Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Cô đã thua trước Nguyễn Vũ Thanh rồi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Cô đã thua trước Nguyễn Vũ Thanh rồi


Cậu ấy đã sớm quên đi những lời hứa ngây thơ thời niên thiếu đó, còn cô vẫn luôn cố chấp nhớ mãi.

Nhưng trong lòng cô cũng biết rõ rằng, một cái weibo thì có thể đại biểu cho gì chứ, cô lại chẳng nhìn thấy vòng bạn bè weibo của Hứa Nguyệt Ngưng. Có lẽ Hứa Nguyệt Ngưng chuyển trận địa show ân ái từ weibo qua vòng bạn bè rồi.

"Chị ơi, chị lại hot rồi. Hiện tại có rất nhiều người trong trường đang tưởng tượng trong đầu giữa chị và anh Nguyễn á, đu couple của hai người."

Ý thức của Diệp Tiêu bỗng chốc trở lại.

Cô là Diệp Tiêu mà.

Trong ký ức của cô, có rất nhiều rất nhiều Diệp Tiêu.

Thời gian 4 năm đại học rất nhanh trôi qua, chớp mắt, bọn họ đã tốt nghiệp đại học, Nghe Diệp Phong nói, Nguyễn Vũ Thanh đi làm tại một công ty đầu tư ở Hồng Kông, nơi làm việc của Hứa Nguyệt Ngưng là một công ty xuất bản ở Hồng Kông.

*Đây là 1 tính năng trên wechat

Một Diệp Tiêu kiêu hãnh như vậy, tại sao thứ cô thực sự muốn lại cứ thế mà không bao giờ có được?

Diệp Tiêu dùng ngón tay cậy mép hộp sữa, nước mắt trào ra, tầm nhìn mờ đi.

Diệp Tiêu nhấn vào ô trả lời, đăng nhập tài khoản rồi nhanh chóng gõ một hàng chữ.

"Tớ gọi điện thoại cho cậu, là vì muốn nói với cậu vài câu." Cô nhẹ giọng hơn , chậm rãi nói.

"Một tí khó khăn sẽ làm cho người ta đau khổ."

Cô nhớ lại một ngày nào đó của năm lớp 6 tiểu học, cậu lấy thân phận học sinh chuyển trường mà xuất hiện trong cuộc sống của cô. Các bạn nam trong lớp hô to "Tiêu Tiêu Vũ Thanh" (= nghĩa với tiếng mưa rả rích), cậu được xếp vào vào vị trí kế bên cô, vừa ngồi xuống liền phấn khởi chào hỏi với cô, dùng đôi mắt chứa đầy ý cười nhìn cô chăm chú. Cậu nói: "Bạn học, hai người chúng ta khá có duyên phận đó."

Trong việc thích cậu ấy, không ai kiên trì hơn Diệp Tiêu.

Điện thoại vang lên tiếng "tút, tút", trái tim của Diệp Tiêu đập mất kiểm soát.

"Diệp Tiêu?" Âm thanh từ đầu dây bên kia truyền tới.

Bình luận đó viết: "Diệp Tiêu không thích Nguyễn Vũ Thanh, chỉ có sự chán ghét."

Bất tri bất giác, bọn họ vậy mà đã xa cách nhau lâu như vậy rồi.

Cô thực sự cảm thấy vô cùng nhàm chán, loạng choạng đứng dậy nói muốn đi nhà vệ sinh. Cô chạy đến một góc vắng vẻ nào đó trên hành lang của khách sạn, cẩn thận lấy điện thoại ra, bấm gọi một số điện thoại đã được lưu từ rất lâu trong danh bạ, nhưng lại chưa bao giờ gọi cho số đó.

Cô cứ chờ, cứ chờ, nhưng cũng chẳng chờ được Nguyễn Vũ Thanh Quay đầu nhìn cô lấy một lần.

Trong bài đăng có ảnh của cô, còn có cả Nguyễn Vũ Thanh.

Nhưng Nguyễn Vũ Thanh lại không thích cô.

Dường như rượu đã mất đi tác dụng, hoàn toàn không thể làm tê liệt thần kinh của cô. Cô cho hết ly này đến ly khác vào bụng, chỉ cảm thấy càng lúc càng ngột ngạt, khó chịu đến mức muốn phát tiết, muốn nổ tung.

