“Dù sao chúng tôi cũng phải lấy khá nhiều đá, nếu như quận G không đáp ứng đỉ số lượng. Như vậy cũng có nghĩa là đằng nào cũng phải tới quận B để lấy đá. Chi bằng đi một lần xong về là được. Chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có nguy hiểm gì.” Giang Đĩnh phân tích.
Đối với quyết định của thầy Giang Quý chưa bao giờ nghi ngờ, cho nên hắn gật gật đầu, cũng cảm thấy vô cùng có lý.
Nếu như cẩn thận một chút, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Lúc này Lâm Nam mới lôi ra ba cái mặt nạ phòng độc, cười nói: “Mật độ ô nhiễm năng lượng ở quận B rất cao, thứ này có thể lọc không khí cực kì tốt. Không chỉ vậy, khẩu trang của hai người chỉ có tác dụng ở nơi có mức độ ô nhiễm thấp như ở đây mà thôi.”
Giang Đĩnh cảm thấy rất có lí, hơn thế nữa Lâm Nam hiện tại đi cùng hai thầy trò, cũng coi như là một đội. Cho nên ông không hề khách sáo mà nhận lấy hai cái mặt nạ. Một cái đeo cho ông, một cái đeo cho Giang Quý.
Lâm Nam lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của Giang Quý.
Làn da trắng, mũi bình thường, cũng cao, nhưng không tới nỗi cao như tây. Nhưng rất thẳng, đầu mũi hơi nhọn. Rõ ràng là mắt một mí nhưng rất to, tổng thể khuôn mặt rất hài hoà. Không thể gọi là đẹp nhưng thanh tú là điều chắc chắn.
Có vài phần giống vị kia mà thôi. Nhưng cũng không thể chắc chắn được.
Điều duy nhất để xác định là xem hình xăm chữ G ở trên người đứa nhóc này. Nhưng hiện tại rõ ràng là Giang Quý đang rất đề phòng anh ta. Hơn thế nữa tự dưng muốn nhìn thân thể của người ta thì rất giống biến thái nên Lâm Nam không còn cách nào khác là chờ thời cơ.
Một thời cơ để có thể xem vết xăm trên người của Giang Quý.
“Ta đi thôi.” Sau khi xác định được điểm đến, Giang Đĩnh kéo Giang Quý dậy, sau đó ba người đi bộ tới quận B.
Càng đi vào sâu trong thành phố, càng có thể cảm nhận được mức độ ô nhiễm năng lượng trong không khí càng tăng cao.
Rõ ràng đang ở dưới ánh sáng mặt trời nhưng lại cảm thấy như tầm nhìn bị nhiễm một màu hồng tím vậy.
Dưới lớp mặt nạ phòng độc mà Lâm Nam đưa, hai thầy trò tuy rằng có thể hít thở thoải mái, nhưng không hiểu sao thân thể vẫn cảm thấy có phần khó chịu.
Còn Lâm Nam thì hoàn toàn không si nhê.
Trông anh ta có vẻ không giống người thức tỉnh cho lắm, lẽ nào là người tiến hoá?
Người tiến hoá là những người bình thường, nhưng được tiêm huyết thanh biến đổi gien, giúp cho cơ thể, sức khoẻ, tốc độ mọi phương diện đều tăng lên một bậc.
Riêng người tiến hoá thì sức mạnh chia ra từ E-B. Bởi vì hiện tại vẫn chưa có bất kì loại huyết thanh nào giúp con người có sức mạnh ngang với cấp S. Cho nên người tiến hoá mạnh nhất là cấp B mà thôi.
Thứ thuốc này phải tiêm liên tục mỗi tháng một lần, suy trì trong một năm thì dừng thuốc. Sau đó nếu muốn tăng cấp sức mạnh thì phải tiêm thêm liên tục trong vài năm.
Thêm vào đó, họ không thể đùng một phát mà tiêm huyết thanh cấp B vào người mà phải tiêm từ từ từng cấp bậc một. Nếu không gien của con người sẽ không thể thích nghi nổi với cấp B và bùm. Cơ thể của người đó sẽ bị nổ tung.
Trước đây từng có trường thiếu hiểu biết, không tiêm theo thứ tự nên cả cơ thể bị nổ tung thành từng mảnh, máu thịt văng tung toé, xác bị nát tươm không thể nhận dạng.
Nhớ lại ti vi đưa tin tức hồi đó mà thấy sợ.
Giang Quý cũng muốn trở thành người tiến hoá. Nhưng một khi tiêm thuốc biến đổi gien thì cơ hội trở thành người thức tỉnh là 0%.
Cho nên, một là trở thnhaf người tiến hó hai là trở thành người thức tỉnh, chỉ có thể chọn một trong hai.
