Thần Giữ Của Ban Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Tớ Không Phải Pê Đê
-Tớ không biết.
-Ừ, thì nó được xây dựng từ những năm 60 cơ mà, to lắm.
-Mình sẽ đi đâu? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cửa nhà Hà An vẫn mở rộng, bên trong phòng khách, anh Tuân cùng bạn bè đang ngồi uống rượu tưng bừng. Tôi đứng bên cửa khẽ cúi đầu chào một lượt tất cả mọi người rồi xin phép ra về do đã muộn. Ánh sáng đèn điện ở ngoài hiên nhà giúp tôi nhìn rõ khuôn mặt của Hà An, lúc này chỉ có hai má là đỏ ửng, cô nàng đứng cạnh tôi xoa hai bàn tay vào nhau đồng thời miệng thổi phù phù như thể bàn tay đang bị lạnh cóng.
Tôi nuốt nước bọt đánh ực một tiếng rõ to, mặt bỗng nhăn nhó còn tim thì đập loạn nhịp. Hà An nhìn bộ dạng của tôi chợt phì cười khiến tôi càng thêm bối rối.
-Ngày mai mình có gặp nhau không?
-Ừ! Bố vừa ngồi với chú Phó Giám đốc Nhà máy Phân đạm Hà Bắc. Nhà máy đang muốn bán dây chuyền sản xuất bia của Đan Mạch cho tư nhân.
Hơi ấm từ hơi thở của Hà An liên tục phả lên gáy tôi, chẳng mấy chốc mà toàn thân tôi nóng bừng bừng như đứng giữa trưa của một ngày hè nắng như đổ lửa. Hà An thì thầm hỏi tôi:
-Nhưng bố mua lại như thế sẽ tốn nhiều tiền, đó là chưa kể nhà mình chưa có kinh nghiệm nữa.
Hà An nói phải, có lẽ tôi cũng cần phải thay đổi cách nói chuyện của mình. Lặng im trong giây lát, tôi nói với Hà An:
Trước khi tôi ra về, Hà An còn thì thầm:
Cuộc đời một con người giống như con đường có nhiều ngã rẽ và khúc cua, nếu không phải là một tay lái thuần thục, xử lý tốt mọi tình huống phát sinh thì tốt nhất nên đi cẩn thận thay vì chạy nhanh. Tôi vẫn còn ở tuổi cắp sách đến trường, chưa thể biết cuộc đời với muôn vàn sóng gió ở ngoài kia ra sao nhưng bố là thần tượng của tôi nên tôi tin rằng bố sẽ lại thành công như bố đã từng.
Tôi giật mình nhận ra có ánh đèn xe máy từ hướng ngã tư đi đến nhưng Hà An lại tỉnh bơ:
-Bạn không ghét bỏ tớ phải không?
-Ừ đúng, vậy đi đâu cũng được.
Chương 53: Tớ Không Phải Pê Đê
-Sao bỗng dưng An hỏi vậy?
-Nhưng bạn là ngoại lệ nhỉ?
-Có biết nhưng không quen.
-Chị sống khôn thác thiêng, em lạy chị! Xưa nay trai gái yêu nhau không ai dẫn nhau ra chỗ mồ mả để tâm sự cả chị ạ. Người thường thì sợ ma, người cứng bóng vía chẳng sợ ma nhưng em nửa nạc nửa mỡ, em thấy lạnh lưng lắm. Chị nghĩ mà xem, ai mà dám nói ra những lời ngọt ngào khi mà hàng chục cặp mắt đang lẩn khuất đâu đó trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của em chứ?
-Cái An là một đứa con gái tốt chị ạ! Vẻ ngoài của nó cứng cỏi như vậy chứ nó vẫn là một đứa con gái mong manh, dễ vỡ. Bây giờ em đã thích nó rồi, thôi thì cứ thích, cứ yêu thương và chăm sóc nó đến khi nào nó chẳng cần em nữa thì thôi.
-Hả? Sao lại ngoại lệ? (đọc tại Qidian-VP.com)
-Ờ, mặt đỏ gay và nóng ran như này chắc không phải pê đê, chỉ là nhát gái thôi.
-Có… có xe máy đến!
-Qua Tết này nhà mình sẽ làm ăn lớn, bố đã chốt rồi.
Tôi chưa kịp trả lời thì Hà An bỗng vỗ nhẹ vào lưng tôi hỏi:
-Ừm… nói chung là… An không nên uống rượu nữa. Người lớn nhìn thấy con gái say rượu sẽ đánh giá không tốt, điều này thì chẳng quan trọng nếu bạn sống bất chấp miệng lưỡi thiên hạ nhưng trên báo cũng viết đầy ra đấy. Con… con gái uống rượu say dễ bị… à dễ bị sàm sỡ.
