Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất
Trương Bất Nhất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32
Trình Mặc gật đầu: “Em biết rồi.”
Chương 32
Lâm Niệm Sơ: “Để xem tuần sau em còn dám bỏ bài tập ở đó không làm rồi xem phim truyền hình trước không!”
Trình Nghiễn: “…”
Giãy dụa không có kết quả, Trình Nghiễn đành phải làm theo, đưa điện thoại cho Lâm Niệm Sơ, nói với cô mật mã khóa bảo vệ màn hình.
Lâm Niệm Sơ cảm thấy anh nói có lý, bỗng nhiên nghĩ thông suốt: “Cũng đúng, thành công bắt đầu từ những khoản nợ.”
Sau khi mẹ anh nghe được chuyện này không chỉ không hề trút giận giúp anh, ngược lại còn cho anh một cái bạt tai, yêu cầu anh biết thân biết phận.
Lâm Niệm Sơ lại hỏi: “Em làm xong bài tập chưa?”
Trình Nghiễn: “Em không cần lo, để anh trả.”
Lâm Niệm Sơ hừ lạnh, không ngẩng đầu lên nói: “Anh bớt giả bộ đáng thương đi, ai biết trước kia anh đã tiêu bao nhiêu tiền cho người phụ nữ khác chứ?”
Lâm Niệm Sơ lại ngước mắt liếc anh, lạnh lùng nói: “Bây giờ cai thuốc cai rượu rồi chứ?”
“Anh…” Trình Nghiễn bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ bản thân còn có chỗ nào cần tiêu tiền nữa: “Anh… anh… anh phải mua quần áo nữa mà?”
Trình Nghiễn vẻ mặt tán thưởng: “Vẫn là chị đại có hiểu biết!”
Thấy anh bất động, Lâm Niệm Sơ thúc giục: “Mở ra nhanh đi!”
Trình Nghiễn ngước mắt nhìn Lâm Niệm Sơ, còn kinh ngạc nhíu mày, lần đầu tiên được chị đại che chở, anh lại có chút được yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
Trình Nghiễn cam đoan chắc như đinh đóng cột: “Bỏ rồi, hai tháng trước đã bỏ rồi!”
Trình Mặc vừa làm nũng vừa oán giận: “Ai da em cũng đâu muốn như vậy, do cô giao bài tập nhiều quá.”
Lâm Niệm Sơ lập tức trả lời: “Đương nhiên không phải, nhưng anh không sợ em làm như vậy thật sao?”
Trình Mặc mở to hai mắt nhìn Lâm Niệm Sơ: “Anh em cũng tới ạ?”
Trình Nghiễn cũng bất lực cười theo, sau đó nói với hai người: “Mau ra ngoài ăn thịt nướng, đợi thêm lát nữa là nguội mất rồi.”
Trình Nghiễn: “Sau khi kết hôn thì hai chúng ta đã là người một nhà, anh muốn em dọn đến chỗ anh ở.”
Trình Nghiễn nhướng mày: “Sợ anh trả không nổi hả?”
Cửa phòng sách đang đóng, sau khi đến cửa phòng sách thì cô không trực tiếp mở cửa đi vào mà gõ cửa trước. Nhưng con bé Trình Mặc này không biết là đang làm gì, vẫn không có tiếng động gì hết, cô đành phải tự mình mở cửa phòng.
Trình Mặc: “…”
Mặc dù hai người bọn họ kết hôn là vì đứa bé, nhưng nên cho thứ gì thì anh tuyệt đối không thể nợ cô được.
Trình Mặc không nhịn được tức giận: “Anh thật đáng ghét!”
#Anh ấy sợ rồi, anh ấy sợ rồi, anh ấy sợ rồi#
Trình Nghiễn quả thực không thể tin vào tai mình: “Hả? Anh bao nhiêu tiền? Em lặp lại lần nữa xem?”
Lâm Niệm Sơ vừa tức vừa buồn cười, cảm giác người này thật sự là vừa thiếu đòn vừa hài hước.
