Mười Lăm Năm Mưa Không Tạnh - Mạnh Chi Vãn
Mạnh Chi Vãn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Không cần trời sáng, không cần mưa tạnh
"Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu?"
"Cậu ấy có lẽ đã lên máy rồi." Cố Gia Nam nói, "Cậu quên rồi à? Hôm nay cậu ấy phải lên máy bay?"
Cậu ấy cứ cõng cô trên lưng chạy như thế này, cứ chạy mãi, mặc cho cậu muốn đưa cô đi đến đâu.
"Cậu ấy không khỏe?" Nguyễn Vũ Thanh hỏi.
Sao có thể không đau chứ?
Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng đập cửa, khóa cửa bên ngoài bị vặn một cách liều mạng. Cuối cùng, cánh cửa bị người ở bên ngoài đẩy ra.
Diệp Tiêu nhìn tấm bài ma sói trong tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hình bóng vừa rồi của Nguyễn Vũ Thanh vẫn hiện rõ trong đầu óc cô, cùng với lời nói của Hoàng Y Trừng, khiến cho trái tim cô đau nhói từng trận.
"Ma sói, đêm nay các người muốn g·i·ế·t...."
"Cố một chút, chúng ta sắp đến rồi." Nguyễn Vũ Thanh thở hổn hển, vừa chạy vừa nói với cô.
"Diệp Tiêu!" Nguyễn Vũ Thanh xông vào, sau khi nhìn thấy cô liền cau mày, "Cậu không khỏe ở đâu vậy?"
Diệp Tiêu đang chìm đắng trong giấc mộng, còn chưa kịp phản ứng lại với lời nói của cậu, bỗng nhiên bị người gọi tỉnh. Cô mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, trên tay cắm ống truyền nước biển.
Những tia nắng xuyên qua ô cửa kính rọi lên mặt Diệp Tiêu, cô ngơ ngác quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bầu trời màu xanh nhạt, không một gợn mây, vừa đúng có một vòng cung màu trắng chậm rãi quẹt qua.
Người đứng trước mặt gọi cô, là Cố Gia Nam.
"Không sao, phát sốt thôi, tớ đưa cậu ấy đến bệnh viện." (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tiêu không tiếp tục chơi trò chơi với bọn họ nữa, trở về phòng sớm, leo lên giường nghỉ ngơi. Tiếng sấm bên ngoài rần rần, kèm theo mưa lớn xối xả, "lốp bốp" đập vào cửa sổ. Diệp Tiêu nằm trên giường trở mình mấy lần, rõ ràng cả người rất mệt, nhưng vẫn không tài nào ngủ được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô đau đến mức toàn thân chảy mồ hôi, nhưng vẫn hy vọng, đoạn đường này có thể đi chậm lại một chút. Không cần có điểm cuối, không cần trời sáng, không cần mưa tạnh. Không cần Nguyễn Vũ Thanh rời xa cô.
Diệp Tiêu đang ngẩn người, trong tay đột nhiên bị nhét một tấm bài.
"Cố một chút nữa, chúng ta sắp đến rồi."
"Dễ nghe nha, cũng dễ nghe y như "Nguyễn Vũ Thanh" vậy." Nguyễn Vũ Thanh dương dương đắc ý nói.
Cô mở miệng trả lời, nhưng bởi vì không có sức, âm thanh nhỏ đến mức ngay cả bản thân cô cũng không nghe được rõ.
Diệp Tiêu nằm trằn trọc một hồi, đột nhiên cảm thấy trên người càng lúc càng lạnh, dù đã đắp tấm chăn mỏng nhưng vẫn run rẩy như cũ. Cô đứng dậy định đi điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh, nhưng bụng dưới lại truyền đến một trận đau nhói. Tính toán một chút, xác thực sắp đến ngày kinh nguyệt của cô rồi, có lẽ là do gần đây hay thức khuya dẫn đến rối loạn nội tiết, đến sớm vài ngày so với tháng trước.
Có tiếng từ bên ngoài truyền vào, một vài người đẩy cửa đi vào trong phòng khách.
