Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 101: Đêm Trăng Tròn (I)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101: Đêm Trăng Tròn (I)


Chương 101: Đêm Trăng Tròn (I) (đọc tại Qidian-VP.com)

-Định kiếm thêm không?

-Đùa! Anh không đùa đấy chứ?

-Thì sao?

-Xuất ngoại rồi tìm kiểu gì?

-Vậy bao xa tính từ chỗ anh em mình đang tè?

Nghe đến “vàng” thôi là trái tim nhỏ bé, yếu đuối và mong manh của tôi bỗng đập loạn nhịp, hởi thở bỗng trở nên gấp gáp y như lần đầu được hôn con gái vậy. Trong đầu tôi hiện lên thứ kim loại có màu vàng óng ánh, lấp lánh như sao sa và chỉ cần một cục to bằng nắm tay thôi thì vài con Dream Thái cũng chỉ là cái đinh gỉ.

Sơn Ca nhìn tôi bằng nửa con mắt, nhếch mép cười khinh khỉnh:

-Tương đương cái bát vứt đi chứ anh?

-Có thể tương đương với một cái tiểu sành!

-Thú thật với anh là hôm nọ em bới cái bát lên còn quên đeo găng tay, em cứ lo ngay ngáy từ hôm ấy đến giờ.

Tiền tiêu chưa kịp hết thì Thần Tài lại chờ ngoài cổng làng! Tôi tưởng như vận đỏ đang đeo bám tôi mãi không rời!

Tôi hơi khựng người lại, chau mày:

-Vàng!

-Nếu đi chơi thì nhớ về sớm, đêm ấy trăng tròn.

-Sáng mai khoảng sau 9 giờ mày đợi tao ở đây rồi tao với mày đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi vẫn luôn là một người lạ kỳ và khó hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Tiêu tiền không sướng thì trên đời này còn gì sướng hả anh. – Tôi khịt mũi đáp.

Tôi lo lắng:

-Bao giờ họ về?

Sơn Ca đưa chén nước chè lên miệng uống một ngụm nhưng không vội trả lời vì có người vừa mới bước vào quán. Anh ta nháy mắt ra hiệu cho tôi tạm dừng câu chuyện. Một lúc sau, Sơn Ca giả vờ đi tiểu, tôi nhanh chóng bám theo, trong khi hai vòi nước thi nhau xả xem vòi nào mạnh hơn thì Sơn Ca ghé đầu vào tai tôi nói nhỏ như thể sợ ai nghe thấy:

Sơn Ca cười mũi:

Nghe Sơn Ca nói như thế tôi cũng chỉ biết cười gượng xem như thừa nhận những điều anh ta nói là đúng. Tôi hỏi lảng sang chủ đề khác:

Sơn Ca đưa cho tôi số tiền gần mười hai triệu đồng! Đây thực sự là một số tiền rất lớn, lớn ngoài sức tưởng tượng của tôi cho một cái bát vứt đi nằm sâu trong lòng đất hàng trăm năm trời. Bản thân tôi vẫn biết đồ cổ là thứ quý giá, phàm là những hiện vật quý giá đều có thể quy thành tiền nhưng thú thật, trong thâm tâm thì tôi luôn cho rằng những món đồ cổ, đồ cũ từng thuộc về một con người cụ thể và luôn ẩn chứa một kỷ niệm nào đó mà tôi không biết, vậy nên tôi chưa bao giờ cố công đi tìm hiểu giá trị thật sự của những thứ mà tôi từng nhìn thấy hoặc tìm được một cách vô tình hay cố ý. Ngay cả bản thân tôi cũng vậy, tôi đã lưu giữ nhiều món đồ vô giá trị theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng đối với mọi người nhưng với tôi, mỗi khi nhìn vật lại nhớ đến người. Vậy nên nhiều khi phải vứt bỏ một thứ gì đó cũ kỹ thì trong lòng tôi lại có chút tiếc nuối, những khi ấy tôi thường nhớ lại vì sao mình đã thích, đã mua và đã có nó.

Sơn Ca gật liền mấy cái. Tôi nhăn mặt:

-Tư tưởng người làng, đất làng, ruộng làng, tre làng… ăn sâu vào máu của mày rồi. Mẹ, đã đi kiếm tiền từ tay n·gười c·hết mà còn chọn với chả lựa.

-Sao thế?

-Sơ sơ.

-Từ chỗ này mày nhìn hướng Đông Nam!

-Có chuyện gì?

Ngoài lạ kỳ và khó hiểu thì tôi còn là đứa bí ẩn nữa!

-Không sao đâu! Đồ đó người ta cho đàng hoàng chứ mình có ăn c·ướp đếch đâu.

Tôi rất muốn mua xe máy!

-Nhưng trong đó có thể có xương người, sợ chứ?

-Mẹ kiếp, đùa sao được mà đùa?