Tên yêu nghiệt này đúng là vẫn độc mồm độc miệng như vậy!
Lâm Niệm Sơ giật mình, bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân vì sao Trình Nghiễn lại làm như vậy, không phải bởi vì ngốc, mà là có lòng muốn xây dựng gia đình này. Điều kiện tiên quyết để gia đình vững chắc là vợ chồng tin tưởng lẫn nhau, như vậy mới có thể trở thành hậu thuẫn cho nhau. Cho nên anh không hề giấu diếm mà bày ra tất cả át chủ bài của mình với cô, đối xử với cô một cách thẳng thắn và chân thành.
Lại nghĩ đến dáng vẻ vừa độc mồm độc miệng vừa đáng đánh của anh, cô lại có chút đau lòng cho anh. Rốt cuộc nội tâm phải mạnh mẽ như thế nào mới có thể chấp nhận và buông bỏ được quá khứ, còn biểu hiện bình thản như vậy?
Lâm Niệm Sơ vừa tức vừa buồn cười.
Lâm Niệm Sơ tức giận: “Hình như anh không phục lắm?”
Giống như phối hợp với Lâm Niệm Sơ, Trình Nghiễn đi vào phòng sách, tức giận nói: “Nếu anh không đến thì còn không biết ngày nào em cũng nói xấu sau lưng anh đấy.”
Lâm Niệm Sơ: “Anh có ý kiến hả?”
Lúc này Lâm Niệm Sơ lại không nói giúp cô bé nữa, ngược lại đứng về phía Trình Nghiễn: “Anh em cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi, sợ em bị bắt nạt ở trường.”
Lâm Niệm Sơ và Trình Mặc đều bị chọc cười.
Lúc Lâm Niệm Sơ đang chuẩn bị đứng dậy dọn dẹp bàn ăn thì Trình Nghiễn ngăn cô lại: “Để anh làm, em đừng nhúc nhích.” Nhưng anh lại nhanh chóng nói thêm một câu: “Anh còn có chút chuyện muốn bàn bạc với em.”
Trình Mặc bĩu cái miệng nhỏ nhắn, tủi thân nhìn về phía Lâm Niệm Sơ: “Chị dâu, chị xem anh trai em ngày nào cũng bắt nạt em kìa!”
Lâm Niệm Sơ: “Vậy anh cũng không thể công khai xúi con bé chép bài tập được.”
Trình Nghiễn: “Anh… anh… anh mua thức ăn, trong nhà vẫn cần có người đi mua thức ăn mà?”
Anh mới thật sự là người đáng được yêu, lại hết lần này tới lần khác gặp phải loại phụ nữ không có lương tâm như Hạ Mộng Tùng, tấm chân tình lại đem cho c·h·ó ăn.
Lâm Niệm Sơ cảm thấy anh nói có lý, cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được.”
Lâm Niệm Sơ: “Tiền mua thức ăn anh tự ứng trước, có thể dựa vào hóa đơn thanh toán để đến tìm em trả lại tiền.”
Lâm Niệm Sơ cũng dặn: “Ăn quá nhanh dễ bị nghẹn, mà còn không dễ tiêu hóa nữa.”
Trình Nghiễn: “Anh cưới em cũng phải có sính lễ chứ?”
Cuối cùng, cô nhịn không được hỏi một câu: “Anh không sợ em là kẻ lừa đảo à?”
Lâm Niệm Sơ không ngờ vậy mà anh đã nghĩ tới cả chuyện này.
Trình Mặc gật đầu: “Dạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Niệm Sơ lắc đầu: “Không sao, sau này nếu có người lạ gõ cửa thì em đừng mở cửa cho anh ta, gọi điện thoại cho chị trước.”
Lần đầu tiên Lâm Niệm Sơ thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để cảm nhận được tình cảnh tuyệt vọng này, sau đó phát hiện cảm giác bị tất cả bạn học bên cạnh bài xích quả thực là vô cùng ngạt thở, như là xung quanh mình bị dựng lên một bức tường đồng vách sắt không nhìn rõ mà cũng không sờ thấy được, cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể lao ra ngoài.