Tối hôm đó, Trình Dĩ Hàng thắng được một vụ kiện lớn, anh ấy mời toàn bộ công ty đi ăn tối và hát karaoke.

Hộp thoại hiện ra "Diệp Phong cù bạn"*

Cô không thể ghép lại một Nguyễn Vũ Thanh hoàn chỉnh, nhưng cô đã ghép lại một Diệp Tiêu hoàn chỉnh, mộT Diệp Tiêu đã yêu Nguyễn Vũ Thanh suốt nhiều năm như vậy.

Ngày tháng cứ như thế trôi qua.

"?"

Diệp Tiêu năm 16 tuổi, cuối cùng cũng cố gắng hết sức để vào được trường cấp 3 trọng điểm thành phố. Cô nói với mọi người rằng cô ghét Nguyễn Vũ Thanh. Là người dựa cái trán nóng hổi lên cái bóng được in trên tường của Nguyễn Vũ Thanh, không nỡ rời đi. Là người ước nguyện dưới pháo hoa đêm giao thừa rằng năm mới sẽ không còn thích Nguyễn Vũ Thanh nữa.

"Một con người nhỏ bé vẫn chưa một lần hôn ai"

Còn Diệp Tiêu lúc này, vẫn chưa thể học cách yêu thêm một ai khác.

Cậu ấy hỏi cô: "Cậu ghét tớ, người nên buồn không phải là tới sao? Khiến cho bản thâm mình khổ sở như vậy làm gì cơ chứ? Có ngốc hay không hả?"

Tại sao nhiều năm trôi qua rồi, mà cô vẫn thích giọng nói của cậu đến như vậy?

"Cậu có biết rằng, tớ vẫn luôn rất ghét cậu." Cô nén nước mắt để cười, giọng nói đứt quãng.

Là một chàng trai đẹp trai.

Thế nhưng bây giờ cậu ấy sắp kết hôn rồi.

Ngày tháng cứ như thế trôi qua.

"Người thích nhất: vẫn là Nguyễn Vũ Thanh. Chỉ có Nguyễn Vũ Thanh thôi."

Rốt cuộc mày đang làm gì vậy hả Diệp Tiêu?

Mười hai tuổi, vì để theo đuổi thần tượng, cô đã lén lút đăng ký tài khoản Baidu Tieba này.

Cô đưa mắt nhìn xuống bình luận vừa gửi đi, chăm chú nhìn một lát, rồi lại mở ra trang cá nhân của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một con người nhỏ bé vẫn chưa một lần hôn ai.

Chỉ là thỉnh thoảng vào những đêm tăng ca, khi cô cầm ly cà phê nóng đi dạo trên con đường lộng gió, nhìn thấy bóng dáng của chàng trai trẻ cao gầy mặc tây trang đi lướt qua, cô sẽ vô thức mà nhớ tới cậu.

Diệp Tiêu năm 27 tuổi, là người nghe tin Nguyễn Vũ Thanh sắp kết hôn.

Cô đưa tay ra, chạm nhẹ lên khuôn mặt của Nguyễn Vũ Thanh trên màn hình điện thoại, nhẹ nhàng cười lên một cách ngốc nghếch.

Hứa Nguyệt Ngưng có đôi khi sẽ đăng bài lên weibo rất thường xuyên, đôi khi rất lâu mới đăng bài. Thỉnh thoảng Hứa Nguyệt Ngưng sẽ đăng mấy bài liên quan đến Nguyễn Vũ Thanh trong một ngày, thỉnh thoảng liên tiếp mấy ngày cũng không đăng hay nhắc về Nguyễn Vũ Thanh trên weibo.

"Một tí cảm động, mưa vẫn cứ rơi."

"Đi Hồng Kông?" Diệp Tiêu hỏi.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng của cậu, Diệp Tiêu đột nhiên cười lên, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Ký ức bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô như chiếc đèn lồng quay không chịu sự khống chế, rõ ràng đều là những ký ức từ rất lâu rồi, nhưng khi xuất hiện lại vẫn rõ ràng tựa như ngày hôm qua.

Người nói chuyện với cô ở phía bên kia, là Nguyễn Vũ Thanh.

"Người đáng ghét nhất: Nguyễn Vũ Thanh."

"Tớ biết." Nguyễn Vũ Thanh nói, "Cậu đã nói câu này biết bao nhiêu lần rồi Diệp Tiêu? Tớ biết cậu ghét tớ."