Nước mưa cuốn trôi màn đêm, tựa như nhìn không thấy điểm cuối con đường.
Diệp Tiêu cố gắng xoay tay nắm cửa, cuối cùng, hai người đứng cách cửa không xa nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh.
Đợi trở lại trong giấc mộng, tớ sẽ không còn khó chịu nữa.
Từng mảnh từng mảnh hồi ức xoẹt qua, Diệp Tiêu mới phát hiện, hóa ra mỗi một câu mà Nguyễn Vũ Thanh nói với cô, cô đều ghi nhớ rất rõ ràng, thậm chí có thể nhớ rõ kiểu dáng và màu sắc quần áo khi cậu ấy nói.
Diệp Tiêu vặn vòi nước, quay đầu giải thích với bọn họ: "Không sao, gần đây có chút nóng trong người."
Chương 21: Không cần trời sáng, không cần mưa tạnh (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn chưa đợi cô ấy nói xong, Nguyễn Vũ Thanh liền cõng Diệp Tiêu chạy ra ngoài,
Sau khi mọi người quây quanh bàn trà ngồi xuống, Vu Dương tuyên bố bản thân làm "người quản trò", trò chơi bất ngờ bắt đầu.
Cố Gia Nam vội vã đi qua, giúp cô lót gối đầu sau lưng để cô có thể dựa vào.
"Ừm." Diệp Tiêu dùng sức chà bàn tay xà bông, thanh âm có chút run rẩy.
"Đã muộn như vậy rồi, bên ngoài lại mưa lớn như vậy, căn bản không gọi được xe, cậu...." Cả mặt của Cố Gia Nam lo lắng.
Cậu nâng mắt nhìn cô, nói thêm: "Lần này tớ đi, sẽ không trở lại nữa."
"Diệp Tiêu không sao chứ?" Cố Gia Nam đi vào theo.
Mưa càng lớn, những hạt mưa nặng hạt đập vào người cô, lạnh thấu xương. Cô nhìn thấy mái tóc của Nguyễn Vũ Thanh bị ướt hết rồi, khuôn mặt tái nhợt cũng mất đi huyết sắc.
"Vậy tớ đi trước đây." Nguyễn Vũ Thanh quay người định đi.
Loa trong phòng khách vang lên bài "Bong bóng" của Đặng Tử Kỳ.
"Nguyễn Vũ Thanh đâu?" Diệp Tiêu vừa hỏi cô ấy, vừa muốn ngồi dậy.
"Ừ, thuận buồm xuôi gió." Giọng Diệp Tiêu khàn khàn như có cát, nói xong liền vội vàng quay đầu đi. Cô hơi nghiêng đầu xuống, muốn nén nước mắt vào trong, nhưng vẫn có một giọt nước mắt vô thức rơi xuống, tan thành giọt nước trắng trên mu bàn tay cô.
Nơi xa như vậy.
Dù chỉ là nghe nói thôi, thì trái tim của cô cũng đã đau như thế này rồi.
Sau khi nằm một lúc, Diệp Tiêu bỗng nhiên cảm thấy đầu óc của bản thân càng ngày càng nặng, cổ họng cũng bắt đầu khô và đau rát, quan trọng hơn là, cô cảm thấy ngay cả hô hấp của bản thân cũng trở nên khó khăn, hơn nữa còn có cảm giác rất muốn nôn.
Chúng ta sao?
Vẻ mặt của Nguyễn Vũ Thanh cứng lại, vội vàng rút hai tờ khăn giấy ở trong hộp trên bàn đưa cho cô.
Cổ họng cô đột nhiên bốc lên một cổ mùi máu tanh, hốc mũi hơi ướt, cô nâng tay lau lau, nhìn thấy máu.
"Cậu tìm tớ có chuyện gì hả?" Diệp Tiêu cúi đầu ấn một ít xà bông rửa tay lên tay, thấy cậu đi qua, liền bình tĩnh xoay qua hỏi cậu.