Lâm Niệm Sơ kiêu ngạo nói: “Anh cứ đi theo chị học tập cho tốt đi!”
“Không có.” Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên thở dài: “Sao lại có cảm giác hai chúng ta nợ nần chồng chất vậy.”
Lúc này người thở phào nhẹ nhõm đổi thành Trình Nghiễn, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, không cần phải lo lắng tên c·h·ó Lương Thần kia quay lại đâm bất ngờ nữa.
Sau khi nghe anh trai hỏi, Trình Mặc lắc đầu: “Không có, bạn học của em đều rất tốt.” Cô bé lại bất lực nói: “Anh đã hỏi em rất nhiều lần rồi.”
Trình Nghiễn rất nghiêm túc trả lời: “Trong một gia đình phải có người phụ trách quản lý sổ sách.”
Trình Nghiễn hỏi ngược lại: “Chứ sao nữa?”
“Em đâu có nói xấu anh mỗi ngày.” Bạn học Trình Mặc với ý đồ vớt vát, vội vàng bao biện: “Em chỉ nói có một lần này thôi!”
Trình Nghiễn: “Anh… anh… anh chỉ là cảm thấy kết quả tính toán này có thể không chính xác lắm.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Niệm Sơ lười để ý đến anh, tiếp tục nói với Trình Mặc: “Nếu trong trường học có người bắt nạt em, em nhất định phải nói cho chị và anh trai của em trước tiên, còn phải nói cho giáo viên nữa, tuyệt đối không được tự mình chịu đựng, biết không?”
Trình Nghiễn thở dài, cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa, bắt đầu làm theo yêu cầu của chị đại.
Về lý thì là như vậy, nhưng chuyện này không phải là như vậy đâu.
Trình Mặc: “…”
Lâm Niệm Sơ bất lực, còn sốt ruột thay cô bé: “Sắp mười hai giờ rồi đó? Buổi tối em không ngủ à?”
Bạn học Trình Mặc thở dài: “Em vẫn chưa làm bài tập Tiếng Anh.”
“À.” Lâm Niệm Sơ vẽ ra một số tính toán trong sổ tay trước, sau đó nghiêm trang nói: “Xét thấy hiện tại nhà chúng ta đang nợ nần chồng chất, sau đó còn phải nuôi con nhỏ, cho nên chi tiêu bên ngoài không thể quá lớn. Em tính toán sơ qua một chút, Mặc Mặc một tháng cần khoảng 800 đến 1000 tiền tiêu vặt, anh xêm xêm cũng gần gấp đôi con bé.”
Im lặng một lúc, anh mặt không chút biểu cảm trả lời lại: “Anh cảm thấy bây giờ hai người đang hợp tác bắt nạt anh.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Bạn học Trình Mặc vẫn đang múa bút thành văn, cẩn thận cúi đầu trước bàn học, hoàn toàn không nghe thấy có người đi vào. Bởi vì trên tai cô bé đang đeo tai nghe chống tiếng ồn, trong tai nghe còn đang bật nhạc, cho đến khi Lâm Niệm Sơ vươn tay phải gõ bàn, cô bé mới giật mình ngẩng đầu lên, lập tức tháo tai nghe ra, kinh ngạc nói: “Chị dâu! Chị về lúc nào vậy?”
#Vai diễn trà xanh độc ác ở phía sau, không cần vội, trước viết chút tình cảm đã#
Những lời nên nói đều đã nói xong, Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn cũng không nói thêm gì nữa.
Im lặng như một con gà.
Đúng là cảm giác rất khiến người khác an tâm.
Lâm Niệm Sơ cảm thấy chỉ ăn thịt nướng có chút ngán, vì vậy đã lấy ba bình sữa chua từ trong tủ lạnh ra, sau đó ba người cùng ngồi quanh bàn ăn bắt đầu ăn thịt nướng. Nhưng cô và Trình Nghiễn vừa mới ăn cơm tối xong, cho nên ăn không nhiều lắm, người ăn chủ yếu vẫn là bạn học Trình Mặc.
