Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37


“Bọn tớ nhắn tin trò chuyện một hồi, cậu ấy bỗng nói một câu — đại khái là thích tớ.

Cô thông minh lanh lợi, mà vẫn giữ được sự trong sáng trong tâm hồn.

Là tin nhắn gửi cách đó không lâu.

Cậu ấy nhắn lại là cậu ấy cũng thích tớ!

Nếu cô không thức giấc, không mở điện thoại, thì có lẽ phải đến sáng hôm sau mới đọc được.

“Có thời gian thì tụi tớ chơi.”

Sau khi rửa mặt xong, các cô gái bắt đầu đón Tết Dương lịch.

Từ hy vọng ban đầu thời cấp ba, qua quãng thời gian thất vọng ở năm nhất đại học, đến hôm nay — rốt cuộc đã nhận được một câu hồi đáp rõ ràng.

Trời ơi, tớ vui quá, ngủ không nổi luôn. Tuần này tớ đến gặp cậu kể chi tiết nhé.

“Đúng thật. Lúc tớ đi thi, cậu ấy cũng luôn động viên tớ.”

“Bữa đó tình cờ nói chuyện về bộ phim này, cậu ấy cũng muốn xem, nên rủ đi luôn.”

Chu Vân Kỳgật đầu đồng tình:

“Dĩ nhiên là không cần đâu. Tớ có bóng của mình rồi, nên chưa dùng đến cái cậu tặng. Ký túc của Nguyễn Thừa Hạo cũng có một quả nữa. Sau này tớ về Z thị thì sẽ mang quả cậu tặng ra chơi.”

Tối hôm đó, lớp trưởng tổ chức cả khoa đi ăn mừng và hát karaoke.

Cơ Phi Nghênhmấy hôm trước có giúp một chị khóa trên ở phòng thí nghiệm xử lý dữ liệu, hôm đó mang tài liệu in ra đưa cho chị, sau đó mới đi rửa mặt rồi lên giường ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù trong lòng vẫn thấy tiếc cho chuyện giữa Diêu Gia Tuấnvà Đơn Lâm Lâm.

Trong lòng Lê Mặcthoáng dâng lên chút tiếc nuối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ vài chữ ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để cảm nhận được sự xúc động của Chu Vân Kỳ.

Về đến ký túc xá, Cơ Phi Nghênhbắt đầu thu dọn đồ đạc để lên thư viện học.

Vừa ra ngoài, gió lạnh lập tức ùa tới, bao trùm lấy cả người.

Sáng nay dùng laptop tra tài liệu, xong rồi lại để nguyên trên bàn.

“Cậu ấy không phải kiểu người cứ đứng mãi một chỗ. Có nhịp sống riêng.”

Cô nằm trên giường, gõ tin nhắn thật nhanh:

Tớ thấy cậu ấy luôn chủ động với cuộc sống của mình.”

Các cô gái ngủ một mạch đến chín giờ sáng hôm sau vẫn chưa ai dậy.

“Cậu nghĩ mà xem, khi tụi mình còn đang cắm đầu ôn thi đại học, thì cậu ấy đã quyết định đi du học.

Cơ Phi Nghênhhỏi:

Hồi lớp 12, chỉ cần cô nhạy cảm hơn một chút, có lẽ đã nhận ra Lê Mặccó tình cảm với mình.

Vậy thì bây giờ, họ không chỉ là bạn thân, mà còn có thể gọi nhau mỗi ngày, để giọng nói trong trẻo vui tươi ấy luôn vang bên tai anh.

“Quả bóng cậu tặng tớ, tớ vẫn để cẩn thận, chưa nỡ dùng đến.”

Học xong năm nhất lại muốn chuyển trường để tìm nơi tốt hơn.

“Sao các cậu lại hẹn nhau đi xem phim vậy?”

Trên sân có người đang chạy bộ, xa xa có tiếng trò chuyện vang lên trên con đường nhỏ.

Hai người trò chuyện rất nhiều chủ đề, nhắc đến Nguyễn Thừa Hạo, Cơ Phi Nghênhnói:

Có những lời cô nói ra không cần suy nghĩ, vì trong lòng cô coi anh như một người bạn thân, hoàn toàn vô tư, nên lời lẽ cũng nhẹ nhàng vui vẻ.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong đầu rồi nhanh chóng tan biến.

Hơi thở mùa đông ngập tràn khắp khuôn viên trường — có chút hoang vắng, có chút tĩnh lặng.

Chiều trước ngày Tết Dương lịch, khoa vừa thi xong môn ngôn ngữ lập trình.

“Mấy hôm trước tớ có liên lạc với cậu ấy, hình như tuần trước vừa thi xong.”

Thật ra, cô rất thích cái cảm giác se lạnh này. Lạnh hơn mát một chút, nhưng không đến mức buốt giá.

Cơ Phi Nghênhtrầm ngâm giây lát:

Nhưng cô lại không để ý.

Cô vui vẻ nhắn lại:

Vì ban ngày vừa thi xong một môn chuyên ngành, ai cũng tâm trạng thoải mái, ăn uống vui vẻ.

Sau bữa tối, một số người về ký túc, số còn lại kéo nhau đi hát karaoke, mãi gần mười hai giờ mới về trường.

“Hả? Vì sao?”

“Ừ. Tớ chờ cậu.”