Từ bé đến lớn, Diệp Tiêu làm gì cũng không bao giờ thua.

Ngày tháng cứ như thế trôi qua.

"Anh Thanh của em kết hôn." Diệp Tiêu trả lời.

Một đàn em từ trường Thực Nghiệm đã gửi cho cô đường link liên kết đến bài đăng trên diễn đàn Tieba của trường.

Cô bé nho nhỏ như tôi cứ ngốc nghếch mà chờ đợi.

Rốt cuộc mày đang làm gì vậy?

Hôn lễ của Nguyễn Vũ Thanh được ấn định vào ngày 2 tháng 7. Giây phút này, Nguyễn Vũ Thanh đã kết thúc mối tình bền bỉ với người khác. Diệp Tiêu của giây phút này vẫn chưa học được cách yêu người khác.

Trước mặt là cô thiếu nữ xinh đẹp dù đã trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp, là Diệp Tiêu.

Cô ướt đẫm nước mắt, ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại, chợt nhận ra bản thân đang làm gì, vội vàng ấn mấy cái vào nút tắt máy.

"Ừm, cậu nói đi."

Có những lời, dù có nói ra hay không, thì sớm cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Thậm chí cô đã thử gỡ app weibo, nhưng vì cần vận hành một số tài khoản weibo của trường, chỉ có thể tải weibo về lại.

Weibo của Nguyễn Vũ Thanh rất ít khi có động thái mới, ngược lại, động thái trên weibo của Hứa Nguyệt Ngưng lại phong phú hơn.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, định thần lại, rồi mở bài đăng đó ra.

Chương 26: Cô đã thua trước Nguyễn Vũ Thanh rồi

Trong ánh đèn mờ ảo của căn phòng karaoke, Diệp Tiêu cuộn mình trong góc sofa, ngẩn ngơ ôm lấy chai sữa dùng để giải rượu.

Sau khi đi làm, tần suất đăng tin weibo của Hứa Nguyệt Ngưng càng ngày càng ít, Nguyễn Vũ Thanh cũng vậy. Cùng với sự bận rộn của công việc, Diệp Tiêu rất khi nhấp vào xem tài khoản của bọn họ.

"Là giả. Còn bịa đặt nữa liền kêu người đăng bài block."

Về mặt hành vi, cô có thể có đủ sự kiên quyết không đi làm phiền, nhưng trong thâm tâm, cô lại không ngừng tự lừa dối bản bản thân mà ấp ủ tâm lý may mắn, bản thân như thế, cũng có thể tự xưnglà chính trực sao?

Quỷ nhát gan thì có tư cách gì mà tự xưng chính trực? Đến ngay cả Diệp Tiêu còn khinh thường bản thân cô.

Sau khi viết xong câu này, Diệp Tiêu ném điện thoại sang một bên, mơ màng đi vào nhà vệ sinh. Cô đứng ở trước bồn rửa mặt, ngây ngẩn nhìn vào hình ảnh của bản thân ở trong gương.

Cô cười, cười ra nước mắt, lại bổ sung thêm một câu.

Nhìn thấy ảnh Hứa Nguyệt Ngưng chụp Nguyễn Vũ Thanh, Diệp Tiêu sẽ vô thức lưu lại bức ảnh. Cô tạo một tệp trên Baidu Pan, toàn bộ bên trong là ảnh của Nguyễn Vũ Thanh, có ảnh của Nguyễn Vũ Thanh được các đàn em trong trường Thực nghiệm chụp, cũng có ảnh của Hứa Nguyệt Ngưng chụp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, Nguyễn Vũ Thanh đã kết thúc mối tình dài với người khác.

Bất tri bất giác, cậu ấy đã cùng với người con gái khác ở bên nhau, vậy mà cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi.

Nhưng phải uống bao nhiêu ly mới có thể say đây?

Nguyễn Vũ Thanh sắp kết hôn rồi.

"Anh là một phần không thể nào thiếu được."

Tại sao mày lại đi quấy rầy cậu ấy? Quấy rầy vợ sắp cưới của cậu ấy?

Cậu nói: "Bởi vì cậu là Diệp Tiêu, cho dù cậu có trở thành như thế nào, cậu vẫn là Diệp Tiêu."

"Tôi đang tìm kiếm cái người ngày xưa của câu chuyện trên." (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì sao cô lại không say chứ?

