Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Suy nghĩ hoang đường giữa ban ngày.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Suy nghĩ hoang đường giữa ban ngày.


“Không phải máu của tớ, là của người kia.”

Cảm thấy khó hiểu, cậubèn hỏi thẳng.

Vu Chân Ý nuốt nước bọt: “Tay cậubị thương rồi đúng không?”

C·h·ế·t tiệt!

Dựa vào kinh nghiệm lần trước, đây chắc chắn là dấu hiệu mất ngủ.

Vu Chân Ý lập tức bịt miệng Trương Ân Nghi: “Cậuấy ép tớxem, thật đó! Tớthề! Bản thân tớhoàn toàn vô d·ụ·c vô cầu!”

Công nhận là bàn phím có thể khiến một câu nói biến thành hai nghĩa khác nhau.

Lẽ ra cô nên tức giận mới đúng, sao đột nhiên lại rút lui thế này?

Vu Chân Ý sững người tại chỗ.

Trần Giác Phi buông cô ra, ngồi thẳng dậy. Cậu nhìn Vu Chân Ý vẫn đang nằm trên giườngtừ trên cao. Ánh trăng len lỏi qua khe rèm cửa, hắt lên gương mặt cậunhững đường nét sắc sảo và lạnh lùng.

Ánh đèn ấm áp màu cam tỏa ra, hòa quyện với mái tóc còn vương hơi nước.

Trần Giác Phi có thói quen ngủ mà không khóa cửa, cô đẩy cửa xông vào. Căn phòng tối đen như mực, cô không kịp bật đèn đã leo thẳng lên giường, lay mạnh cậu:“Trần Giác Phi.”

Như thường lệ, ông nội vẫn đứng trước cổng trường đợi Vu Chân Ý và Trần Giác Phi.

Ba người vừa trò chuyện vừa đi về phía ông nội. Vu Chân Ý giới thiệu ông với Cố Trác Hàng, cậu ta gật đầu lễ phép: “Cháu chào ông ạ.”

Gần như ngay khoảnh khắc cô gọi tên cậu, một lực đẩy mạnh hất cô ngã xuống, sau đó, một cơ thể nặng nề đè lên người cô.

Màn đêm che giấu gương mặt đang đỏ bừng của cô.

Hả? Kết quả công bố ngay tại chỗ sao? Vu Chân Ý còn chẳng biết gì về chuyện này.

Trương Ân Nghi trợn tròn mắt, nhìn Vu Chân Ý đang đổ oan cho mình. Rõ ràng côấyđã cất công tìm tài nguyên cho bạn thân, còn cẩn thận phân loại rõ ràng, vậy mà cuối cùng lại bị phản bội thế này.

Đầu tháng mười một, học sinh trường THPT trực thuộc đại học Sư phạmđã đổi sang đồng phục mùa thu, nhưng các nữ sinh vẫn quen mặc váy hè ngắn, bên ngoài khoác thêm áo đồng phục mùa thu.

Dừng lại tất cả những suy nghĩ trong đầu, Vu Chân Ý gập máy tính lại, lê bước về phía giường. Khi nhặt lên chiếc đồng phục bị vứt trên sàn, cô vô tình liếc qua nó, rồi bỗng sững người, lý trí bừng tỉnh. Cô dụi mạnh mắt.

Chương 27: Suy nghĩ hoang đường giữa ban ngày.

Cảnh báo trong đầu vang lên inh ỏi, cậubiết Vu Chân Ý lại sắp tức giận, lập tức vắt óc nghĩ lời xin lỗi hoàn hảo.

“Vu,Chân,Ý.”

Cô định tắt trang đi, nhưng trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh của mình và Trần Giác Phi, thế chỗ cho hai nhân vật trong video.

“Cậucó thể thả tớra trước không? Cậunặng quá.”Cô lầm bầm, tay đẩy nhẹ eo cậu.