Nhưng rõ ràng trở thành người thức tỉnh thì sẽ có tiềm năng lớn hơn hẳn so với trở thành người tiến hoá. Cho nên mọi người thông thường đều chờ tới tuổi trưởng thành nếu như không thức tỉnh sức mạnh mới đi tiêm thuốc để trở thành người tiến hoá.
Giới hạn thức tỉnh sức mạnh của con người là độ tuổi từ 5 tới 25 tuổi. Nếu đến 25 tuổi mà không thức tỉnh sức mạnh có thể xác định cả đời này cũng không thể trở thành người thức tỉnh.
Tuy rằng vẫn có một vài trường hợp ngoại lệ nhưng rất hiếm, thông thường mọi người sau 25 tuổi trở đi đều không thể trở thành người thức tỉnh.
Không chỉ thế thuốc biến đổi gien cũng rất đắt, còn phải duy trì lâu dài, còn có tác dụng phụ. Mặc dù Giang Quý cũng muốn trở thành người có sức mạnh, nhưng tác dụng phụ của thuốc biến đổi gien là giảm tiết tố nam hoặc nữ. Thân là một người đàn ông, dù là muốn trở nên mạnh mẽ hơn cũng không muốn bản thân trở thành người bất lực đâu.
Thông thường những người vào làm quân lính, nếu không phải người thức tỉnh hoặc bề tôi của thần thì sẽ bắt buộc phải tiêm thuốc để trở thành người tiến hoá. Chính phủ sẽ cung cấp huyết thanh biến đổi gien hoàn toàn miễn phí.
Cho nên lúc Giang Quý nảy ra suy nghĩ muốn có quyền công dân cao hơn cũng chỉ nghĩ trở thành nhà mạo hiểm hoặc gia nhập một đảng phái nào đó chứ không hề muốn trở thành quân lính.
Còn về việc trở thành bề tôi của thần? Muốn trở thành bề tôi của thần thì phải tiến vào Tháp Thần Linh, mà hắn không biết được trong Tháp Thần Linh sẽ có nguy hiểm gì đang chờ đợi sẵn. Số người sống sót ra khỏi được Tháp vô cùng ít ỏi. Tỉ lệ sống sót trong Tháp chỉ có 5% hắn sẽ không mạo hiểm tính mạng của bản thân để tiến vào trong đó đâu.
Thân là người đã chết một lần, Giang Quý học được cách quý trọng mạng sống của bản thân.
Sau hai mươi phút đi bộ, ba người họ đi tới được quận B, thì bất ngờ gặp được chị gái nhà mạo hiểm ngày hôm qua.
Bởi vì chị gái đó mặc quần áo giống hôm qua nên Giang Quý có thể dễ dàng nhận ra. Chứ khuôn mặt của chị ta cũng đang đeo mặt nạ phòng độc cho nên không thể nhìn rõ biểu tình. Lúc tình cờ gặp, giọng nói của chị ta cũng hưng phấn hẳn lên: “A, là cậu nhóc hôm qua!”
Giang Quý bị chỉ ra, gật đầu coi như chào hỏi.
“Xin lỗi vì đứa em chị hôm qua nhé. Nó thua em là đúng thôi, con bé còn yếu kém nhiều lắm.” Chị gái nhà mạo hiểm nói.
Nghe chị ta nói vậy, Giang Đĩnh nhăn mày, hai đứa nhỏ đánh nhau cũng do chị ta mà ra. Hơn thế nữa Giang Quý nhà ông phải chịu đòn cũng là do cô ta. Hiện tại lại xin lỗi giùm đứa em gái nhỏ, không phải là đổ hết tội lỗi lên đầu của đứa nhỏ hay sao? Tuy vậy Giang Đĩnh cũng không nói thẳng ra, chỉ im lặng không đáp.
“Ba người tính vào quận B kiếm đá sao? Trước đây tôi sống ở thành phố H, đường đi nước bước cũng đã thân thuộc, để tôi làm người dẫn đường cho mọi người nhé?” Chị gái nhà mạo hiểm đề nghị.
Lâm Nam đáp: “Như vậy thì tốt quá!”
Nói rồi liền thì thầm vào tai Giang Đĩnh: “Nơi này nguy hiểm như vậy, hiện tại có người bản địa ở đây thì nguy hiểm cũng sẽ giảm bớt được phần nào.”
Giang Đĩnh như có điều nghiền ngẫm, quan sát chị gái nhà mạo hiểm một lúc, cuối cùng ông vẫn gật đầu.
Chị gái nhà mạo hiểm thấy ông gật đầu thì giọng nói vui vẻ hẳn: “Tôi sẽ dẫn mọi người đi miễn phí, coi như là chuộc lỗi cho ngày hôm qua luôn!”
Chị ta dừng một chút rồi giới thiệu: “Tôi là Hoài An, mọi người có thể gọi tôi là An thôi cho tiện!”
0