Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3


Ngay cả đường nàng ta cũng không nhìn, còn đụng vào bả vai ta lại không thèm hành lễ.

"Buồn ngủ, không đi."

Đừng cứu ta, tuyệt đối đừng.

Chợt, gió lạnh xuyên qua.

Là Thẩm Thanh Ngọc tự làm chuyện xấu, cũng không phải do ta sắp xếp.

"Hừ" Ta tức giận đến mức hít hà một hơi.

9

Ta vội vàng gọi đại cung nữ Lựu Hoa:

Ta nhặt cành cây và ngồi xổm trên một bãi đất trống để vẽ bừa bãi.

Hắn luôn như vậy, nói hai ba câu đã có thể làm cho người ta đau lòng.

Một mũi tên lướt qua mặt, đánh rớt trâm ngọc trên đầu ta, búi tóc tán loạn.

Không kịp khủng hoảng, ta nhanh chóng tỉnh táo lại, mượn thân thể che lấp, tay kia mò mẫm trên mặt đất, sau đó nhanh chóng chạm vào cơ quan.

Kỳ Nguyên vỗ lưng giúp ta thuận khí

Hắn cũng đề nghị:

"Mẫu hậu nói xong chưa?"

"Ngươi có biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào vị trí của ngươi không? D·ụ·c Vương, Tấn Vương,Thụy Vương rồi Tần Vương này, tối hôm qua ngươi và Thẩm Thanh Ngọc, ngươi phá hỏng thanh danh của nữ hài tử nhà người ta, đến lúc bị người ta dâng tấu chương rồi xúi giục Ngự Sử ầm ĩ đến trước mặt phụ hoàng ngươi, ta xem ngươi cãi lại như thế nào!”

"Được, cứ coi không tới mức đó, cho dù mấy hoàng huynh của ngươi không tới tìm phiền toái, vậy Thẩm gia thì sao? Lỡ như Thẩm Thanh Ngọc lại mang thai thì sao? Nàng ta dùng bụng mình để uy h**p ngươi phải làm sao đây? Ngươi…”

Ta ngáp một cái:

Lăn qua lộn lại không ngủ được, ta đứng dậy, gọi Lựu Hoa vào rót nước.

Kỳ Nguyên phụ trách thay phụ hoàng hắn kính rượu mọi người, sau đó lại bị một đám người lôi kéo uống không ít rượu, vì tửu lượng có hạn, hắn cúi người rời khỏi bữa tiệc.

Ban đêm lúc nằm trên giường, ta càng nghĩ càng tức giận, cắn môi.

Không biết là do tài nghệ bắn cung của người này không giỏi hay là cố ý giữ lại mạng của ta nữa.

Vào lúc ta đang không biết phải làm sao, gấp đến độ chạy vòng vòng tại chỗ.

Ta gật đầu, uống nước.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, ta nhìn thấy có một miếng băng gạc lộ ra dưới tay hắn.

"Đêm qua là nhi thần không đúng, lúc ấy nhi thần chật vật, cảm thấy không còn mặt mũi đối mặt mẫu hậu, cho nên lúc ấy mới vô lễ, là lỗi của nhi thần."

Kết thúc rồi sao?

Săn bắn mùa xuân.

"Nhưng nô tỳ... Nô tỳ nghe thấy bên trong có tiếng nói của Thẩm nhị tiểu thư, nương nương mau đi qua xem một chút đi!"

Hắn siết chặt dây cương, giơ tay lên giương roi, đánh vào bụng ngựa.

“Kỳ Nguyên.”

7

"Không được nói bậy!"

Hắn thở dài, thẳng thắn nói:

Ta đếm ngón tay rồi phân tích cho hắn:

.........

"Nếu như hắn dám tới cứu ngươi, vậy hôm nay các ngươi có thể c·h·ế·t cùng một chỗ."

Ngày hôm sau, Kỳ Nguyên bình tĩnh lại tới đây vấn an ta.

"Kỳ Nguyên, đã xảy ra chuyện gì?" Ta bức hỏi: "Nếu không nói lời nào ta sẽ tức giận!" Hắn đành phải nói rõ:

Thái độ ta rất không tốt.

“Phụt.”

"Mẫu hậu đang giận sao?" Hắn cẩn thận hỏi.

Ta ngủ không ngon, mấy ngày gần đây lúc nào cũng đi tới đi lui, xe thuyền mệt nhọc, cơ bản không nghỉ ngơi tốt, bây giờ cả người mệt mỏi không sức sống.