Lòng tham của một con người là không có đáy và tôi cũng không ngần ngại mà thừa nhận rằng tôi là một đứa tham lam nhưng nói một cách công tâm thì tôi là kẻ tham lam có điều kiện. Điều kiện để tôi tham lam hoặc quyết định không tham lam thì không cố định, có nghĩa là… chẳng có tiêu chuẩn nào hết, đơn giản chỉ là tùy vào từng việc cụ thể mà tôi nâng lên đặt xuống, cân nhắc thiệt hơn sau đó mới đi đến kết luận.

Tôi thở phào khiến Sơn Ca trố mắt ngạc nhiên:

-Tao không lạc quan mà tao chắc chắn sẽ thành công, kỳ này tao bảy mày ba! Nếu khối lượng công việc cần thêm người có khi mày chỉ được hai phần rưỡi.

-Sao anh không tìm con cháu của người ta rồi cưa đôi có phải hay hơn không?

-Nãy tao bảo rồi, nếu không nhanh thằng khác hớt tay trên mất.

Sơn Ca nhìn tôi với ánh mắt tò mò khi anh ta không thấy vẻ ngoài của tôi có gì khác lạ, nhìn tôi chẳng có vẻ gì là vừa vớ được một mớ bẫm cả.

-Sợ cái đếch gì! – Sơn Ca vỗ ngực, giọng tràn đầy tự tin. – Có tao ở đây thì mày còn sợ cái gì?

-Mẹ anh cho, mẹ anh bảo tiêu tiền sẽ giúp con người ta khuây khỏa, vơi bớt đi nỗi buồn! (đọc tại Qidian-VP.com)

Sơn Ca nheo mắt lại, ướm hỏi:

*** (đọc tại Qidian-VP.com)

-Xuất ngoại? Là đi nước ngoài á?

-Chắc có chứ anh, sao thế ạ?

-Đồ gia bảo bị thất lạc hay nói chính xác hơn là khi sang cát, con cháu bỏ của vào trong để giấu nhưng thời gian sau loạn lạc phải tha phương. Con cháu nhiều đời sau có dựa theo lời kể của tiền nhân về tìm nhưng không thấy vì bị mất dấu.

-Xa vậy là không phải địa phận làng em.

-Đông Nam? Đông Nam à?

Tôi lại gật đầu một lần nữa. Trong đầu tôi đã mường tượng được phần mình được chia và chiếc xe Dream Thái vẫn lởn vởn đâu đó trong suy nghĩ của tôi. Điều này cũng dể hiểu khi mà hai lần vừa rồi mọi thứ diễn ra quá thuận lợi, vèo một cái kiếm hơn ba cây vàng chứ có ít gì.

-Ừ!

Với khả năng nói láo thành thần của tôi thì Hà An tin sái cổ. Thật sự thì khả năng nói láo, đặt điều cũng như bịa chuyện của tôi cũng chẳng có gì cao siêu. Tôi chỉ đơn giản là khai thác mối quan hệ không mấy thuận lợi giữa Hà An và mẹ tôi, đồng thời tận dụng cái mác con nhà có điều kiện để che đậy đi nguồn tiền bất minh. Chả thế mà trong nhiều năm trời, mẹ tôi mặc định nghĩ rằng tôi là đứa ki bo, bủn xỉn, ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc. Tiền có đồng nào cũng giữ khư khư, để dành rồi thi thoảng lại mang ra đếm đi đếm lại. Mẹ tôi đâu biết được rằng tôi đã cố tình để cho người nọ người kia, bao gồm cả mẹ, nhìn thấy tôi đếm tiền riêng. Tôi muốn tạo ra dư luận rằng tôi sống chắt bóp, ki cóp, hà tiện… nhưng tôi tiêu tiền ở đâu thì tuyệt nhiên không mấy người biết. Em trai và em gái của tôi, những đứa luôn kề cận với anh trai mình cũng chưa bao giờ lý giải được vì sao anh của chúng nó lại luôn có tiền, không nhiều nhưng lúc nào cũng có đủ để dùng!

Sau này khi trưởng thành hơn, tôi nhận ra một chân lý bất di bất dịch rằng một kẻ l·ừa đ·ảo, muốn lừa được nhiều người thì hắn ta phải có đủ bản lĩnh đạp lên dư luận mà sống nhưng trước tiên tôi phải thừa nhận rằng đó là những kẻ thông minh! Bọn họ đã dùng sự thông minh để nắm bắt tâm lý của người khác, từng bước đưa người ta vào kế hoạch đã giăng sẵn và điểm chung của những kẻ l·ừa đ·ảo chính là tạo ra một vỏ bọc hào nhoáng để đánh vào lòng tham, sự nhẹ dạ của người đối diện. Không chỉ cá nhân tôi tự nhận định mà nhiều người quen biết cũng bảo rằng tôi có đủ tố chất để trở thành một kẻ l·ừa đ·ảo chuyên nghiệp nhưng… biết làm sao được, cái tướng của tôi không được sang, tướng của tôi là tướng thằng hầu, kẻ ở đợ, chân loong toong và bên cạnh đó, tôi không đủ bản lĩnh sống trên dư luận bởi tôi sợ đêm ngủ sẽ gặp ác mộng!

