Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Giữ Của Ban Duyên
Unknown
Chương 116: Hồn Về Cố Hương (I)
***
Ngược dòng về quá khứ vài năm trước đây, khi tôi còn ngồi trên ghế trường cấp hai thì tôi còn đi chơi đêm nhiều hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác mà tôi từng biết. Những nơi mà tôi thường xuyên lui tới mỗi khi gà lên chuồng là mả của Mẹ Sư ở cạnh chùa làng, khu vườn âm u nhà bà ngoại, bãi tha ma Cầu Khoai cạnh đường cái quan và tất nhiên không thể thiếu cánh đồng làng. Làng tôi giống như một ốc đảo bốn bề được bao quanh bởi những cánh đồng bát ngát, ví như cánh đồng phía Tây kéo dài đến sát chân lũy tre làng bên. Tôi không dám nói rằng mình thuộc từng gốc cây ngọn cỏ, bờ ruộng hay mô đất nhưng tôi tin rằng đôi bàn chân nhỏ bé của tôi đã in dấu trên hầu hết những bờ xôi ruộng mật có bán kính khoảng gần hai cây số tính từ làng tôi. Trong những đêm rong chơi quên ngày tháng ấy thì bản thân tôi đã có những trải nghiệm đầy thú vị mà đôi khi chính tôi cũng bán tín bán nghi. Tôi chỉ thực sự dừng những cuộc dạo chơi của mình vào dịp Tết năm tôi học lớp 11 sau sự kiện tôi cùng bố tìm của chìm trong khu vườn nhà và ngôi miếu được xây cất.
Trong cuộc sống thì mọi vấn đề đều có lá mặt lá trái, đơn cử như đồng tiền cũng vậy mà thôi. Tôi đã từng nghe chính chị Ma bảo tôi rằng mỗi người chỉ nhìn được một phía của câu chuyện, biết được một mặt của vấn đề. Tôi tin rằng điều này là đúng cho đến một ngày đứng trước tấm gương tủ quần áo mà mẹ tôi vẫn thường dùng thì tôi nhận ra một điều thú vị rằng tôi có thể nhìn được cùng một lúc hai mặt của một tờ tiền. Trong cuộc sống có những điều giản đơn và chính vì nó giản đơn nên chẳng mấy ai để ý đến. Tôi đã hồ hởi nói điều này cho chị Ma, sau khi nghe và nhìn rõ thì chị ấy gật gù, tấm tắc khen tôi thông minh! Từ việc có thể một lúc nhìn được hai mặt của một tờ tiền, tôi đã tự rút ra rằng điều này đồng nghĩa với việc tôi có thể nhìn được hai khía cạnh của một vấn đề qua một lăng kính. Hay cụ thể hơn là tôi nhìn vấn đề bằng cách đứng ở vị trí của người đối diện. Hiểu người, hiểu mình thì việc lớn tất thành, chuyện lớn hóa nhỏ và chuyện nhỏ hóa không có gì.
Khi ấy tôi còn chưa tròn mười sáu tuổi.