Trước khi tan học, để bù đắp cho tâm hồn bé bỏng bị “phản bội” của Trương Ân Nghi, Vu Chân Ý dẫn côấyra cửa hàng tạp hóa mua kem và khoai tây chiên.

Trần Giác Phi: “Lần trước ông nội nói gì với cậu vậy?”

[Trương Ân Nghi: ?]

Ông nội lúng túng, không biết trả lời thế nào, cuối cùng lén kéo Vu Chân Ý qua một bên: “Trần Trần gặp chuyện liên quan đến cháu là không chịu suy nghĩ gì hết. Tuần sau ông vẫn đến đón cháu nhé, nếu không ông không yên tâm.”

Vu Chân Ý nhìn cậu, rồi lại nhìn sang Cố Trác Hàng: “Chẳng phải hai cậuđã làm thế với HoắcPhàm sao?”

Vu Chân Ý cắn một miếng kem.

Nói xong, cô ngồi lên yên sau xe đạp: “Ông ơi, kệ bọn họ đi, đầu óc có vấn đề hết rồi.”

Vu Chân Ý: “Cậumuốn biết à?”

Cậulà đang muốn cùng cô sống chung giường, c·h·ế·t chung quan tàisao?

Sao cô còn bày ra bộ dạng đáng thương trước chứ?

“Ai dạy cậugiơ ngón giữa hả?”Trần Giác Phi nhíu mày.

Vu Chân Ý: …

Suy nghĩ hoang đường giữa ban ngày.

Sáng thứ hai đến trường, vừa đặt chân vào lớp, Trương Ân Nghi đã hét lên hỏi Vu Chân Ý.

“…”

Nguy hiểm.

Trần Giác Phi đột nhiên dừng xoay bút, nhíu mày: “Vu Chân Ý, cậucòn biết xem cái đó à…”

Cô cứ nhìn cậubằng ánh mắt ấy, không hề có chút uy h**p, nhưng lại khiến lòng người mềm nhũn.

Hai người này đang nói linh tinh cái gì thế???

Trần Giác Phinhanh chóng nắm lấy tay cô, xin lỗi lần thứ ba: “Tớ sai rồi, tớthực sự sai rồi. Sau nàycậumuốn đến lúc nào cũng được.”Cậubổ sung, “Chỉ cần có tớở đó, cậuđều có thể đến, được không, Chân Chân?”

Cô đẩy cả hai ra, hất cằm lên, cái đuôi nhỏ phía sau như đang lắc lư đầy kiêu hãnh: “Bàn đạp này là ông nội làm riêng để tớ có thể ngồi lên khi mặc váy. Hai cậu muốn ngồi hả? Được thôi, đi thay váy đi rồi quay lại!”

Một cảm giác mềm mại như kẹo bông truyền đến từ khuỷu tay cậu.

Ngủ cái quái gì nữa, ngủ không nổi.

Vô d·ụ·c vô cầu?

Trương Ân Nghi đáp: “Dạo này hai người kia thân nhau dữ vậy?”

“Vậy chẳng phải tay cậubị thương sao?”

Vu Chân Ý hoàn toàn phớt lờ sự chế giễu của cậu, làm bộ như không nghe không thấy, rồi nhanh chóng vẫy tay về phía ông nội: “Ông ơi!”

Mùa thu mà cô cũng thíchcuối cùng cũng đến.

Cái logic gì vậy trời!

[Trương Ân Nghi: Theo tớ là không. Cảnh giường chiếu hơi bị… lớn.]

Vu Chân Ý nghe mà chẳng hiểu gì cả, chỉ biết gãi đầu khó hiểu.

Ông nội cười híp mắt, khoé mắt gần như nheo lại chẳng còn thấy rõ. Miệng thì bảo “được rồi”, nhưng lại đạp xe rất chậm, để hai người kia có thể theo kịp.

“Vậy tại sao trên đồng phục của tớlại có máu?”

[Trương Ân Nghi: Hai cái có ghi chú là tưliệu vật lý là thể loại lãng mạn nhẹ nhàng dành cho nữ.]

