Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
“Hơn nữa, Du Du à, con cũng không nên để bụng chuyện này làm gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường phu nhân mất kiên nhẫn, quay ngoắt sang mẹ chồng tôi, giọng điệu đầy trách móc:
Sau đó, anh bật loa, để cho toàn bộ hội trường đều nghe rõ:
“Còn chị thì sao? Dạy con gái kiểu gì mà để nó đi giật chồng người khác ngay trong đám cưới?”
“Thế nào? Định để tôi xóa bài tố cáo cô trên mạng à?”
Ngay khi bảo vệ sắp kéo cô ta đi, Đường Uyển lại bất ngờ quay người, nhìn Trình Hàn đầy quyến rũ.
“Hôm qua cô ta vừa mua một cái nệm hai triệu để lăn lộn với đàn ông khác, giờ còn đến đây diễn kịch với tôi sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ chồng tôi híp mắt, nhìn bà ta đầy nguy hiểm.
Cô ta ấp úng, dường như đang cố gắng tìm một cái cớ hợp lý để xoay chuyển tình thế.
Trình Hàn sát khí bùng nổ, lạnh lùng nhếch môi:
Đường Uyển không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ cúi đầu cắn môi, lộ ra bộ dáng yếu đuối, đáng thương.
Sau khi thấy Trình Hàn cầm điện thoại định gọi cảnh sát thật, Đường Uyển rốt cuộc cũng hoảng sợ thật sự.
Tôi: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba Đường: “…”
Chương 6
“Chị dạy con gái mình thành một con tiện nhân, lại mong người khác đối xử với nó như thiên kim đại tiểu thư à?”
Tôi bật cười, giọng nói dịu dàng nhưng đầy châm chọc:
“Thật sao? Nói như vậy thì, nếu tôi đăng một bài lên mạng, tố cáo cô ta cướp chồng, thì cô ta cũng nên bao dung tôi một chút đúng không?”
Trình Hàn nhướng mày, lười biếng dựa vào tôi, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy trào phúng:
“Trả tiền nệm ngay đi! Nếu không tôi báo cảnh sát!”
Còn chưa kịp nói xong, Đường Uyển đã bị lôi ra khỏi hội trường.
Trình Hàn: “…”
Lúc này, ba mẹ cô ta—cuối cùng cũng lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh Hàn, chỉ cần anh muốn, em vẫn có thể chờ anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh Hàn… có cần thiết phải làm lớn chuyện như vậy không? Dù sao, em cũng chỉ muốn… thử một lần níu kéo anh mà thôi.”
Bà mẹ chồng tôi… quá mạnh mẽ rồi!
“Tôi còn chưa nói gì, chị lại quay sang trách móc con dâu tôi trước à?”
“Muốn chờ thì chờ dưới địa ngục đi.”
“Nghiên Uyển, chị dạy con kiểu gì vậy? Để nó cư xử hỗn hào với bậc trưởng bối thế à?”
Cô ta mỉm cười, nụ cười có chút yêu mị:
Mặt Đường Uyển tái mét, há miệng định nói gì đó, nhưng Trình Hàn đã rút điện thoại ra.
Ba Đường thấy tình hình không ổn, lập tức kéo vợ mình ra sau, trầm giọng nói với Đường Uyển:
“Còn đứng đó làm gì? Mau về ngay! Đừng có làm mất mặt nhà họ Đường nữa!”
“Hàn à, con cũng biết mà, Uyển Uyển nhà bác còn trẻ, đôi khi làm việc hơi bồng bột.”
“110 phải không? Tôi muốn báo án—”
Cả hội trường ồ lên.
“Chờ… chờ đã!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.