Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Tương Lai Bất Định

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Tương Lai Bất Định


Tôi được nghỉ một tuần trước khi bước vào môn thi đầu tiên. Danh sách thí sinh sẽ trộn lẫn giữa trường Thuận Thành 1, Thuận Thành 2 và trường dân lập của huyện. Lớp 12B8 của tôi được chia ra làm ba và tôi sẽ thi tại chính ngôi trường mà tôi đã gắn bó suốt ba năm qua. Tôi cảm nhận rõ một điều rằng những đứa như tôi lo lắng cho kỳ thi một phần thì gia đình lo lắng gấp đôi. Mẹ tôi gửi về rất nhiều thứ để tôi… bồi bổ như sữa ngoại, hoa quả nhập và… tiền! Mẹ biết tôi là đứa thích tiền hơn bất cứ món quà nào khác. Tiền là tiên là phật, ai mà chẳng thích, đâu riêng gì tôi, chỉ là tôi thể hiện rõ ràng quan điểm của mình hơn người khác đó thôi.

-Toán em học được, Sinh thì tàm tạm còn mỗi môn Hóa! – Hà An vừa nói vè lè lưỡi lắc đầu, kèm thêm trợn mắt để minh họa cho sự đáng sợ của môn học. – Anh may thật đấy, năm nay môn Hóa không thi thì kiểu gì năm tới em cũng dính.

-Đứng trước tương lai của em thì em phải thành thật chứ, em đâu phải đứa ngốc. Nếu anh đỗ tốt nghiệp, à không, đỗ đại học thì muốn gì em cũng chiều hết.

-Vì anh rất hay lý sự và bắt bẻ người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Ờ nhỉ!

Kỳ ôn tập chuẩn bị thi tốt nghiệp kết thúc cũng là lúc bố tôi bảo chú Khương mang chiếc xe Dream yêu quý của bố về cho tôi sử dụng trong một tuần, xem như khích lệ tinh thần. Bố biết tôi thích chiếc xe ấy, bố cũng kỳ vọng vào tôi rất nhiều nhưng theo cách thầm lặng hơn mẹ, tôi đều hiểu cả. Chú Khương gặp mặt Hà An lần đầu và nhận xét rằng con bé rất kháu, ngon nghẻ hơn trong ảnh vài phần, tôi nghe chú khen như vậy thì cười như Liên Xô được mùa.

Như vậy, kể từ giữa tháng Tư năm 2001, sau khi tan học tôi sẽ chở Hà An về nhà. Hà Anh và Hà An chỉ mất chừng mười lăm phút để chuẩn bị bữa trưa vì đồ ăn thức uống đã được mẹ của Hà An chuẩn bị sẵn từ sáng. Một vài lần bác gái về ăn cơm cùng ba đứa chúng tôi, bác ấy luôn miệng động viên tôi cố gắng học để đạt được kết quả cao. Hà Anh lúc đầu còn chăm chỉ chuẩn bị bữa trưa nhưng chỉ được vài hôm liền khoán trắng cho Hà An, cô ấy tuyên bố với Hà An một câu xanh rờn:

-Hay là đỗ đại học xong anh về xin phép mẹ em cho cưới em luôn?

-Anh biết gì không?

-Hả? Sao thế được? Làm gì có chuyện đấy?

-Hồi anh thi nhà trường trông ngặt lắm cơ mà? Ai người ta cho mình chép chứ?

Hà An tỏ ra chán nản:

-Thì ý mẹ anh nói là nhà văn thường thơ thẩn, tay nhặt lá chân đá ống bơ ấy mà. Mẹ anh là người buôn bán, mà phàm là người buôn bán có mấy ai thích văn chương đâu. Mẹ anh bảo làm nhà văn sẽ đói thối mồm vì chữ bán rất rẻ, chỉ được cái danh hão.

-Nhưng làm sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

-Em biết! Nhưng anh mới tí tuổi đầu, hiểu biết so với thế giới ngoài kia hãy còn ít thì thực tế lấy ở đâu ra?

Hà An nhìn tôi và cười rất tươi.

-Anh nghĩ xem mẹ anh có đồng ý không đã, chỉ được cái nói là hay thôi. Với lại em cũng không muốn lấy chồng sớm thế đâu, còn chưa chơi được cái gì cả.

-Năm sau anh có định thi tiếp vào Nguyễn Du? – Hà An hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Em không thể nói những gì dễ nghe hơn à? Nói phải củ cải cũng nghe, nói chưa đúng thì phải nói lại chứ sao nữa.

-Bố em bảo là làm ở nhà luôn, chỉ là bún với thịt c·h·ó thôi. Người sắp nghỉ hưu họ sẽ tính làm cái gì đấy để tay chân không rảnh rỗi, nhiều bác lớn tuổi hơn bố em ở cùng khu đều thế cả.

-Mà thôi, sắp tới bố em nghỉ hưu. Bố em sẽ mở một quán bún thịt c·h·ó, em sẽ ở nhà giúp bố, biết đâu sau này em sẽ trở thành bà chủ quán cầy tơ bảy món thì sao.