Nhưng mà không thấy hộ vệ đi theo xuất hiện.

Chờ đã, chờ đã.

Tại sao hắn lại nổi giận với ta!

Đuôi mắt hắn hiện lên ánh sáng đỏ rực, giống như một con thú nhỏ bị thương.

"Được, chú ý an toàn."

Ánh mắt hắn né tránh, cố ý giấu tay ra sau lưng.

Ta cầu nguyện từ tận đáy lòng.

"Vậy nhi thần sẽ đi săn vài con cáo trắng, đem về làm một chiếc áo lông chồn cho mẫu hậu được không?"

"Cả Thẩm gia? Tỷ tỷ, tỷ có biết hay không, nhi tử tốt của tỷ hiếu thuận biết bao nhiêu không?”

8

Ta bị tiếng hét đột ngột của hắn làm giật mình.

Ông ta sẽ vì để cho nữ nhi mình cưng chiều nhất làm thái tử phi, không tiếc đưa ta vào cung lấy lòng Hoàng đế: Thẩm Thanh Ngọc phạm sai lầm trong cung yến, nhờ ta che đậy cho nàng ta. Mà bây giờ, lại có thể ngầm đồng ý nàng ta tự tay gi/ết ch/ế/t ta.

Ta đột nhiên ngây người tại chỗ, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

Ta vội vàng đến để gọi người hộ giá:

"Thẩm Thanh Ngọc có uống rượu à? Nàng ta uống với ai thế?"

Hắn từng chỉ cho ta, ấn xuống cơ quan mặt sau, trâm sẽ biến thành một thanh chủy thủ nhỏ xinh, khi nguy hiểm có thể phòng thân.

Ánh nắng mặt trời ấm áp, ta muốn tìm một nơi để nằm phơi nắng, sau đó đi thẳng đến ngọn đồi phía sau doanh trại. Không ngờ bất giác đã đi rất xa.

Ta cực kỳ ngạc nhiên,

"Đừng đụng vào ta." (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta vội vàng trấn an con sói nhỏ đang tức giận nảy này, rồi lập tức rời khỏi, thậm chí vì bảo vệ mặt mũi của hắn, còn dặn dò người đóng cửa cung lại.

Thẩm Thanh Ngọc điên điên khùng lẩm bẩm:

"Nhi thần sẽ vì mẫu hậu mà thủ thân."

Ta đã là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

"Ngươi hãy lặng lẽ đi theo, xem rốt cuộc nàng ta muốn làm gì." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đêm giao thừa.

Ta nắm chặt chủy thủ, vừa tìm cơ hội kéo dài thời gian, vừa ở trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, suy đoán động cơ nàng ta muốn gi/ ế/t ta, để tranh thủ có thêm nhiều lợi thế đàm phán.

Nên giả vờ không biết? Hay là che đậy cho bọn họ? Hoặc là…

Ta gật đầu.

"Ta là tỷ tỷ ruột của ngươi, là hoàng hậu đương triều, ngươi dám công khai hành thích với ta, không sợ sau này truy cứu, kéo toàn bộ Thẩm gia xuống nước sao?

"Mẫu hậu, nhi thần đi ra ngoài cho tỉnh rượu đây."

Giọng điệu hắn vô tội: "Mẫu hậu cũng có hỏi đâu."

Còn có dáng vẻ mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt ngượng ngùng kia.

Ta lười phải so đo với nàng ta, bởi vì ta đang suy nghĩ đến chuyện khác.

Phía sau truyền đến tiếng cười duyên dáng của Thẩm Thanh Ngọc.

Người bị hét vào mặt là ta, dựa vào đâu ta còn phải an ủi hắn?

Lựu Hoa lo lắng: "Nương nương, điện hạ ổn chứ ạ?"

"Tỷ tỷ, lúc trước không phải nhi tử tốt của tỷ dùng mũi kiếm đâm về phía ta sao?

Từ lúc ta phát hiện ra có gì đó không đúng rồi chạy tới đây, lại đụng phải Thẩm Thanh Ngọc chạy ra, trước sau, cộng lại còn chưa quá nửa khắc đồng hồ.

Mà vũ khí phòng thủ tùy thân của ta chỉ có một cây trâm ngọc rơi trên mặt đất vừa rồi.

"Tỷ tỷ, giờ hắn đã biết tỷ gặp nguy hiểm, tỷ đoán xem hắn có thể đến hay không?

Sau đó, một chút ý cười xảo quyệt xẹt qua đáy mắt hắn.

"Hắn đang tức giận."