"Tớ không có uống!" ngữ khí của Diệp Tiêu khá gay gắt, nhưng ngay lập tức nhớ ra hình như Nguyễn Vũ Thanh không thích cô dữ như vậy, nên liền dịu giọng lại.

Rốt cuộc là vì sao vậy?

Diệp Tiêu sẽ không bao giờ thua. Lần này cũng vậy, cô không thua bất cứ ai trong số họ.

Nhìn thấy ảnh màn hình cuộc trò chuyện của Hứa Nguyệt Ngưng đăng, Diệp Tiêu sẽ cố gắng tìm hiểu nội dung và ngữ khí trong lời nói của Nguyễn Vũ Thanh, hết lần này tới lần khác xác minh xem những tin nhắn anh gửi có thực sự thể hiện rằng anh rất yêu Hứa Nguyệt Ngưng hay không. Nếu như có thể nhìn ra, vậy thì anh ấy rốt cuộc yêu biết bao nhiêu.

Tại sao cậu ấy lại không chịu đợi cô?

Cậu ấy sắp kết hôn rồi mà.

Cậu ấy đã từng nói, bọn sẽ sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Một ngày nào đó của của năm sau, Diệp Tiêu - người đang ngồi xem văn kiện ở trong văn phòng đã nhận được một tin nhắn của wechat của Diệp Phong.

Đã rất lâu rồi Hứa Nguyệt Ngưng không đăng động thái có liên quan đến Nguyễn Vũ Thanh nữa, cũng không còn có tương tác nào với Nguyễn Vũ Thanh trên weibo, Diệp Tiêu không khỏi thắc mắc, có khi nào gần đây bọn họ cãi nhau không.

Là chàng trai mà cô đã yêu rất lâu rất lâu rồi, là chàng trai phù hợp với cô nhất trên thế giới.

Lễ cưới của Nguyễn Vũ Thanh đã được ấn định vào ngày 2 tháng 7.

Sau một hồi im lặng, Diệp Tiêu bất ngờ nghe thấy tiếng cười khẽ đầy bất lực của cậu ở đầu dây bên kia.

"Chị sao thế?" Diệp Phong nghi hoặc hỏi.

Cậu mua kem cho cô ăn, trong giờ tin học còn cùng cô chơi game, khi cùng khiêu vũ với cô còn cố ý làm trò cười, nói với cô rằng loại chuyện mất mặt này để mình cậu ấy phụ trách là được rồi. Cậu ấy sẽ vì việc cô chảy máu mũi mà ngạc nhiên, sẽ cõng cô đến lớp học đàn vào ngày mưa khi cô đến kỳ, nói với cô rằng Diệu Tiêu thật sự cũng rất dễ thương, sẽ ở bên cô những lúc cô cần, sẽ bao dung hết những tính khí thất thường không có điểm giới hạn của cô.

"Nguyễn Vũ Thanh." Diệp Tiêu kìm nén nước mắt, ngẩng đầu lên, khẽ giọng gọi tên cậu.

"Chị, tháng sau em đi Hồng Kông, tiền tiêu vặt của tháng này hết rồi, cho em mượn chút tiền để đi đường nha."

Cô hồi hồn lại, lần đầu tiên không nói điều kiện với cậu, trực tiếp chuyển tiền qua.

Thông qua weibo, Diệp Tiêu biết được rằng bạn gái của Nguyễn Vũ Thanh là nữ sinh học ngành Khoa học xã hội cùng khóa tại trường của bọn họ, tên là Hứa Nguyệt Ngưng. Ảnh avatar của Nguyễn Vũ Thanh và Hứa Nguyệt Ngưng nằm trong danh sách thường xuyên truy cập của cô, không phải lần nào cô cũng cố ý ấn vào xem, chỉ là vì vừa mở trang chủ của weibo ra là cô lại chú ý tới nó.

Những giọt nước mắt của Diệp Tiêu rơi "lộp bộp" xuống bàn phím, ký ức như những lưỡi dao sắc bén, xé nát trái tim cô từng mảnh, mỗi nhát cắt đều đau thấu xương. Bao nhiêu năm qua, cô vẫn chưa thể thích ai khác, cô vẫn chỉ thích mình cậu. Cô thích cậu nhiều đến như vậy, nhưng chưa bao giờ có thể trực tiếp nói cho cậu biết, cô thích cậu đến mức nào.