Cậu ấy đang gọi: "Diệp Tiêu!"
Sau khi vào nhà vệ sinh, cô cài khóa cửa, cúi xuống bồn cầu một lúc lâu. Bởi vì buổi tối không có ăn gì mấy, nên nôn ra hầu như là nước. Cả người mất hết sức lực, bụng quặn đau, đầu cũng đau, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ. Cô chật vật đi đến cửa, để tay lên nắm cửa, nhưng ngay cả sức lực để vặn nắm cửa mở khóa cũng không có.
"Các cậu chơi tiếp đi, tớ rửa chút là xong rồi!" Diệp Tiêu nói với bọn họ.
Không cần Nguyễn Vũ Thanh rời xa cô.
Cô cảm thấy bước chân của Nguyễn Vũ Thanh thoáng dừng lại.
Tớ chỉ thích cậu.
Bởi vì Nguyễn Vũ Thanh trong mộng đã nói, cậu ấy sẽ không đi nữa.
Diệp Tiêu từ từ mở mắt, vừa vặn đụng phải tầm mắt vừa mở của Nguyễn Vũ Thanh ở đối diện. Đẫu mũi Diệp Tiêu cay cay, khóe mắt bỗng nhiên có chút ướt.
Đột nhiên cô rất muốn hỏi cậu, trong mấy năm xa nhau này, cơn mưa trong cuộc sống của cậu, cũng lớn như thế này chứ?
"Ra tủ lạnh lấy chai nước, cậu thì sao?"
"Diệp Tiêu?" Nguyễn Vũ Thanh gọi tên cô.
"Sao mà cậu cứ gọi tên tớ hoài vậy!"
Diệp Tiêu tựa đầu lên bờ vai của Nguyễn Vũ Thanh, tựa gò má nóng hổi dính lên chiếc áo thun mát lạnh của cậu để hạ nhiệt.
Để tớ ngủ thêm một lúc.
"Cậu không sao chứ Tiêu Tiêu?"
Có rất nhiều người nói là bọn họ thích tớ, nhưng tớ không thích bọn họ, người tớ thích là cậu.
Đoạn đường này có thể không có điểm cuối hay không?
Cậu trắng hơn so với lúc nhỏ, Diệp Tiêu bỗng nhiên cảm thấy sâu sắc, hào quang trong mắt cậu khiến làn da của cậu có cảm giác trắng lên mấy phần.
Hoàng Y Trừng nói, cậu ấy sắp chuyển đến Hồng Kông rồi.
Việc thích của cô còn không giữ cậu ở lại được, chớ đừng nói có thể khiến cho cậu cũng thích cô.
Chỉ cần được ở cùng với cậu ấy, thì đi đến đâu cũng được.
Diệp Tiêu che bụng trèo lên giường, định điều chỉnh nhiệt độ một chút, sau khi ấn vài lần xuống nút bấm mới phát hiện ra nhiệt độ vẫn không thay đổi, thế nên đành phải bỏ cuộc. Cô vào nhà vệ sinh thay băng, khi đi ngang qua bàn trà trong phòng khách thì cô thấy khát, nên cầm lên một bình nước ép rau quả vẫn chưa mở uống mấy ngụm, rồi lại leo lên giường lần nữa.
"Cậu ấy .... đến cái kia." Cố Gia Nam ậm ờ giải thích.
"Tiêu Tiêu? Sao lại khóc rồi? Vẫn còn khó chịu sao?"
"Có gan thì cậu cứ ngồi đây đừng có đi chỗ khác!" Diệp Tiêu hung dữ hét lên với cậu.
Trên tay mất hết lực, chiếc ô rơi vào trong màn mưa. Một giây trước khi mất đi ý thức, dường như cô nghe thấy được Nguyễn Vũ Thanh gọi tên cô rất lớn tiếng.
"Sao cậu lại ở đây?" Ngoài cửa truyền đến tiếng của Cố Gia Nam.
Bởi vì tớ thật sự sẽ rất nhớ cậu.