Trong mắt phụ thân ta, ta luôn là đứa bị vứt bỏ đầu tiên.

Hắn say đến ánh mắt mơ màng, ngay cả vành tai cũng đỏ rực:

Trái tim ta như bị một bàn tay to hung hăng nắm lấy.

Dấu cắt sâu cạn của vết dao, từng vết từng vết, nhìn thấy mà giật mình, máu tươi mới ngưng đọng không lâu, còn chưa kết vảy. Hắn cụp mắt lại, trầm mặc không nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Bình thân!."

"Mẫu hậu muốn đi săn không? Nhi thần dẫn người đi."

"Sao ta có thể không biết xấu hổ mà hỏi trực tiếp được."

Ta mạnh mẽ chọc lên, đau đến mức hắn hít vào khí lạnh.

"Không có chính là có."

Kỳ Nguyên vòng qua trước mặt ta,

Ta cầm miếng bông chấm thuốc để lau vết thương cho hắn, sau đó nhẹ nhàng thổi.

Mặc dù không phải là con ruột, nhưng nhìn thấy hắn lớn lên như thế, ta cũng thật lòng vui thay.

"Tay ngươi bị gì vậy?"

Cho dù trước kia nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh, ta cũng chưa từng thấy nàng ta điên cuồng như hôm nay, cầm kiếm, cười tủm tỉm, ánh mắt lại tà tứ như đọa ma.

Ta nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.

“...”

Quá rõ ràng, nàng ta đến để gi./ế/t ta.

Được lắm! Dám nổi giận với ta cơ đấy? (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hắn vì ngươi, đã sắp trở mặt với Thẩm gia rồi!"

Trước mặt đại quân, Kỳ Nguyên mặc tiên y, bị gió thổi phồng cuồn cuộn, dữ dội như lửa.

Ta đang bận tiếp chuyện với nữ quyến, nên cũng thuận miệng đồng ý.

"Điện hạ."

"Bổn cung không có."

Kỳ Nguyên cực kỳ kiên nhẫn lắng nghe.

Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta:

Nàng ta còn chưa uống ngụm rượu nào, tỉnh rượu gì chứ?

Đây là…

"Kỳ Nguyên, ta không phải đang tức giận vì chuyện này. Ta đang lo lắng, chuyện tối qua thật sự không dễ giải quyết.”

"Vừa rồi ở trong bữa tiệc, Nhị tiểu thư đích thân rót rượu, còn nói là thay Hoàng hậu nương nương kính, điện hạ không tiện để nàng ta mất mặt ở trước mặt mọi người, nên đã uống."

Nhưng ta vẫn chưa mắng trả được vì hiện tại hắn đang rất yếu ớt.

Lựu Hoa nhận lệnh đi theo, không bao lâu sau đã quay trở về.

"Mẫu hậu, tình dược mãnh liệt, dù sao nhi thần cũng phải tìm cách áp chế nó, nên cũng chỉ có thể như vậy.” Đôi mắt hắn cực kỳ vô tội.

Ta biết tâm tư Thẩm Thanh Ngọc, nhưng không nghĩ tới, lá gan của nàng ta lại lớn như vậy, dám công khai xuống tay?

Không nói còn tốt, nàng ta vừa nghe nói như vậy, tâm tình càng thêm kích động, không thể tự kiềm mình cười rộ lên ha hả:

Ta đột nhiên cảnh giác:

“Ngươi bị gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này ta vẫn chưa biết nguy hiểm đang đến.

Thẩm Thanh Ngọc sau lưng cũng thong thả ung dung hành lễ với ta:

Lần đầu tiên hoàng hậu ta làm giá với hắn.

Hắn bước lên ngựa, thoải mái phóng khoáng, khí phách hăng hái, giữa lông mày thiếu niên tràn đầy thịnh khí bễ nghễ thiên hạ.

Cả người ta đều căng thẳng.

"Thẩm Thanh Ngọc, ngươi đang làm cái gì vậy!

“...”

Dựa vào đâu chứ?

Đó là quà sinh nhật Kỳ Nguyên tặng ta lần trước.

Ta kêu khổ không ngừng,

“Người đâu! Hộ giá!" Ta cố gắng hết sức để hét lên (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tỷ tỷ, không cần uổng phí sức lực. Không phát hiện những người đó không nghe lời ngươi nữa à?"

"Được rồi, mẫu hậu."

"Uống với Thái tử điện hạ ạ."

Ta lẹ mắt nhanh tay, túm lấy, xốc lên, nhất thời ngây ngẩn cả người:

Cần an ủi hắn, "Không sao, nửa khắc cũng rất tuyệt rồi" hửm?