“Gà con xoay vòng chọn người tiếp theo… ipx-666.”

Chẳng mấy chốc, Trần Giác Phi nghe thấy tiếng cửa chính bị đóng sầm lại, con c·h·ó già nhà hàng xóm sủa mấy tiếng.

Sau khi tạm biệt Trương Ân Nghi, ba người họ rẽ sang hướng khác.

Trương Ân Nghi thốt lên một câu: “Lạ ghê.”

Người cậutỏa ra hơi thở nguy hiểm, từng chữ bật ra từ môi cậumang theo sự tức giận:

Lực cánh tay cậusiết chặt đến mức cô gần như không thở nổi.

Trần Giác Phi liếc nhìn Cố Trác Hàng đứng bên cạnh, hiếm hoi lắm cậumới bị cái thứ gọi là “chủ nghĩa nam tính hão huyền” chi phối.

Dường như đây không phải Trần Giác Phi mà cô vẫn quen biết.

Xong rồi, xong rồi.

Cậuvò mạnh tóc, cả người ngã phịch xuống giường.

Vu Chân Ý phản bác: “Cùng lớp, lại còn ngồi cùng bàn, thân thiết không phải chuyện bình thường sao?”

Vu Chân Ý bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ đẩy cậura rồi bước xuống giường: “Lần sau tớsẽ không bao giờ đến phòng cậunữa, bất kể là lúc nào.”

[Trương Ân Nghi: Chính là cái tài liệu toán học đó.]

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai người họ, gần như phủ trọn lấy thân hình nhỏ bé của cô.

“Không có.”

Ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu xuống, vạn vật như được phủ một lớp filter màu vàng óng, giống như khung cảnh nhìn qua đôi mắt giãn đồng tử, mơ hồ mà rực rỡ.

“Sao rồi sao rồi!”

[Trương Ân Nghi: Sorry, tớ định gõ “chấn thương tâm lý”.]

“Nửa đêm nửa hôm chạy vào phòng tớchỉ để xem tớ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên ma nữ hoang dại này lại còn không mặc nội y. Cậurủa thầm trong lòng.

Đối phương trả lời rất nhanh: [Đỗ rồi.]

Khi hai người đi đến cổng trường, Trần Giác Phi và Cố Trác Hàng cũng vừa từ sân bóng rổ trở về. Vu Chân Ý nhận thấy không ít nữ sinh trong và ngoài trường đều đang nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Vu Chân Ý siết chặt tay, mạnh mẽ giơ một ngón giữa: “Có phải tớrất ngầu không?”

Chỉ tiếc là, ngón giữa chưa kịp giơ thẳng thì đã bị c·h·ó đạp bay.

Vu Chân Ý chậm rãi nói: “Ông nội bảo cậucó khuynh hướng bạo lực, nên phải đến xem thử thế nào.”

Cắt đứt quan hệ, không cần bàn cãi nữa!


Một câu nói làm Trần Giác Phi nghẹn họng, những lời định nói đều bị chặn lại, nuốt không trôi, cũng chẳng thể nhả ra.

[TBG: Thật ra cũng không có chuyện gì to tát đâu.]

Vu Chân Ý khẽ cười: “Không muốn biết thì hỏi làm gì?”

Trần Giác Phi nhận ra cô đang do dự, liền bước đến, chủ động nói: “Ông ơi, bàn đạp xe của ông nhìn lạ ghê, hay là ông chở cháu đi đi? Để Vu Chân Ý chạy theo sau, dù sao chạy bộ là sở trường của cậuấy mà.”

Vu Chân Ý: “Cái gì?”

[Trương Ân Nghi: Cậu phát âm mấy chữ đó đi.]

Vu Chân Ý nhíu mày, nửa đêm nửa hôm Trần Giác Phi có phải bị kích hoạt nhân cách thứ hai không vậy? Sao lại hung dữ thế chứ?