"Tình yêu chính là bong bóng, trách là do em không nhìn thấu, mới buồn đau như này."
"Diệp Tiêu, Diệp Tiêu, Diệp Tiêu ...."
Việc thích của cô, từ trước đến giờ đều chẳng có một chút tác dụng nào cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tớ không đi." Chàng trai bỗng nhiên thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ, dịu dàng nhìn cô, ngữ khí kiên định nói, "Tớ ở đây, sẽ không đi nữa."
Diệp Tiêu muốn nói, nhưng chỉ có thể cắn môi chay mày.
Cố Gia Nam nằm kế bên bị động tĩnh của cô đánh thức, mơ mơ hồ hồ hỏi cô đã đi đâu. Cô giải thích nói rằng bản thân đến kỳ, kêu Cố Gia Nam ngủ tiếp đi, không cần phải lo cho cô.
Đột nhiên cô rất muốn mở miệng nói với cậu ấy: "Lần này đừng đi nữa, có được không?"
Từ đây đến bệnh viện gần nhất cũng phải mất hơn 30 phút đi xe, cậy ấy định trực tiếp cõng Diệp Tiêu đến đó sao?
Thật ra trong vài năm xa nhau này, mỗi ngày tớ đều nhớ cậu.
Bất giác, một giọt nước mắt rơi xuống, thuận tiện lăn một đường dài trên má cô, thấm ướt băng dính màu trắng trên mu bàn tay.
Cô thật sự không chịu nổi, lại xuống giường, bám vào tường mà đi về hướng nhà vệ sinh. Khi đi ngang qua mấy bàn trà trong phòng khách, cô cố ý nhìn chai nước ép rau quả mà lúc nãy uống, phát hiện bên trong có thành phần mà bản thân dị ứng, nhất thời cảm thấy phiền muộn.
Cô cho rằng mình đã sớm nhìn thấu tình yêu rồi.
"Mời ma sói mở mắt, ma sói, mở mắt mở mắt!' Vu Dương nói liên tiếp.
Cùng lắm cũng chỉ là thích mà thôi.
Những năm qua, tớ cũng thật sự rất thích cậu.
"Bên ngoài mưa rồi, không đánh bóng được, chúng ta chơi Ma sói đi."
Cơn mưa lạnh lẽo tát vào mặt, đập "đôm đốp" xuống trên chiếc ô, cũng đập vào gương mặt mất đi huyết sắc của Nguyễn Vũ Thanh. Lông mi Diệp Tiêu run run, bỗng nhiên dùng sức nắm chặt cán ô, cố gắng hướng ô nghiêng về phía cậu, để cho đỉnh đầu cậu có thể được che phủ hoàn toàn.
Diệp Tiêu bất đắc dĩ dựa lưng lên bức tường cạnh cửa, hai chân không có lực, cô từ từ dựa vào tường rồi trượt xuống, ngồi bệt trên đất.
Cô đau đến mức toàn thân chảy mồ hôi lạnh, lưng không ngừng run rẩy. Mũi và miệng dường như bị bịt kín, khiến hô hấp bình thường cũng trở nên khó khăn. Thế nhưng cô vẫn hy vọng, đoạn đường này có thể đi chậm lại một chút.
Khi bị mưa xối ướt, cậu nhất định rất lạnh, rất đau nhỉ.
Diệp Tiêu nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh trong đám người đi qua, áo thun ngắn tay màu xám bị mưa làm ướt, tóc mái đen nhánh rũ xuống trán, bên trên có vài giọt nước ướt át.
"Vậy tớ giúp cậu gọi bác sĩ đến xem sao, tớ..."
Đây có thể đại biểu cho điều gì đây? Đại biểu cho việc cô thích cậu ấy sao?
"Cái đó..." Bỗng nhiên Diệp Tiêu quay đầu lại, kìm lại giọng mũi hỏi, "Khi nào cậu đi? Diệp Phong nói nghỉ hè muốn tìm cậu đánh bóng...."
"Sớm biết bong bóng, hễ đụng sẽ vỡ. Tựa như trái tim tan vỡ, chịu không nổi sự giày vò."