Ta nở nụ cười:

Bây giờ nhất định không thể đi vào nhưng lát nữa nên làm sao bây giờ?

6.

Có phải… hơi nhanh quá rồi không?

Chương 3

Ta không kiềm được mà phun một ngụm trà ra, sau đó bị sặc đến ho dữ dội.

"Vậy bây giờ sao rồi ạ?"

Ta thở phì phò xoay đầu.

Cửa điện rộng mở, gió lạnh thổi vào, mấy ngọn đèn đuốc đung đưa chớp tắt.

"Nói xong rồi."

"Bình thường khi tức giận mẫu hậu sẽ cắn môi."

Ta cũng giận nữa.

"Ừm."." Hắn đồng ý.

Nàng ta khinh miệt cười nói: "Hôm nay cũng để ngươi nếm thử tư vị bị người ta cầm kiếm chỉ vào như thế nào đi?”

Một người là dưỡng tử của ta, một người là muội muội của ta.

Nhưng chênh lệch cách xa, còn lâu mới đủ.

Có vẻ như không còn đường cứu vãn nữa rồi.

"Tỷ tỷ, ta cũng muốn đi ra ngoài cho tỉnh rượu."

“Sao ngươi không nói sớm... Ngươi có biết ta... lo lắng cỡ nào không, khụ khụ.” Nước mắt ta chảy xuống, không biết là ho khan, hay là khóc vì vui.

Trong điện, mơ hồ truyền đến tiếng khóc bi ai của Thẩm Thanh Ngọc:

"Thôi được rồi được rồi, mẫu hậu sẽ đi, đi ngay đây."

Nàng ta nhướng mày với ta:

Ta cân nhắc từ ngữ, nhưng còn chưa mở miệng, hắn đã nghiêng đầu lại,

"Cách này mà ngươi cũng có thể nghĩ ra, ngươi làm hay lắm, lần sau đừng làm nữa."

Làm cho ta không thể không mềm lòng.

Kỳ Nguyên đưa lưng về phía ta, vài sợi tóc rối tung rũ xuống, bả vai lúc lên lúc xuống, th ở dốc nặng nề.

"Thật ra tối hôm qua nhi thần và Thẩm Thanh Ngọc không xảy ra chuyện gì cả."

Nàng ta đến gần hơn,

"Mẫu hậu," Hắn ngăn ta lại vừa há mồm đã đuổi ta ra ngoài.

"Không sao, nhiều người nhìn chằm chằm vị trí Thái tử như vậy, hắn quyết liệt với Thẩm gia, vậy bọn ta liền đổi thái tử, dù sao dù là ai làm chủ Đông cung, Thái tử phi đều sẽ là ta.”

Vài tiếng hí vang, một đám bụi bặm bấy lên, hắn biến mất trong rừng rậm.

Ta dễ dàng bị nhìn thấu như vậy sao?

Ta gọi người lấy thuốc đến, tự mình bôi cho hắn.

Ánh mắt của hắn rơi xuống môi ta, sau đó đưa ra kết luận rõ ràng:

"Khẳng định tức giận không nhỏ, đều cắn nát rồi."

Đầu tóc Thẩm Thanh Ngọc tán loạn, khóc lóc mở cửa chạy ra.

"Nương nương, ngài có muốn an ủi điện hạ một chút không?"

Máu cả người ta phút chốc đông cứng lại.

“Mặc kệ ta! Đi Mau!”

Sức khỏe Hoàng đế không tốt, ta phải chủ trì trật tự cung yến, khách khứa đông đúc, ta bận đến chân không chạm đất.

Lựu Hoa không chú ý tới sắc mặt của ta sai sai, còn thăm dò hỏi:

Thẩm Thanh Ngọc rút kiếm ra, hất nhẹ cổ tay, mũi kiếm chọc thẳng trước mặt ta:

Giọng điệu của hắn rất nhẹ, không giống như đang thỉnh tội, ngược lại như đang dỗ dành người khác.

Ta bảo Lựu Hoa ổn định chỗ này giúp ta, rồi dốc sức vội vàng chạy một mạch tới đó.

Trong lòng ta nóng nảy, vỗ lên bàn một cái "gầm".

Hắn có gì mà cần để an ủi?

"Điện hạ ở điện Trọng Hoa." Nàng gian nan mở miệng:

Ta nói đến miệng đắng lưỡi khô, cầm lấy ấm trà bên cạnh, rót "ừng ực " xuống.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3