao anh ấy không thêm cậu vào QQ nhỉ?”
VuChân Ý bật cười: “Không đâu, nếu không thấy cậu, tớbiết cậu đã đi kiểm tra danh sách rồi.”
Nói là chơi điện thoại, thực ra cậuđang chuẩn bị cho kỳ thi Olympic Toánquốc tếCMO vào cuối tháng mười.
“Đi nhiều là khỏi.”Cậungụy biện.
Nước mưa từ hàng mi nhỏ xuống, Trần Giác Phi cảm thấy cổ họng hơi khô rát, vội dời mắt đi chỗ khác.
“Đã nói rồi, nhìn cậu ta không vừamắt.”
Cố Trác Hàng lười biếng đáp lại, thu hồi lá 3, tùy tiện ném ra con Q.
Cố Trác Hàng ừ một tiếng: “Sợ cậu ra mà không nhìn thấy tớ.”
“Cậu không đi kiểm tra danh sách à?”
VuChân Ý gật gù đáp lại. Khi cô vào nhà vệ sinh thay quần, bên ngoài có mấy cô gái đang đứng trò chuyện.
Một lát sau, cô lại nói:“Năm sau cũng không còn đại hội thể thao nữa, hu hu.”
“Nhưng nếu anh ấy thực sự không muốn thêm thì chẳng phải rất xấu hổ sao?”
VuChân Ý mím môi, theo một sự thôi thúc khó hiểu, cô quyết định làm một điều mà chính bản thân cũng không giải thích được.
Tưởng Anh Ngữ và Trương Ân Nghi tranh luận về xúc xích.
“Không biết nữa, nhưng anh ấy cũng chưa từ chối lời mời kết bạn.”
Cô không để ý đến cậu, một lát sau mới lôi từ trong tủ ra một hộp băng cá nhân mới tinh, cúi đầu xé bao bì, rồi nhích người lại gần cậuhơn.
Hai người ngồi gần nhau đến mức trán cô vô thức tựa vào đầu gối cậu. Chỉ cần cúi xuống, Trần Giác Phi có thể nhìn thấy cổ áo rộng của cô. Lọn tóc đen ướt nước làm thấm một vòng quanh cổ áo, khiến nó trở nên trong suốt.
“Đưa tay đây.”
Một giọt nước từ mái tóc chưa lau khô rơi xuống, đọng lại trên đốt ngón tay cậu.
“Cái này mà tính là vết thương à? Chính tớcòn không biết đấy.”Cậubướng bỉnh đáp.
VuChân Ý tức đến bật cười: “Đồ thần kinh. Cậumà còn bịa nữa là tớđánhcậuthật đấy!”
Tới giây thứ sáu, bỗng dưng dừng lại.
Cái kiểu lý lẽ gì đây chứ?
Dòng suy nghĩ lại trôi ngược về khoảnh khắc ban nãy.
Khi cô bước ra, cô hơi bất ngờ vì Cố Trác Hàng vẫn đứng đợi ngoài cửa. Cậu tatựa vào tường, cúi đầu, nhàm chán xoay tròn chùm chìa khóa trong tay. Với vẻ ngoài nổi bật, cậu tatrở nên thu hút giữa dòng người đi qua đi lại.
“Đi rửa mặt đã.”
Cô đứng ở cửa bếp nhìn vào, thấy cô giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, trên bàn còn đặt một chai nước có ga. Lúc này, cô ấy đang lấy hai quả chanh và một túi nho xanh từ trong tủ lạnh ra, trên bao bì vẫn còn đọng những giọt nước lạnh.
Cậulê bước vào nhà, chào cô giúp việc trong bếp rồi lên lầu tìm cô.
“Vậy cậu đừng đi đâu nhé.”
Trong bài đọc hiểu tiếng Anh hôm nay có một câu hỏi cuối nói về báo cáo khảo sát tình cảm của 300 nam nữ do Đại học California thực hiện. Báo cáo nghiên cứu chỉ ra rằng, nếu hai người có thể duy trì giao tiếp bằng mắt trong mười giây mà không trốn tránh, rất có thể giữa họ có tình cảm đặc biệt.
Tưởng Anh Ngữ cầm sáu cái xúc xích nướng, từ xa nhìn lại trông như một bó hoa. Cậu nhóc béo hớn hở chạy tới, mặt tròn rung rung. Cậu ta đưa từng cây một cho mọi người.