-Không, đi thăm dò chứ! Kỳ này phải làm đêm, khả năng là sẽ tốn thời gian đấy, phải chuẩn bị mọi thứ cho kỹ càng. Mớ này bẫm, có khi tao với mày phải khiêng của về không chừng.

-Hả? Sao vàng lại ở trong tiểu sành? – Hai mắt của tôi mở to hết cỡ, thì thào hỏi. – Hẳn một cái tiểu cơ à? Như thế thì nặng lắm nhỉ?

R9, thằng bạn nối khố, miếng cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng ban đầu cũng chỉ đơn giản nghĩ rằng bố mẹ tôi cho tiền vì nhà tôi khá giả, sau nó lại nghĩ do tôi láu cá, khéo miệng nên kiếm thêm được chút ít, dần dà R9 nhận ra rằng tôi còn có một nguồn tiền từ đâu đó mà chính nó cũng không thể lý giải được.

-Nhìn mày phởn đấy, tiêu tiền sướng lắm đúng không thằng em?

-Một hũ? À… một đống? – Tôi lắp bắp hỏi lại.

-Hướng đấy á?

-Anh lại cứ lạc quan thái quá.

***

Nếu không mua được xe Dream Thái Lan thì tôi có thể mua một chiếc Dream Việt Nam với giá khoảng hai mươi bảy triệu đồng (khoảng năm cây vàng) hoặc bét nhất cũng là một chiếc Wave Thái với giá tương đương bởi xe Dream Thái giá đắt hơn, đâu đó khoảng hơn bốn mươi triệu một chiếc. Nếu tôi đào số nhẫn vàng đã từng chôn giấu trước đây và đem đi bán thì tôi thừa khả năng mua một chiếc xe máy cho riêng mình nhưng vấn đề không nằm ở tiền.

-Đào ban ngày á?

-Vậy vụ sắp tới thì sao?

-Nhưng có xa không?

-Hơi căng một tí!

Tôi nhíu mày hỏi lại, Sơn Ca khẽ gật đầu. Tôi chỉ mất chưa đến mười giây để xác định đâu là hướng Đông Nam, tôi quay sang hỏi lại Sơn Ca vì sợ mình nhầm:

-Anh thăm dò địa thế chưa?

Tôi sẽ giải thích thế nào với bố mẹ tôi cũng như những người khác về chiếc xe? Tôi đã suy nghĩ ngày đêm nhưng sau cùng thì lý trí đã chiến thắng ước mơ! Tôi đành phải gạt bỏ mong muốn sở hữu một chiếc xe máy xịn sò. Thay vào đó, theo lối suy nghĩ giản đơn nhất có thể thì tôi đem số tiền mà Sơn Ca đưa cho từ việc bán cái bát cũ kỹ đi mua hai cây vàng rồi lại chôn giấu cẩn thận ở nhiều nơi trong vườn nhà. Trong tay có tiền, có vàng nhưng tôi vẫn phải đóng vai một kẻ không có nhiều tiền, nếu không nói là hơi… bần! Để chuẩn bị cho năm học mới sắp đến, tôi đã dành ra một khoản đưa Hà An đi mua sắm quần áo, giày dép, cặp sách… thậm chí cả son môi LipIce Sheer Color thường được nhắc đến trên báo Hoa Học Trò hoặc Mực Tím, tôi có tiền cơ mà. Hà An cũng thắc mắc về số tiền do đâu mà tôi có cũng như việc tôi tiêu vô tội vạ nhưng câu trả lời của tôi rất đơn giản:

Sơn Ca dáo dác nhìn trước ngó sau trước khi hạ giọng:

Tôi làm gì với một số tiền lớn như vậy trong tay? Thật ra tôi có rất nhiều ý tưởng để tiêu tiền, thứ đắt đỏ nhất mà tôi thường xuyên nghĩ đến đầu tiên luôn là một cái xe máy. Tôi yêu thích xe Dream của Thái Lan kể từ lần đầu tiên nhìn thấy bố tôi dựng chiếc xe đó ở giữa sân nhà. Bố tôi đã mua chiếc xe ấy với giá khoảng ba nghìn đô la, một món tiền khổng lồ vào những năm đầu thập niên 90 và vì vậy, chiếc xe Dream ngoài việc là một phương tiện di chuyển thời thượng thì nó còn là cả một gia tài.

-Vậy bao giờ đi thăm dò lại? Bao giờ thì tiến hành? Nay mai cũng lễ Quốc khánh rồi.

Tôi chép miệng, thở dài:

Tôi khẽ nhún vai xem như đồng ý. Sơn Ca hỏi thêm:

-Cả xương người á? Ây… thứ đó dây vào chỉ sợ là…

-Tối mùng Hai tháng Chín mày có đi chơi với con người yêu không?

-Mày hỏi thế thì bố ai mà trả lời được. Có điều nếu tao với mày không nhanh tay thì kẻ khác cũng sẽ lấy mất, đồ ngon phải nhanh, phải khéo!

Sơn Ca nhếch mép cười, rít một hơi thuốc lá thật dài, đôi mắt mơ màng rồi nói ngắn gọn:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101: Đêm Trăng Tròn (I)