Không cần suy nghĩ, Trần Giác Phi lập tức đáp lại: “Nếu cậumuốn vào quan tài của tớ…”

Vu Chân Ý cất giọng nhẹ nhàng: “Tớđến xem tay cậu.”

Họ đâu còn là trẻ con nữa. Cô có biết không, đến phòng con trai vào lúc này nguy hiểm thế nào, nhất là khi…

Trần Giác Phi không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.

Cũng giống như một bộ phim nghệ thuật… nhưng có phần táo bạo hơn.

Đêm khuya, những vì sao lẻ loi điểm xuyết trên bầu trời. Thời tiết này không cần bật điều hòa nữa, Vu Chân Ý khẽ mở một khe hở nhỏ ở cửa ban công, cơn gió nhẹ lùa qua, khiến rèm cửa đung đưa như những con sóng gợn lên trên biển.

Vu Chân Ý quay sang hỏi: “Cái gì lạ?”

Từng câu từng chữ của Trần Giác Phi đều tràn đầy cơn giận bị dồn nén, giống như lãnh thổ riêng bị kẻ khác xâm phạm, khiến bản năng tấn công trỗi dậy.

Trên áo khoác đồng phục có vết máu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vu Chân Ý nằm trên giường, cầm điện thoại lên, vô thức mở khung chat với Trần Giác Phi, nhưng lại không biết nên nhắn gì.

Trong lòng dâng lên một cảm giác như mặt biển phẳng lặng bị một chú chim lướt qua, chân khẽ chạm mặt nước, bắn lên những giọt nước lấp lánh.

“Cậucó bị bệnh không?”Giọng cậukhàn đặc, trầm thấp đến đáng sợ.

Giả vờ khóc quá đơn giản với Vu Chân Ý.

“Có thể là dính từ đồng hồ.”

Phiền c·h·ế·t đi được.

Vu Chân Ý đưa tay che cổ, suy nghĩ trong đầu rối bời.

Mấy cô nàng hiện đại mà bàn chuyện sắc d·ụ·c thì đúng là còn rắc rối hơn cả mật mã Morse!

Quả nhiên, Cố Trác Hàng bật cười khinh bỉ không chút che giấu.

Sau đó ném lại một câu “Mau ngủ đi!”rồi chạy xuống lầu không ngoảnh đầu lại.

Đây là từ duy nhất xuất hiện trong đầu Vu Chân Ý.

Trần Giác Phi: “Vu Chân Ý, có phải cậu…”

Vu Chân Ý bắt đầu nghi ngờ mình có khi nào bị lãnh cảm không, vì cô chẳng hề cảm thấy k.ích th.ích mà lại đi nghiên cứu cách quay phim, bố cục ánh sáng, cảm thấy nó chẳng khác gì một bộ phim nghệ thuật tinh tế.

Cố Trác Hàng như thể đã thông đồng với Trần Giác Phi từ trước, cũng lên tiếng phụ họa: “Ông ơi, cháu cũng muốn thử xe của ông!”

Trần Giác Phi giữ lấy khuôn mặt cô, cúi đầu thấp hơn nữa: “Tớthật sự sai rồi, không nên hung dữ với cậu. Nhưng cậuphải hiểu, nửa đêm đến phòng con trai là không thích hợp.”

“Cậuhung dữ quá… Tớchỉ lo tay cậubị thương nên mới đến xem, tại sao lại hung dữ với tớ chứ…”Cô lầm bầm.

Cái gì vậy? Sao lại mắng cô chứ?

[TBG: Nhất Nhất, cứu mạng gấp!!!]

Vu Chân Ý cứng cổ phản bác: “Tất nhiên tớ biết, nhưng tớđến phòng cậumà.”

Những chiếc lá vàng nhẹ nhàng xoay tròn trong gió rồi rơi xuống đất, sắc thu nhạt dần trong ánh chiều tà.