-Người bạn thật là ấm!
-Tớ… tớ không phải. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hà An cười tít mắt, tôi cũng cười theo nhưng nụ cười hẳn là thể hiện rõ vẻ gượng gạo.
Tôi chưa kịp ăn gan hùm mật gấu nên ngoài việc đứng ngây như phỗng thì chẳng biết làm gì khác. Tôi cũng muốn ôm lắm, thằng Ly Lùn bảo rằng ôm người yêu rất ấm, ban nãy tôi đã cảm nhận được rồi nhưng lời đề nghị của Hà An có phần đường đột nên tôi nhất thời bị rối trí. Đây có thể xem là mỡ dâng đến miệng mèo nhưng mèo mù không nhìn thấy được.
-Đó… đó có thể là anh Tuân!
Tám năm trước gia đình tôi chuyển từ Hòa Bình về Hà Nội với đồ đạc lỉnh kỉnh, vốn liếng mà bố mẹ tôi có không nhiều nhưng thoắt một cái, hòa trong dòng chảy kinh tế sôi động thời kỳ mở cửa, chỉ trong ba năm bố mẹ tôi đã làm được rất nhiều việc và nhờ vậy mà kinh tế của gia đình tôi thay đổi đến chóng mặt. Ở độ tuổi bốn mươi, bố tôi được xem là một người thành công, tên của bố thi thoảng vẫn được nhắc đến bên những mâm cơm của nhiều gia đình trong làng. Vài năm sau, tên của bố mẹ tôi được nhắc đến trên diện rộng hơn, ấy là khắp làng trên xóm dưới đều phải nhắc tên. Từ một tấm gương làm ăn kinh tế điển hình, thoáng một cái, bố mẹ tôi trở thành bài học kinh nghiệm cho nhiều người khác.
Hà An lên giọng:
Hà An chẳng nói chẳng rằng rút một găng tay len ra rồi đặt tay lên một bên má của tôi, tôi không hiểu cô nàng định làm gì.
-Vừa nãy bạn nói không thích con gái uống rượu à?
Tôi nghĩ không phải như vậy, Hà An có mặc áo len rồi đến áo gió, sau cùng khoác thêm bên ngoài cái áo chống nước hai mặt của tôi thì ấm cũng là lẽ thường, hẳn là cô nàng đã có chút nhầm lẫn.
-Đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi với ai thôi.
-Bạn có thích tớ không?
-Tớ còn phải trả xe cho An, tớ… tớ sẽ lên đón.
Tôi ngồi bên thềm nhà thêm một lúc nữa thì bố tôi về, nhìn nét mặt của bố hơi đỏ, tôi đoán bố vừa mới ngồi uống rượu ở đâu về. Dựng cái xe máy ở giữa sân, bố ngồi xuống bên cạnh cầm lấy cốc nước vối mà tôi vừa rót, giọng hồ hởi:
-Về tự mà hiểu đi, nói bạn đần độn sợ bạn tự ái.
Vẻ mặt Hà An thoáng tỏ ra thất vọng nhưng thật sự là tôi chẳng biết đi đâu cả. Kế hoạch đến chơi nhà bạn bè của tôi chắc chắn sẽ dẹp bỏ bởi tôi không muốn tái diễn cảnh rượu rót tràn chén, ngàn ly không say nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Nhà máy bia ạ?
-Này! – Hà An dang hai tay ra. – Tớ cho bạn ôm một cái xem như đền bù công sức đạp xe từ tối và canh cho tớ ngủ khi nãy. Một chàng trai tốt xứng đáng được thưởng công.
-Có phải bạn bị pê đê không?
Những cơn gió khuya dường như không còn mang đến hơi lạnh và thời gian chợt ngưng đọng lại, cảnh vật trước mắt tôi bây giờ bỗng trở nên bừng sáng như đêm ngày rằm. Tôi cứ đứng im như một pho tượng, chiếc xe đạp mini đã rời khỏi tay tôi đổ kềnh xuống vệ đường từ lúc nào mà tôi không hề hay biết. Vòng tay của Hà An ôm tôi không chặt giống như hai mươi giờ đồng hồ trước đó khi cả hai rạp mình trên chiếc Dream nhưng tôi cảm nhận rõ hơi ấm lan tỏa ra từ vòng tay ấy. Thật diệu kỳ, một vòng tay có thể giúp xua tan đi giá lạnh, đẩy lui màn đêm u tối đồng thời khiến trái tim của tôi thổn thức.