Trình Nghiễn: “Trùng hợp như vậy sao? Một lần đã bị anh phát hiện?”
Trình Nghiễn: “Không hơn mấy phút đâu, thực sự không được thì hỏi bạn học đáp án, chép xong rồi tranh thủ đi ngủ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Nghiễn nở nụ cười, hỏi: “Em thật sự như vậy hả?”
Nhưng Trình Nghiễn đã vượt qua được, có lẽ có liên quan nhất định với Hạ Mộng Tùng, nhưng mấu chốt vẫn là dựa vào chính anh, nội tâm mạnh mẽ mới là căn nguyên, nếu không anh cũng không đi được đến ngày hôm nay.
Trình Nghiễn: “…”
Nếu là cô thì cô nhất định sẽ trầm cảm, thậm chí mất đi hy vọng đối với cuộc sống.
Mắt thấy chút tiền riêng cuối cùng khó giữ được, Trình Nghiễn quyết định giãy dụa trước khi c·h·ế·t một lần, tìm cách nặn ra một nụ cười chân thành: “Ha, anh… Wechat và Alipay của anh cũng không có bao nhiêu tiền.”
Lâm Niệm Sơ: “Em mua cho anh. Ăn, mặc, ở, đi lại của anh đều được tổng kết trong sổ sách gia đình, không cần lo lắng, tổ chức sẽ không bạc đãi anh đâu.”
Càng tính càng cảm thấy có vấn đề, Lâm Niệm Sơ dứt khoát gạch số “2000” vừa viết đi, viết lại một con số: “Sửa lại, sửa thành 1800.”
Lâm Niệm Sơ không để ý đến anh nữa, quay người đi đến phòng sách, gọi Trình Mặc ra ngoài ăn.
Trình Nghiễn: “…”
Lâm Niệm Sơ rất muốn đánh người, trừng mắt nhìn anh giáo huấn: “Đâu có ai dạy trẻ con như vậy anh đâu? Xúi con bé đi chép bài hả?”
“À…” Trong lòng Lâm Niệm Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Cô suy nghĩ rồi cũng nói: “Em chỉ có hai tấm thẻ ngân hàng, không có thẻ tín dụng, trên thẻ chênh lệch không nhiều lắm, gần hai trăm ngàn, đứng tên hai căn nhà, trong đó một căn thế chấp cho ngân hàng, vay một trăm năm mươi ngàn, trả trong vòng mười năm.”
Bạn học Trình Mặc vừa gặm cánh gà nướng vừa gật đầu: “Nhớ, sao vậy ạ?”
Tính toán xong, cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu hỏi Trình Nghiễn: “Nếu em phụ trách quản lý sổ sách thì có phải sau này tiền của nhà chúng ta đều ở chỗ em không?”
Sau khi Lâm Niệm Sơ mở màn hình ra, trước tiên mở số dư của Wechat ra, sau đó nhíu mày: “Tám ngàn? Này gọi là không có bao nhiêu tiền hả?” Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, giống như đang nhìn tội phạm th*m nh*ng, sau đó lại mở số dư Alipay của anh ra, càng tức giận hơn: “Chín ngàn? Trình Nghiễn, nếu em không hỏi anh chuyện này thì có phải anh không có ý định báo cáo số tiền này không?”
Lâm Niệm Sơ có cảm giác người này giống như đang cố ý, nhưng cô lại không thể đưa ra chứng cứ chứng minh anh cố ý, cũng không có lý do để từ chối anh, đành phải đại phát từ bi thu nhận anh: “Được.”
Trình Mặc lại thở dài, vừa dùng đuôi bút chọc vào hai má vừa nói: “Chị dâu, em phát hiện chị và anh trai em càng ngày càng giống nhau. Chị nhất định không thể càm rà càm ràm giống như anh ấy được, nếu không cháu gái hoặc cháu trai của em sau này cũng sẽ biến thành Đường Tăng.”