Trần Giác Phi khẽ ừ một tiếng, lại bật máy sấy lên, tiếp tục sấy tóc cho cô.
Cậukhông hiểu ánh nhìn ấy có ý nghĩa gì, cũng không đoán được, chỉ có nhịp tim đột nhiên dồn dập nhắc nhở cậu: không thể nhìn nữa, nếu không, bí mật giấu kín trong lòng chắc chắn sẽ bị phơi bày.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt Trần Giác Phi trong gương.
VuChân Ý quay lại chú ý đến ván bài.
Cô đang nói cái gì vậy?
Vu Chân Ý tức tối quay đầu đi, phồng má lên giận dỗi.
Cô chớp mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ cuối cùng trên màn hình.
[TBG: Chân Chân mời bạn đến thưởng thức một ly trà xanh nho xanh chanh, độ phù hợp với ngày mưa đạt 100%!]
Cô muốn thay quần trước.
“Trần Giác Phi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậukhông kiềm được mà nhớ đến ánh mắt chạm nhau khi nãy. Có lẽ vì trời mưa, trong không khí tràn ngập hơi ẩm, khiến đôi mắt trong trẻo ấy cũng phảng phất hơi nước, ánh mắt sâu thẳm, nhìn thẳng không chút né tránh.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…
Trần Giác Phi giả vờ sợ hãi: “Ôi trời, sợ quá cơ.”
Cô run rẩy chỉ tay vào cậu, giọng đầy trách móc, trông như sắp khóc, một dáng vẻ đáng thương như hoa lê trong mưa.
Hết nói là khó chịu, giờ lại nói là chiếm chỗ?
Ánh mắt giao nhau thật đáng sợ.
Tấm rèm cửa khép lại, ánh trăng xuyên qua cửa kính, phản chiếu trên sàn thành hình vuông rồi bị cắt thành những hình thoi mỏng manh trước khi biến mất, cả không gian rơi vào tĩnh lặng và bóng tối.
Sau khi nói chuyện xong, cô mở khung chat vớiTrần Giác Phi.
“Nhưng chân cậuchưa lành hẳn mà.”
Lúc vào nhà, cơn mưa ngoài trời đã trút xuống ào ạt.
Trần Giác Phi nhìn chằm chằm vào đầu cô, nghĩ ngợi một chút rồi cúi xuống. Hơi thở nhẹ nhàng phả lên má cô, như thể vang lên ngay bên tai, hơi nhột: “Tớsai rồi.”
Vu Chân Ý sững lại rồi mới phản ứng: “À, là huy chương vàng cự ly 3000m nam năm ngoái cậu ấy tặng tớ.”
VuChân Ý chộp lấy cây đáng lẽ đưa cho Trần Giác Phi, hai tay cầm hai cây: “Cậuấy không ăn đâu, cho tớđi.”
Tuần lễ đại hội thể thao, chẳng ai còn tâm trạng học hành.
Hai người cùng đi về phía khu vực kiểm tra danh sách. Tòa nhà giảng dạy nằm phía trước đó, nhưng thay vì đi thẳng đến, Cố Trác Hàng lại đi theo VuChân Ý về phía tòa nhà.
Vu Chân Ý lấy quần short ra:“Cố Trác Hàng, tớ đi với cậu.”
Trần Giác Phi không trả lời ngay, mãi hai mươi phút sau mới đến. Cậutùy tiện mặc một chiếc áo thun xám, tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên là chưa kịp sấy khô.
“Cậu…”VuChân Ý mở miệng, nhưng không biết nói gì, cuối cùng chỉ ỉu xìu hạ vai xuống:“Thôi vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gái kia trầm tư một lát, cuối cùng kiên định nói: “Theo đuổi anh ấy quan trọng hơn! Nhát gan thì sẽ không có được thứ mình muốn, tớkhông thể làm kẻ nhát gan!”
“Cậu không đi à?”
Như một đứa trẻ bồng bột và cố chấp, muốn có được một lời hứa vốn chẳng mấy quan trọng trong mắt người khác.
Trên bàn học đặt một chiếc gương LED lớn, phản chiếu gương mặt góc cạnh của cậu, càng khiến đường nét thêm rõ ràng. Tóc cậuchưa khô hoàn toàn, xẹp xuống dán sát vào da đầu, vài sợi rơi lòa xòa trước trán. Vì đang cúi đầu, đuôi mắt trông dài hơn, ẩn chứa vài phần dịu dàng và ngoan ngoãn.