"Trời tối rồi mời nhắm mắt! Nhanh lên, nhắm mắt hết nào!" Vu Dương thúc giục nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngày mai." Cậu ấy quay đầu lại, "Ngày mai đi rồi."
Diệp Tiêu giương miệng, nhẹ nhàng gọi tên cậu một tiếng, nhưng còn chưa đợi được nói xong câu, ý thức liền bắt đầu trở nên không rõ.
Còn chưa đợi cô ấy dặn dò xong, Nguyễn Vũ Thanh đã cõng Diệp Tiêu xông vào trong màn mưa.
"Không sao chứ Tiêu Tiêu! Sao đột nhiên cậu lại chảy máu mũi rồi?"
Diệp Tiêu nhận giấy, nhét vào mũi, nhỏ giọng nói "Cảm ơn", sau đó liền đứng dậy đi đến bồn rửa tay phía bên phải phòng khách. Mọi người thi nhau mở mắt, đứng dậy hỏi thăm tình hình của cô.
Chiếc máy bay này sẽ bay qua hàng chục nghìn mét trên bầu trời cao, bay đến nơi mà cô nhìn không thấy được điểm cuối.
Nhưng vì sao vẫn buồn đau như vậy?
"Để tớ ngủ thêm một lúc đi." Diệp Tiêu thít mũi, nghiêng đầu nén nước mắt nói, "Để tớ ngủ thêm một lúc, tớ sẽ không còn khó chịu nữa."
Mấy người bọn họ mới yên tâm ngồi xuống, nhưng Nguyễn Vũ Thanh lại đi qua phía cô.
"Đồ tự luyến!" Diệp Tiêu thở hổn hển nói, "Chỗ cậu ngồi là chỗ của tớ!"
Những năm qua, tớ thật sự rất nhớ cậu.
"Hai người các cậu đi cẩn thận chút!"
Nguyễn Vũ Thanh vươn tay chạm vào trán của cô, bị nóng đến mức rút tay lại. Cậu lập tức ngồi xổm, không nói nhiều lời liền cõng cô lên.
Nhưng Hoàng Y Trừng còn nói, sau khi có cuộc sống mới, cậu ấy sẽ sống vui vẻ hơn.
Bỗng nhiên Diệp Tiêu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn con đường tối đenngoằn ngoèotrước mắt.
Không cần điểm cuối, không cần trời sáng, không cần mưa tạnh.
"Diệp Tiêu, sao cậu khó chịu mà sức lực vẫn lớn vậy?" Nguyễn Vũ Thanh cúi đầu phàn nàn, "Thật là khó tưởng tượng, một quãng thời gian — dài như vậy trong tương lai, tớ vẫn phải chịu đựng sự ức h**p không ngừng nghỉ từ cậu."
"Tối nay Tiêu Tiêu không khỏe, lúc nãy tớ nghe thấy cậu ấy đi vệ sinh, lâu rồi vẫn chưa quay lại, nên muốn ra ngoài xem."
Cố Gia Nam đuổi theo, bung chiếc ô được để trước cửa ra, nhét vào trong tay của Diệp Tiêu. Diệp Tiêu lấy lại chút sức lực trên tay, yếu ớt cầm ô.
Bệnh mất ngủ của cô lại tới rồi, nhưng cô quên mang theo thuốc rồi.
Bước chân của Nguyễn Vũ Thanh chững lại, cứng đờ nói: "Tớ sắp chuyển trường rồi, đến Hồng Kông. Lúc trước Diệp Phong nói với tớ muốn mấy quyển sách tham khảo, tí nữa đưa cho cậu, cậu giúp tớ đưa cho em ấy nhé."
"Ừm," Diệp Tiêu khàn khàn nói, "Tớ rất khó chịu."
"Tớ biết là chỗ ngồi của cậu mà, tớ chính là muốn ngồi vào chỗ của cậu!"
Nhưng việc thích của cô, còn có thể đại biểu cho điều gì chứ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.