“Anh đây là chiếm dụng công quỹ, ý đồ giữ tiền riêng!” Lâm Niệm Sơ hoàn toàn không tin lời anh, lại trừng mắt nhìn anh, đưa điện thoại cho anh, không thể nghi ngờ nói: “Chuyển tiền cho em, một xu cũng không được thiếu.” Nói xong, cô tiếp tục cúi đầu ghi vào sổ.
Lâm Niệm Sơ: “Ha ha ha ha ha.”
Haiz, chỉ có thể nói là trời đố kỵ bậc anh tài, không không không, phải là hồng nhan bạc mệnh.
[*150000 tệ ~ hơn 500 triệu VND]
Cô bé vừa mới chuyển trường hơn một tháng, hơn nữa tính cách có hơi ngại ngùng, không giỏi giao tiếp với người lạ, cho nên đến nay vẫn chưa có bạn thân ở trong lớp. Hơn nữa những học sinh khác cũng đã học chung hơn một năm, đã hình thành những nhóm nhỏ cố định hoặc là những tổ hợp nhỏ từ lâu, nên cô bé cũng không dễ gia nhập vào.
Trình Nghiễn: “…”
Lâm Niệm Sơ hiểu ra, chẳng trách Lương Thần vẫn luôn chờ ở thang máy, rất có thể là đến gõ cửa nhưng không có ai mở cửa cho anh ta, lại không liên lạc được với cô. Sau khi từ Vân Sơn trở về cô đã kéo anh ta vào danh sách đen, còn đặc biệt đến công ty bất động sản một chuyến để thay đổi thông tin của chủ sở hữu, tránh cho bọn họ lại gọi điện thoại cho Lương Thần, vì thế anh ta đã lựa chọn ôm cây đợi thỏ.
Trình Nghiễn vẫn cây ngay không sợ c·h·ế·t đứng: “Sắp mười hai giờ rồi, ngày mai còn là thứ hai, sáng sáu giờ năm mươi con bé phải đến trường tham gia nghi thức kéo cờ, nếu không ngủ sẽ không kịp mất.”
Lâm Niệm Sơ lại ngồi xuống ghế: “Chuyện gì?”
Trình Nghiễn nhìn dáng vẻ hung tàn giống như tám trăm năm không được ăn cơm của em gái mình, đột nhiên cảm thấy giống như mình đã nuôi con bé này thành kẻ vô dụng, không khỏi thở dài: “Mặc Mặc à, em còn nhớ chú c·h·ó đen ở đối diện nhà chúng ta không?”
Lâm Niệm Sơ càng nghe càng khiếp sợ, khó có thể tin mà trừng mắt nhìn Trình Nghiễn, cảm thấy người này hình như làm việc hơi không biết suy nghĩ trước sau, tin tưởng cô như vậy, không sợ cô cuỗm tiền bỏ chạy à?
Trình Nghiễn: “…”
Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn đều là người từng đi học, đương nhiên hiểu được tình cảnh hiện tại của Trình Mặc, nhất là Trình Nghiễn.
Trình Nghiễn cười an ủi nói: “Giới trẻ ngày nay có ai không nợ tiền đâu?”
Lâm Niệm Sơ: “Ha ha ha ha ha.”
Trình Nghiễn lại nói: “Hơn nữa đứa bé nhất định phải sinh ra trong một gia đình hoàn chỉnh, hai chúng ta ở riêng cũng không hay lắm.”
Một thiếu niên ngây ngô vừa tròn mười sáu tuổi, đi theo mẹ đến một thành phố xa lạ sinh sống, bước vào một trường trung học hoàn toàn xa lạ, ngay lúc đó chắc anh cũng giống Trình Mặc bây giờ, trong lòng vô cùng mờ mịt nhỉ?
Nhưng cô vẫn hơi ngượng ngùng: “Vậy cũng không cần sang tên nhà cho em mà?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất ngờ bị gọi tên, tim Trình Nghiễn đột nhiên lỡ một nhịp, lúng túng đến mức nói năng lộn xộn: “Anh anh anh không có, anh quên mất! Vừa nãy anh quên mất!”