VuChân Ý lại nhìn xuống mắt cá chân sưng tấy của cậu: “Còn chân cậunữa, ngày mai nhất định phải đeo nẹp cố định.”
“Hừ.”VuChân Ý đột nhiên lạnh lùng cười, “Không phải nói không bị thương sao?”
Trăng lặn, đêm đã khuya.
Theo lời của VuChân Ý, Trần Giác Phi “c·h·ó ngáp phải ruồimớivào được vòng đấu”. Mỗi lần nghe thế, cậu đều làm vẻ mặt kiêu ngạo, thản nhiên nhắc cô chú ý cách dùng từ.
Cậuthành thật trả lời:“Tớkhông biết.”
Tim như có dòng điện chạy qua, giật mạnh một cái.
“Cô ơi, cái gì thế ạ?”VuChân Ý hỏi.
Tiết Lý Khoa cau mày:“Chị gái à, chị lần đầu dự hội thao hả? 3000m mà còn có vòng loại thì ai mà sống nổi?”
“Hừ! Nếu đây không phải thích thì là gì? Đừng tự lừa mình nữa được không, đây không phải thích thì là gì chứ? Cậu đúng là đồ đầu heo!”
Chương 15: Đây không phải thích thì là gì?
VuChân Ý khẽ ngẩn người rồi bật cười: “Không sao cả! Chỉ cần cố gắng là được rồi. Tớnghĩ dù là môn nào, chỉ cần dám tham giathì đã rất tuyệt rồi.” Nghĩ một lúc, cô lại nói thêm: “Tớsẽ không về lớp nữa, tớsẽ đứng ngoài đường chạy cổ vũ cho cậu!”
Cậuthừa nhận, tâm lý của mình không tốt chút nào.
VuChân Ý cắn một miếng xúc xích:“Vậy năm nay tớkhông lấy được huy chương vàng 3000m nam rồi.”
Lưỡi dao lướt qua vỏ chanh vàng nhạt, hương chua lập tức lan tỏa.
Mưa khiến kính cửa sổ phủ một lớp hơi nước mờ mịt, ánh đèn ngoài trời trở nên mông lung. Cửa kính sát đất chưa đóng chặt, một làn gió lạnh luồn qua khe hở lướt qua má VuChân Ý.
Hai người đi về khu vực kiểm tra danh sách, VuChân Ý bước chậm lại, đi sau cậu tamột chút.
“Hử?”
Đôi môi cô lướt nhẹ qua đốt ngón tay dán băng cá nhân, khẽ thổi, lồng ng.ực phập phồng.
Bởi vì Trần Giác Phi bình thản thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục sấy tóc cho cô như không có chuyện gì.
Vừa bước vào,VuChân Ý bung ô ra, đặt ngoài cửa rồi vứt đôi tất ướt sũng vào giỏ đồ giặt, tiện tay rút mấy tờ giấy lau qua bắp chân.
Trương Ân Nghi ngẩn ngơ: “Sao lại đột nhiên đến chung kết rồi?”
Vu Chân Ý chống cằm ngồi yên, còn cậuđứng sau lưng cô, tay cầm máy sấy, nghiêm túc sấy tóc cho cô.
Tấm che mưa bị mưa rơi lộp độp không theo nhịp điệu, tiếng máy sấy tóc vang bên tai, khiến âm thanh trong iPad gần như không nghe thấy. VuChân Ý chỉ có thể đọc phụ đề, phim đã đến đoạn nam nữ chính đang trong giai đoạn mập mờ. Nữ chính không chịu nổi sự kéo đẩy lấp lửng của nam chính, bèn tìm nữ phụ thân thiết để tâm sự.
Tiếng sấm phá tan sự tĩnh lặng trong không gian rộng lớn, mưa rơi khiến hương thơm đăng đắng nhưng tươi mát của cây cỏ trong không khí không ngừng lên men. Những ô cửa chớp vốn đang mở của từng nhà đều đã đóng kín, có người phụ nữ hét lên chạy ra thu quần áo.
Trần Giác Phi ngồi một bên, không muốn động tay động chân, cúi đầu chơi điện thoại một cách quang minh chính đại.
Trần Giác Phi nhìn cô:“Lỗi của tớ. Hay là tớbảo Khương Hànhnhường suất, để tớđi chạy thay?”
“Sau 3000m nam là 3000m nữ nhỉ?”
“Cậunói thế tớtin được à? Người ta chỉ đi vệ sinh thôi cũng chọc giận cậu?”