(Lời dịch của bài hát Nho nhỏ - Dung Tổ Nhi trên nhaccuatui ạ)

Diệp Tiêu năm 20 tuổi, là người thử hẹn hò với người khác nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Là người mua vé tàu đến Thượng Hải, chuẩn bị nói rõ ràng mọi chuyện với Nguyễn Vũ Thanh. Là người biết được rằng Nguyễn Vũ Thanh đã có bạn gái khi đứng tại ga tàu.

Trong năm 4 đại học này, Diệp Tiêu thông qua cuộc thi tư pháp, lấy được chứng chỉ hành nghề luật sư. Sau nhiều lần nộp hồ sơ và phỏng vấn, cô nhận được offer của một công ty luật có tiếng ở Bắc Kinh. Sau đó, cô thuận lợi vượt qua thời gian thực tập, ở lại công ty làm việc.

Nhiều năm như vậy, hết người này đến người khác thích Nguyễn Vũ Thanh, hết đợt sóng này rồi lại tới đợt sóng kế tiếp.

"Nguyễn Vũ Thanh, cậu có biết rằng...." Diệp Tiêu cố kìm nén tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, nói được nửa câu thì bỗng nhiên nước mắt lại trào ra.

Đôi khi Hứa Nguyệt Ngưng sẽ đăng ảnh selfie, có lúc sẽ đăng ảnh cô ấy chụp Nguyễn Vũ Thanh, ngẫu nhiên sẽ đăng một ít ảnh màn hình cuộc trò chuyện của cô ấy và Nguyễn Vũ Thanh.

Tối đó sau khi về nhà, Diệp Tiêu vẫn còn hơi lâng lâng. Cô định vào nhà vệ sinh rửa mặt, chợt nghe thấy tiếng tin nhắn báo đến.

"Cậu thì biết gì chứ?" Diệp Tiêu tức giận, "Cậu chả biết cái gì cả, cậu không biết rằng tớ...."

"Hai đứa trong vóc dáng nho nhỏ."

Trên bàn ăn, các đồng nghiệp nâng ly chúc mừng, nói chuyện rất vui vẻ, nhưng cô lại cực kỳ an tĩnh, lặng lẽ rót bia vào ly, hết ly này đến ly khác.

Anh Nguyễn? (à bên trung ngta hay gọi họ chớ k có gọi tên nên tui cũng k biết dịch sao nữa :)))) )

Diệp Tiêu năm 18 tuổi, là người muốn từ bỏ Đại học Bắc Kinh để đến Hồng Kông tìm Nguyễn Vũ Thanh. Là người ôm bức tranh bị xé, vừa đi vừa khóc trên đường.

Không hề có sự ngại ngùng như dự đoán, Trình Dĩ Hàng vẫn dịu dàng, cư xử có lễ độ, quan tâm với cô như cũ. Dưới sự giúp đỡ của Trình Dĩ Hàng, rất nhanh cô đã quen với công việc, từ vị trí trợ lý luật sư dần dần trở thành một vị luật sư trẻ có thể làm việc độc lập.

Diệp Tiêu năm 17 tuổi, người nói với Nguyễn Vũ Thanh rằng bọn họ không phải bạn bè. Là người bỏ thi, liều mạng bảo vệ Nguyễn Vũ Thanh. Là người được Nguyễn Vũ thanh cõng chạy dưới cơn mưa lớn trong đêm, hy vọng mưa đừng tạnh và trời cũng đừng sáng nữa.

Sau ngày hôm đó, Diệp Tiêu vẫn bận rộn học tập và làm các công việc như thường, không cố ý trốn né Trình Dĩ Hàng nữa.

Thế nhưng giờ đây cậu sắp kết hôn rồi.

"Người này là ai vậy?" Diệp Tiêu nhíu mày.

Chắc chắn là cậu ấy chẳng nhớ đến cô đâu nhỉ?

Tại công ty luật này, cô gặp lại Trình Dĩ Hàng. Trình Dĩ Hàng - người đã tốt nghiệp một năm không lâu trước đã từ chức ở công ty cũ, đến làm ở công ty luật này.

Diệp Tiêu năm 13 tuổi, là người không tìm thấy Nguyễn Vũ Thanh rồi bị bong gân chân khóc lớn trong sảnh của bảo tàng. Là người ôm ly trà xanh trong quán trà sữa, quyết tâm thi vào trường cấp ba trọng điểm thành phố.