Vu Chân Ý nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: “Dầu ô liu… xào…”

Cậuhạ giọng: “Con người không có tinh thần ham họcthì sống làm gì?”

Thực ra từ khi Trần Giác Phi quay về, trên lý thuyết thì ông nội không cần vất vả đến đón hai đứa nữa.

Trùng đế giày Vu Chân Ýnghe thế thì vui vẻ hẳn, dịch một bước sang phía Cố Trác Hàng: “Thật hả? Tớ cũng thấy tớ siêu ngầu luôn!”

Vu Chân Ý sững sờ, bỗng nhận ra chuyện này không còn vô vị như cô nghĩ nữa.

Cố Trác Hàng bắt đầu tâng bốc một cách vô tư: “Lúc cậu giơ ngón giữa trông ngầu lắm!”

Dáng vẻ kiêu ngạo nhưng lại nói lời xin lỗi.

Sao hôm naycôlại mạnh miệng vậy chứ?

Trần Giác Phi thở dài, giọng mang theo vẻ thỏa hiệp: “Tớsai rồi.”

Tay của Trần Giác Phi rất đẹp, các khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay rộng, gân xanh hiện lên trên mu bàn tay. Nếu chính đôi tay ấy, giống như trong đoạn phim này mà siết chặt lấy…

Hình như… cũng không được.

Hơi thở nóng rực phả lên mặt khiến cô hoảng loạn.

Vu Chân Ý đang quay đầu nói chuyện với Trần Giác Phi và Cố Trác Hàng thì bị cônàngcắt ngang.

Trần Giác Phi nhìn chằm chằm Vu Chân Ý, đôi tai cô đã đỏ ửng.

Vu Chân Ý bĩu môi, “Nhỡ đâu cậu c·h·ế·t rồi thì sao?”

“Tay tớ thì làm sao?”Cậuhậm hực đáp.

Ông nội cũng đáp lại một tiếng.

Làn gió se lạnh luồn qua da thịt để trần, nhưng Vu Chân Ý lại chẳng cảm thấy lạnh chút nào.

Trần Giác Phi: “Cũng không hẳn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, cậumới nhận ra có gì đó sai sai. Chẳng phải câu này đang nguyền rủa cô c·h·ế·t chung với mình sao?

Trần nhà trắng tinh bỗng hóa thành màn ảnh xám xịt, còn tâm trí cô giống như chiếc máy chiếu, liên tục phát lại những cảnh tượng về Trần Giác Phi, hình ảnh cậu xuất hiện trước mặt cô, ôm cô vào lòng, và cả giọt nước mắt rơi xuống nơi cổ cô. Giọt lệ ấy tựa như một chiếc kim nhọn, xuyên qua lớp da mỏng manh, để lại dư vị âm ỉ, chậm rãi nhưng nóng rát lan tỏa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ còn lại Trần Giác Phi đứng bên cạnh, đầy oán khí lẩm bẩm: “… Cạn lời.”

Không! Suy nghĩ hoang đường giữa đêm khuya, Vu Chân Ý!!!

[TBG: Hả? Gì cơ?]

Ở phần vai, chính là nơi Trần Giác Phi đã ôm cô lúc đó.

Năm phút sau, Trương Ân Nghi mới trả lời. Ngoài đoạn phim mục tiêu, cô ấy còn gửi thêm ba tập tin ZIP.

Cô dứt khoát ngồi dậy, trèo xuống giường, khoanh chân ngồi trên ghế, mở máy tính, đồng thời tìm đến khung chat với Trương Ân Nghi.

Một túi khoai, một cây kem vị xoài, dễ dàng dỗ dành bạn thân vui vẻ trở lại.

Vu Chân Ý đỏ mặt, vội vàng chào tạm biệt Trương Ân Nghi rồi tập trung vào “nghiên cứu tài liệu vật lý”.