Khi cùng dạo chơi, hai người nói chuyện về Diêu Gia Tuấn, Chu Vân Kỳkể:

“Mau dậy đi, trời tranh thủ lúc tụi mình ngủ đã lén đổ một trận tuyết rồi!”

Cố Chính Vũsau khi làm Trưởng ban đối ngoại của Hội sinh viên thì càng bận hơn, mấy lần cô rủ đi đánh cầu lông mà cậu ấy đều không sắp xếp được thời gian.

Khi đi ngang qua cổng sân, cô bước vào, đi thêm hai vòng nữa rồi mới về ký túc xá.

“Hồi trước tớ luôn thấy cậu ấy là người có chính kiến.”

Mở máy thấy đồng hồ đã hơn một giờ sáng.

Chương 37

Cơ Phi Nghênhvẫn luôn cảm thấy, ở một mức độ nào đó, Diêu Gia Tuấn ảnh hưởng đến cô rất nhiều.

Chu Vân Kỳcứ tưởng cô ngủ rồi, không ngờ lại nhận được phản hồi ngay lập tức, khiến cô càng thêm vui mừng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tắt máy xong, Cơ Phi Nghênhđeo balo đến thư viện học bài, đọc tạp chí một lúc rồi bắt đầu học từ vựng GRE.

Chu Vân Kỳđã kiên trì suốt ba năm, cuối cùng cũng đợi được lời tỏ tình của Nhan Thiếu Thông.

Lê Mặcnhìn về phía khung rổ gần đó, khẽ cười rồi dời mắt ra xa.

Có lẽ vì buổi sáng ngủ bù, đến tối Cơ Phi Nghênhnằm mãi vẫn không ngủ được.

Liễu Diệplà người dậy sớm nhất, vừa kéo rèm cửa ra đã thấy cả sân trường trắng xóa — tuyết phủ trắng như tấm thảm, đẹp vô cùng, liền gọi mọi người dậy:

Lê Mặcbật cười: (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô không rõ hiện tại Nguyễn Thừa Hạovà Dư Thanh Tuyềnthế nào rồi.

“Đúng rồi, hôm thi xong bọn tớ có đánh bóng cùng nhau.”

“Lần trước tớ gặp cậu ấy trên MSN, ban đầu còn không dám nhắc đến tên Đơn Lâm Lâm, sau đó khi nói về chuyện hồi cấp ba thì chính cậu ấy là người chủ động nhắc tới.

Lê Mặcđáp:

Đó là cách duy nhất cô nghĩ ra để anh có thể chơi bóng mà không phải dùng đến quả kia.

“Cậu ấy tỏ tình với tớ rồi! Vừa nãy!”

Gần đây Chu Vân Kỳít tiết học, cuối tuần đến trường Cơ Phi Nghênhchơi.

Lê Mặcchợt nhớ tới quả bóng rổ cô tặng mình:

“Á? Vậy à? Hay là tớ tặng thêm cậu quả nữa nhé?”

Cơ Phi Nghênhvừa bật máy tính thì lần lượt nhận được tin nhắn chúc mừng từ các bạn đại học và mấy bạn cấp ba.

Cơ Phi Nghênhthấy vui thay cho hai người họ.

Tớ đoán cậu ấy sớm biết Lâm Lâmcó bạn trai rồi — bạn cậu ấy nhiều thế cơ mà... chắc giờ cũng qua rồi.”

Từ năm lớp 11 đến năm hai đại học, ba năm hơn.

Điện thoại bỗng rung lên — có tin nhắn mới từ Chu Vân Kỳ:

Cô mở máy, đăng nhập email, nhấp vào thư Trình Thíchgửi hôm qua, rồi viết thư trả lời:

Tớ nói tớ thích cậu ấy từ năm lớp 11 rồi.

Cơ Phi Nghênhbèn đổi đường đi, vòng qua sân thể d·ụ·c để về.

Cậu ấy nói lát nữa sẽ gọi điện cho tớ.”

Mấy cô gái thức trắng cả đêm đã mệt lả, về đến phòng liền trèo lên giường ngủ luôn.

“Cảm ơn cậu nhé! Hồi đó cậu thi cả SAT lẫn TOEFL à? Cậu thi được bao nhiêu điểm?”

“Các cậu hay chơi bóng với nhau à? Thế thì tốt quá.”

Tựa như có tâm linh tương thông, mở máy ra đã thấy ngay tin nhắn quan trọng thế này.

Cơ Phi Nghênhnhìn dòng tin nhắn, cảm thấy từng chữ vuông vức trên màn hình như hiện lên nụ cười ấm áp của bạn mình.

Tâm trạng cô chợt tốt lên một cách lạ kỳ.

Giấc ngủ nông, nửa đêm tỉnh dậy, chẳng có gì làm, cô bật điện thoại định lên mạng xem bài.

Ánh mặt trời mùa đông từ từ dịch chuyển trên mặt bàn, ánh sáng dần mỏng đi, nhạt dần, cuối cùng khuất sau đỉnh núi phía Tây.

Hơn sáu giờ, cô thu dọn sách vở rời thư viện.

Nếu lúc đó anh dũng cảm theo đuổi cô, có lẽ họ đã có cơ hội.

Cơ Phi Nghênhlập tức tỉnh táo, nhanh chóng nhắn lại:

Bóng rổ năm sáu trăm tệ, cô không quá bận tâm về giá trị.

“Cậu ấy nói gì với cậu?”

Lê Mặc, mày rất rõ, mày vẫn thích làm bạn với cô ấy hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37