Nhìn thấy ảnh selfie của Hứa Nguyệt Ngưng, Diệp Tiêu sẽ quan sát chi tiết vẻ ngoài của cô ấy, cách trang điểm và ăn mặc, đoán xem rốt cuộc là Nguyễn Vũ Thanh thích kiểu con gái như thế nào qua từng bức ảnh.

Diệp Tiêu không trả lời cậu, ấn tắt màn hình, vứt điện thoại sang một bên.

Bọn họ sớm đã biến thành dáng vẻ của người lớn rồi.

"Cậu uống rượu à?" Nguyễn Vũ Thanh hỏi cô.

Diệp Tiêu của thời cấp 3, bị Vưu Bình nhằm vào, bị Lục Trạch Viễn bám lấy, không thể chống lại những âm thanh và áp lực xung quanh, thân thể không tốt luôn bị bệnh.

Mày chỉ cần giữ lại hình bóng của Nguyễn Vũ Thanh trong ký ức là được rồi, tại sao lại đi quấy rầy một Nguyễn Vũ Thanh vốn đã thuộc về người khác?

"Từ lúc ấy, trong tim tôi đã hiện diện một bóng người"

Lần đầu gặp Nguyễn Vũ Thanh khi Diệp Tiêu 12 tuổi, là người nghe cậu nói giữa hai người có duyên nợ. Là người vui vẻ ăn kem que mà Nguyễn Vũ Thanh mua cho ở trường học. Là người nước mắt nước mũi tèm lem cãi nhau với Nguyễn Vũ Thanh rồi khóc lóc kể lể. Là người nằm trên lưng Nguyễn Vũ Thanh, nghe cậu nói rằng bọn sẽ mãi mãi không rời xa nhau."

Cô lướt xuống dưới, bỗng nhiên nhìn thấy một bình luận rất kỳ lạ.

Là Nguyễn Vũ Thanh.

Trong phòng bao, mọi người đang trò chuyện sôi nổi, có giọng hát nhẹ nhàng vang lên từ micro của người đồng nghiệp cạnh, kèm theo giai điệu du dương, sâu lắng, át đi tiếng nói chuyện rôm rả của mọi người, không ngừng văng vẳng bên tai cô.

Là Diệp Tiêu - người có danh tiếng lẫy lừng, có rất nhiều người theo đuổi, là hoa khôi - mỗi ngày đều có thư tình nhét đầy trong ngăn bàn mà.

Thật sự là cậu ấy chẳng có lý do gì để mà nhớ đến cô.

Cô đã thua Nguyễn Vũ Thanh.

Cậu ấy bật lại Vưu Bình, đặt bộ đồng phục nặng trịch lên vai cô khi cô bị ốm lúc đang thi, chúc cô năm mới vui vẻ vào đêm giao thừa, hát bài hát của Châu Kiệt Luân vào ngày sinh nhật cô, xông ra bảo vệ cô khi cô bị Lục Trạch Viễn quấy rối, cõng cô chạy băng qua đêm mưa gió khi cô bị sốt vì dị ứng.

Diệp Tiêu yên lặng nhìn chằm chằm vào mấy từ mà Diệp Phong gửi qua, nhìn rất lâu rất lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả ngày, Diệp Tiêu ngồi ở bàn làm việc, không ngừng bận việc, nhưng gương mặt lại bần thần, có thể nhìn thấy sự phân tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cô bé nho nhỏ như tôi cứ ngốc nghếch mà chờ đợi."

Người chưa bao giờ thua trước người khác như Diệp Tiêu, cuối cùng cũng thua trước Nguyễn Vũ Thanh rồi.

"Tiêu Tiêu!" Trình Dĩ Hàng đột nhiên xuất hiện ở cuối hành lang, vừa chạy về phía cô, vừa gọi to tên cô.

Trên trang cá nhân chỉ có một câu duy nhất, là câu cô đã viết vào năm mười hai tuổi, lần đầu tiên gặp Nguyễn Vũ Thanh.

Diệp Tiêu của thời niên thiếu, không thể ăn kem, không thể chơi game, không thể phạm sai, không thể phàn nàn bản thân mệt mỏi.

Mày định tỏ tình sao?

Dường như chỉ khi khiến bản thân say mèm, đại não cô mới có thể không tự chủ mà nghĩ về người đó, nhớ lại một số chuyện.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Cô đã thua trước Nguyễn Vũ Thanh rồi