“Vậy chắc là quên hoặc chưa thấy thôi. Cậu thử gửi lại lần nữa đi?”
VuChân Ý theo bản năng muốn né tránh, nhưng rồi lại dừng lại.
VuChân Ý không nghe rõ giọng điệu nặng nề kiểu Hồng Kông của nữ phụ, chỉ chăm chú nhìn màn hình, nên cũng không để ý đến đôi tai dần đỏ ửng của Trần Giác Phi.
“Trà xanh hoa nhài với nho xanh và chanh.”Cô giúp việc mỉm cười nhìn cô, “Có phải rất hợp với trời mưa không?”
Không thể nào…
Cậunghĩ, có lẽ cái sai chính là không biết mình sai ở đâu.
“Tớkhông giỏi chạy đường dài.”
“Cố Trác Hàng, cậu làm gì vậy? Tôi ra J, cậu lấy 3đè tôi, cậu đùa tôi đấy à?”Tiết Lý Khoa chửi.
Trương Ân Nghi hiếm khi không cãi lại:“Vậy Cố Trác Hàng phải đi rồi nhỉ?”
VuChân Ý: “Sai ở đâu?”
VuChân Ý hai tay ôm mặt, giọng tràn đầy uất ức:“Ánh mắt cậulà sao thế hả?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Trác Hàng gật đầu.
Trần Giác Phi cúi đầu nhìn máy sấy tóc, thử luồng gió trên tay mình một chút:“Sao thế?”
“Xấu hổ gì chứ? Quan trọng là theo đuổi được anh ấy hay cảm giác xấu hổ quan trọng hơn?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Giác Phi cầm một lon coca, bật nắp xong, taycậucứ đờ ra đặt ở đó. Nhìn vào đề thi trước mặt, cậukhông tài nào có tâm trạng làm bài.
“Tìm gì đấy?”Trần Giác Phi ngồi xuống giường cô, tay chống lên đầu gối, cằm tựa lên bàn tay, nhìn cô.
Trường cấm học sinh mang điện thoại, nhưng mấy ngày hội thao, số học sinh lén mang theo không đếm xuể. Giáo viên chủ nhiệm cũng biết điều, mắt nhắm mắt mở cho qua.
VuChân Ý cẩn thận xé miếng băng cá nhân, nhẹ nhàng dán lên.
Loa phóng thanh trên sân vận động vang lên thông báo về chung kết 3000m nam.
VuChân Ý cắn một miếng, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn:“Xúc xích bột là món nướng ngon nhất thế giới! Nếu tớkhông đỗ đại học, tớsẽ đi bán xúc xích bột!”
Trần Giác Phi:“Vốn là giữa tháng chín, nhưng năm nay hoãn đến cuối tháng mười.”
Trần Giác Phi chớp mắt vô tội, giọng điệu thản nhiên: “Đúng vậy, ai bảo cậu tachiếm cái buồng cuối, đó là ngai vàng của tớ.”
C·h·ế·t tiệt???
Mọi người: “…”
Cô cũng vừa mới tắm xong, giọt nước còn đọng trên mái tóc, thỉnh thoảng nhỏ xuống.
…
“Không muốn.”
Cậu thiếu niên như mầm lúa dại vươn lên mạnh mẽ, phát triển nhanh chóng, mà cùng với quá trình trưởng thành ấy, một chút khát vọng trong lòng cũng lặng lẽ sinh sôi.
VuChân Ý gật đầu, đùa: “Cô đúng là có gu đấy ạ.”
Câu chuyện cứ thế bị cậuđánh trống lảng. Cậutiện tay vò rối tóc cô, rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh lấy máy sấy tóc ra.
VuChân Ý ghé sát nhìn màn hình điện thoại của Trần Giác Phi, thấy đề bài phức tạp mới nhớ ra chuyện này:“Bao giờ cậuđi?”
Cố Trác Hàng chăm chú nhìn cô, siết chặt chùm chìa khóa trong tay, như muốn nói gì đó. Vì giọng nói hơi trầm thấp, người ngoài nghe có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực chất lại ẩn giấu sự căng thẳng.
Khi VuChân Ý thay quần xong bước ra, nhóm nữ sinh kia cũng vừa rời đi. Cô chỉ kịp nhìn thấy gương mặt nghiêng của cô gái cuối cùng, trên mái tóc đen cài một chiếc kẹp tóc màu vàng nhạt hình quả chanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.