-Tớ không biết, tự nhiên tớ muốn hỏi vậy thôi.
-Không! Sữa cứ để mẹ mày làm, bố sẽ lên Bắc Giang mở nhà máy bia! (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi thốt ra một câu mà tự tôi nhận xét là rất hay, thế nên tôi tủm tỉm cười nhưng Hà An dường như lại rất vui khi nghe tôi nói vậy.
-Con nghe nói nhà máy đó lớn lắm hả bố? Trong sách con học cũng có nói đến.
-Sao… sao tớ lại pê đê?
-Đừng… đừng hỏi những câu thừa thãi như thế.
***
-Tớ… tớ…
-Nam này! Bạn không thích tớ à?
-Tưởng c·h·ế·t lâu rồi.
-Đâu có, tớ tưởng thế.
-Về ngủ ngon và nhớ mơ đến tớ nhé!
Tôi ngượng nghịu đưa tay lên gãi đầu, mặt lại nóng ran.
-Cứ ngoan như thế thì mai đi chơi xong tớ sẽ trả công cho một cái ôm.
-Vừa rồi bạn hỏi gì tớ nghe chưa được rõ, bạn… bạn có thể hỏi lại được không?
-Tớ làm bạn mất mặt?
-Bạn chỉ cần nói có hoặc không thay vì một câu trả lời khiến người khác phải suy nghĩ. Nếu vui người ta sẽ nghĩ bạn đồng ý, nếu buồn thì đó có thể là một lời từ chối.
-Có! – Tôi trả lời dứt khoát.
-Lừa tớ!
-Cũng là nước giải khát cả ấy mà. Chờ qua rằm thì bố với anh Tùng sẽ lên khảo sát kỹ càng, được thì tháng Tư tới đây mở thầu là mình nắm chắc phần thắng. Con cũng sắp lớn rồi, yêu đương ai là việc của con nhưng nhớ học hành cho đàng hoàng để sau còn kế nghiệp bố.
-Kh… không! - Thật ra thì gần một tiếng trước thì có.
***
Quả nhiên Hà An đành phải lơi lỏng vòng tay đang ôm tôi ra. Tôi vội cúi xuống dựng xe đạp lên.
-Bố tính mở rộng xưởng sản xuất sữa ạ?
-Không phải thế, tớ chẳng quan tâm đến mặt mũi vì tớ xấu sẵn rồi, có chê bai dè bỉu thì tớ vẫn vậy. Chỉ là… chỉ là… trước đây tớ thích diễn viên Diễm Hương lắm, bạn biết chị ấy không?
-Đi về cẩn thận.
Tôi giật thót:
Ngọn đèn dầu đang bập bùng cháy lại tắt ngúm thêm một lần nữa.
Kèm theo đó là một cú đá hay đúng hơn là một cú đạp nhẹ mà Hà An dành cho tôi.
-Ừ!
Hà An tặng tôi thêm một cú đá giúp tôi thức tỉnh, ngồi lên xe đạp được một đoạn thì thần trí của tôi ổn định lại phần nào và tôi… ước gì Hà An đưa ra đề nghị như ban nãy thêm một lần nữa. Cảm giác tiếc nuối một lần nữa xuất hiện, tôi chỉ còn biết tự trách bản thân mình ngu dại mà thôi.
-Lại lắp bắp rồi. Mà thôi, cái gì cũng cần phải có thời gian, bạn hay nói vậy nhỉ? Hãy dành thời gian suy nghĩ về việc thích tớ như thế nào đi chứ tớ là tớ thích bạn rồi.
Về đến nhà thì hai bà, mẹ và em gái tôi đã đi ngủ, bố tôi đi chơi vẫn chưa về nên tôi lại mang bình nước vối ra ngoài hiên ngồi một mình hồi tưởng lại những sự việc mới xảy ra lúc tối. Ngồi một hồi lâu, tôi lững thững đi ra ngôi miếu nhỏ thắp mấy nén hương rồi lẩm nhẩm khấn thành tiếng:
-Sao nào? Ôm không ôm lại đứng trố mắt ra đấy mà nhìn, đúng là đồ đần. Đi về!
-Được, đàn ông con trai phải trả lời dứt khoát như thế. Nếu đã thích tớ rồi thì phải tìm cách làm cho tớ vui mới được. Tớ là con gái, chẳng lẽ bạn muốn tớ là cái cọc đi tìm con trâu à?
-Kệ!
Tôi ngập ngừng:
Đèn dầu đang cháy bỗng tắt phụt bởi một cơn gió mạnh thổi qua, tôi phải châm lại rồi nói thêm:
-Chỉ có pê đê mới không thích con gái ôm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.