Nhìn thấy lông mày Trần Giác Phi nhíu lại, đôi mắt cô ánh lên vẻ tinh quái, chậm rãi tiếp tục: “Nếu không, đợi chú Trần và cô Lâm về mà không thấy cậuđâu thì sao? Vì lúc đó có khi cậuđã bị tống vào trại giáo dưỡng rồi.”

[TBG: Cái mà bọn mình xem lúc học thể d·ụ·c lần trước ấy, cậu có thể gửi lại cho tớ xem không? Ngoan ngoãn chờ mong.JPG]

Vạn vật trở nên hư ảo.

Con đường trải đầy sỏi đá, gập ghềnh lồi lõm. Bánh xe lăn qua, rung lên từng hồi.

Cô vừa cắn một miếng kem, vừa đáp: “Hỏi gì cơ?”

Vu Chân Ý hừ một tiếng, quay đầu đi: “Không chấp nhận.”

Không được!

Nếu người đó là mình và Trần Giác Phi thì sao…?

[TBG: Vậy tớ có nên xem tài liệu toán không?]

“Là… là tớ.”

Khi bấm vào video đã là rạng sáng.

Vu Chân Ý lưỡng lự không biết nên ngồi sau xe đạp của ông hay đi bộ về chung với hai người kia.

Trần Giác Phi liếc cô, mặt không cảm xúc: “Hỏi xong chưa? Hỏi xong thì mau đi đi.”

[Trương Ân Nghi: Tớ còn lưu rất nhiều truyện thể loại ‘dầu ô liu xào sữa đặc’, nếu cậu muốn thì mai tớ gom lại gửi luôn.]

Mùa hè mà cô yêu thích nhất đã qua rồi.

Hai chàng trai đi sau cô, mỗi người đeo balo một bên vai, áo khoác đồng phục vắt trên vai. Vừa chơi bóng rổ xong, cơ thể họ vẫn còn hơi nóng. Vu Chân Ý nhìn thấy cả hai gần như đồng bộ dùng vạt áo phông lau mồ hôi trên trán.

Cô bấm mở, vô thức ôm chặt chiếc gối dựa trên ghế vào lòng.

Trương Ân Nghi:“Phim đó!”

Cô đáp lại một chữ “Ồ”, kết thúc cuộc trò chuyện một cách khô khốcrồi trở mình, đặt điện thoại lên ngực, rồi ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Chân bị khóa chặt, khuỷu tay cậuép xuống ngực cô. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt vì ngái ngủ mà hơi nheo lại, nhưng lại trông giống như một con báo săn đã rình mồi rất lâu, cuối cùng cũng tóm được con mồi.

Không màng đến thời gian, Vu Chân Ý lập tức vứt áo xuống, vội vàng chạy xuống lầu, rồi nhanh chóng đến nhà Trần Giác Phi. Cô quá quen thuộc với nơi này, thuần thục mở cửa, lại vội vàng chạy lên lầu.

Vu Chân Ý chợt hiểu ra, ừ nhỉ, cũng có lý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thắc mắc đó mãi đến hôm nay cậumới hỏi Vu Chân Ý.

Những lời này ông nói sau lưng Trần Giác Phi, mà cậuthì không có thói quen nghe lén.

Vu Chân Ý vội hất tay cậura, lắp bắp: “Ai, ai thèm vào chứ!”

Vừa nhấn gửi tin nhắn này, Vu Chân Ý cảm thấy mình thật sự quá lố rồi.

Vu Chân Ý cựa quậy đùi, muốn thoát ra: “Tớđến xem cậuthế nào.”

Côgõ một tin nhắncứng ngắc: [Cậu thi thế nào rồi?]

[Trương Ân Nghi: Nói chuyện tử tế.]

Giọng cô mềm mại, còn mang theo sự tủi thân rõ rệt. Đôi mắt ngập nước, hàng mi dài cong vút điểm xuyết vài giọt lệ. Dù trong bóng tối, Trần Giác Phi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt ấy giống như một hồ nước sâu thẳm, phản chiếu ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Suy nghĩ hoang đường giữa ban ngày.