Trình Nghiễn bổ sung: “Còn phải học cách phản kháng, trường học cũng là một xã hội thu nhỏ, ai cũng muốn bắt nạt kẻ yếu.”
Lâm Niệm Sơ nhún vai: “Vậy anh quả thật không có chỗ nào cần tiêu tiền cả.”
Lâm Niệm Sơ ngơ ngác: “Chuyện gì?”
Sau khi chuyển toàn bộ tiền trong Wechat và Alipay cho cô, anh vô cùng hèn mọn nói một câu: “Bây giờ anh không còn một xu dính túi.”
“Có.” Trình Nghiễn vừa cầm ví tiền vừa nói: “Anh có sáu thẻ ngân hàng, ba thẻ tín dụng, đứng tên một căn nhà và một chiếc xe.” Lúc trước để tiện cho Trình Mặc đi học, anh đã mua một căn nhà nhỏ ở Vân Sơn, nhưng thời gian trước cần tiền để gây dựng sự nghiệp nên anh đã bán căn nhà ở Vân Sơn kia.
Lâm Niệm Sơ không bị thuyết phục, lạnh mặt nói: “Mở ra cho em xem.”
Trình Nghiễn: “…”
Trình Nghiễn: “…”
Chỉ hai ngàn thôi? Cái quái gì thế này?
Trình Nghiễn suy nghĩ một lúc: “Được, anh hiểu rồi, để anh làm lại.” Anh lại nhìn về phía em gái mình, lần này thay đổi lý do thoái thác một cách uyển chuyển: “Mọi con đường đều dẫn đến La Mã, cách hoàn thành bài tập không chỉ có một, đoàn kết mới là sức mạnh.”
“Ha ha ha.” Bạn học Trình Mặc bị chọc cười ra tiếng, nhưng sau khi cười xong, lại phiền muộn thở dài: “Em và bọn họ không quen nhau, cũng không có ai có thể cho em mượn bài để chép hết.”
#Địa vị trong gia đình vô cùng rõ ràng#
Lâm Niệm Sơ: “Vậy có phải mỗi tháng em phải cho anh một ít tiền tiêu vặt không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bình thường người khác hơi đẹp mắt thôi, số mệnh cũng đã có hơi nhấp nhô rồi, huống chi là người nghiêng nước nghiêng thành như Trình Nghiễn.
Miệng Trình Mặc đầy dầu, trên khuôn mặt trắng nõn còn dính mấy cọng thì là: “Em cũng muốn ăn từ từ, nhưng em vẫn chưa làm xong bài tập.”
Trình Nghiễn: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Nghiễn bị chọc cười, đuôi mắt hơi cong cong, đôi môi mỏng đỏ thẫm cong lên một góc độ thật đẹp, sau đó cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, mở ngân hàng trong điện thoại ra, bắt đầu chuyển khoản cho Lâm Niệm Sơ.
Trình Nghiễn: “Dáng vẻ của em lúc ăn trông giống hệt nó.”
Sau khi Trình Mặc ăn xong thịt nướng thì trở về phòng sách, tiếp tục múa bút thành văn làm bù bài tập.
“Ở trong trường học không có ai bắt nạt em chứ?” Anh đột nhiên hỏi.
Lâm Niệm Sơ: “Anh chắc chưa?”
Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: “Mở ví tiền Wechat và số dư ra cho em nhìn thử xem.”
Lâm Niệm Sơ cười gật đầu.
Lâm Niệm Sơ: “Còn việc gì nữa không? Không có việc gì thì em đi rửa mặt đánh răng đây.”
Trình Nghiễn: “…”
Mặc dù em nói không lại anh, nhưng em có thể mang quân tiếp viện đến!
Trình Nghiễn á khẩu không trả lời được.
#Cô ấy ghen rồi, cô ấy ghen rồi, cô ấy ghen rồi#
Trình Nghiễn vẫn mặt không đổi sắc tim không đập, thẳng thắn trả lời: “Cảm ơn.”
Nhưng mà cuộc sống mới không hề vẫy tay thân thiện với anh, ngược lại lại tạt anh một gáo nước lạnh.
Ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng của Trình Nghiễn: “Anh lập tức đem thịt nướng vừa mua cho c·h·ó ăn.”
“Một tháng anh có thể tiêu bao nhiêu tiền?” Lâm Niệm Sơ vươn tay phải ra, đếm trên đầu ngón tay nói: “Em vừa mới nhìn thoáng qua, ngày trả nợ mua ô tô là ngày mùng 1 hàng tháng, em sẽ chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của anh trước một ngày; đối với công việc xã giao anh có thể dùng thẻ tín dụng, em biết mật khẩu có thể kiểm toán, sau đó chuyển khoản cho anh để anh trả tiền, trừ những việc đó ra thì anh cần chi tiền cũng chỉ có tiền đổ xăng xe, khoảng hơn 1000, trừ 1000 này đi thì anh vẫn còn dư 1000 nữa, không đủ cho anh ăn cơm uống nước hàng ngày hả? Đúng rồi, không phải ở công ty anh còn mở một quán ăn nhỏ sao? Bình thường ăn cơm cũng không tốn bao nhiêu tiền, 2000 là nhiều rồi đó!”
“Chị vừa mới về.” Lâm Niệm Sơ hỏi: “Lúc chị và anh trai em ra ngoài ăn cơm có ai gõ cửa không?”
Lâm Niệm Sơ đến phòng sách hỏi mượn Trình Mặc một cuốn sổ tay và một cây bút, sau khi trở về lại ngồi xuống đối diện Trình Nghiễn, mở ví tiền của anh ra, lấy toàn bộ thẻ ngân hàng ra, ghi số thẻ vào sổ, sau đó bắt đầu kết toán tổng tài sản và tổng nợ nần của gia đình.
Mặc dù hai người bọn họ đã quyết định kết hôn, nhưng nền tảng tình cảm của bọn họ cơ bản là con số 0, bỗng nhiên lập tức phải ở chung khiến cô hơi ngại ngùng.
“Bây giờ anh không có gì hết, chỉ có mỗi căn nhà này.”
Trình Nghiễn bất lực nói: “Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.”
Bạn học Trình Mặc lắc đầu: “Em không nghe thấy, em vẫn luôn đeo tai nghe.”
Lâm Niệm Sơ lập tức trừng mắt nhìn Trình Nghiễn: “Sao ngày nào anh cũng so đo với một đứa bé như em ấy vậy?”
Trình Nghiễn: “Ừ.”
Bởi vì trong lòng còn nhớ thương chuyện làm bài tập, cho nên Trình Mặc ăn vô cùng nhanh, có thể nói là quét sạch.
Trình Nghiễn nhìn ra sự do dự của cô, lập tức bổ sung: “Em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn em dọn qua đó để tiện chăm sóc em, hai chúng ta không cần ở chung một phòng.”
“Em cầm hết thẻ đi, tất cả mật mã đều là sinh nhật của Mặc Mặc.” Anh trực tiếp đưa ví tiền tới trước mặt Lâm Niệm Sơ: “Số tiền còn lại trong sáu thẻ ngân hàng cộng lại gần trăm ngàn. Trong ba thẻ tín dụng có hai thẻ vay không lãi suất, tiền nhà vừa trả xong, xe thì em biết rồi đấy, một chiếc Honda, trả góp một trăm ngàn, mỗi tháng trả bốn ngàn. Lát nữa anh sẽ chuyển tiền trong thẻ ngân hàng cho em, trước khi đi đăng ký kết hôn hai chúng ta đến cục quản lý bất động sản một chuyến, sang tên căn nhà cho em luôn.”
Trình Mặc hỏi: “Sao vậy ạ?”
Lâm Niệm Sơ nói rõ ràng: “Khoảng 1600 đến 2000.”
Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nghĩ tới những chuyện anh đã từng trải qua khi còn trẻ…
Cái quái gì thế này?
Trình Nghiễn bỗng nhiên có chút căng thẳng, không biết nên mở miệng như thế nào, rối rắm một lúc anh mới nói: “Vừa nãy anh nghiêm túc đấy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.