Vì tôi sẽ thi đại học khối C nên ngoài 6 môn thi tốt nghiệp, tôi vẫn phải học thêm môn Sử. Tôi nộp hồ sơ vào ba trường, nguyện vọng đầu tiên là khoa Luật Kinh tế Trường Đại học Luật Hà Nội sẽ thi đợt 1, tiếp theo đó là Trường Đại học Công đoàn thi đợt 2 và cuối cùng là Trường Cao đẳng Lao động Xã hội thi đợt cuối cùng vào ngày 15 tháng 7. Trong ba trường này, tôi kỳ vọng và toàn tâm toàn ý với trường Luật Hà Nội. Vậy nên, sau khi thi tốt nghiệp xong, tôi sẽ ôn thi đại học tại trung tâm của trường ở đường Nguyễn Chí Thanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Nói thật sợ anh buồn chứ em thấy anh có lãng mạn, có tố chất để làm nhà văn nhưng như thế là không đủ. Nói sao nhỉ, ờ… hơi nửa mùa.

Bố mẹ của Hà An quý mến tôi và tôi cũng thế, thứ tình cảm này không cần phải nói ra vì những cử chỉ cũng như thời gian đã thay cho những lời muốn nói. Thời gian trôi đi, khi tôi và Hà An không còn bên nhau nữa nhưng tôi không quên những điều tốt đẹp mà mình đã nhận được từ gia đình này. Tôi đã rất buồn khi Hà An báo tin hai bác mất, chỉ cách nhau vài tháng. Ngồi một mình trong góc quen thuộc của quán cafe, tôi lặng người hồi tưởng lại những gì đã qua, về những tình cảm mà bố mẹ của cô người yêu cũ đã dành cho mình để mỗi khi đi xa về gần tôi đều tranh thủ tạt qua nhà. Trong điện thoại, Hà An vẫn thút thít khóc nhưng ngoài những lời động viên ra thì tôi còn có thể làm gì nữa khi mà lúc trưởng thành, mỗi chúng tôi đều có con đường riêng của mình.

-Cái gì? Sao lại hâm?

-Sao em nghĩ vậy?

-Là có chí tiến thủ nhưng biết bản thân mình đang ở đâu chứ không nhắm mắt nhắm mũi đâm đầu vào tường. – Hà An vừa nói vừa cười.

-Nấu cơm thường xuyên quả nhiên An lên tay mau đấy, sau này chắc chắn anh sẽ chỉ ăn cơm ở nhà!

Chương 71: Tương Lai Bất Định

-Em cũng nghĩ như thế!

***

Tôi nhăn mặt:

Hà An bám vào vai tôi cười như nắc nẻ:

-Ây ây không được, không được! – Tôi vội phản đối. – Đừng có bàn lui như thế. Bố mẹ em làm công nhân viên chức nhiều năm rồi, tính bố em anh cũng hiểu được chút ít, bác ấy nhiệt thành, cẩn thận nhưng…

-Em nói thế nào ấy chứ, nhà văn hay nhà báo cũng cần phải có thực tế.

Tôi cảm nhận rõ ràng sự quan tâm, chăm sóc mà Hà An và gia đình dành cho tôi và bởi vậy, cảm giác thân thuộc bắt đầu xuất hiện trong tôi. Tôi đã có cảm giác gia đình của Hà An chính là gia đình của mình, có đầy đủ bố mẹ, anh chị em quây quần trong một bữa cơm rộn rã tiếng cười, điều mà tôi thiếu thốn kể từ khi mới lên mười.

-Em biết đấy, làng này làm đậu là gia truyền, làm đậu có thể giúp nhiều gia đình khấm khá nhưng bọn mình đi học để bớt phải làm việc tay chân đi. Anh học lớp bê bát, em chí ít cũng A3, kiểu gì chẳng khá hơn anh.

Tôi và Hà An cứ yêu nhau như thế, chúng tôi gặp nhau mỗi ngày trong tuần. Ngày thứ Bảy có khi tôi ở nhà Hà An chơi đến chiều muộn mới về và Chủ nhật Hà An sẽ xuống nhà tôi chơi. Thi thoảng tôi chở Hà An lên phố Hồ mua vài thứ linh tinh, đôi lần tôi mua tặng Hà An vài cuốn truyện của Nguyễn Nhật Ánh. Tình yêu của hai chúng tôi chỉ dừng lại ở những nụ hôn vội vàng, còn cầm tay nhau thì chỉ cần khuất mắt người thân quen là chẳng rời. Hà An hạnh phúc và tôi cũng vậy. Thảng hoặc chúng tôi nói về những dự định trong tương lai, tuy mơ hồ nhưng điều đó khiến cho mối quan hệ trở nên nghiêm túc.

-Đấy chính là điều em thích ở anh.

-Vì anh chỉ lãng mạn một nửa, mơ mộng một nửa, nửa còn lại anh rất thực tế.

Hà An bĩu môi:

-Mà An này, em cũng nên suy nghĩ một cách nghiêm túc và có định hướng rõ ràng về nghề nghiệp tương lai đi, tầm này năm sau cũng đến lượt em đấy, chẳng mấy chốc.

Một thời gian dài sau đó nhà Hà An mở hàng quán bán bún thịt c·h·ó, ngoài ông cậu ruột của tôi ra thì bố của Hà An là người làm thịt c·h·ó ngon nhất mà tôi từng biết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi đã tạm gác lại hay đúng hơn là từ bỏ ước mơ làm nhà văn vì tác phẩm dự thi vòng sơ khảo của tôi đã bị loại. Tôi không lấy làm buồn bởi tôi biết trên đất nước còn có rất nhiều nhân tài, một ngôi trường chỉ lấy có 90 sinh viên thì tôi khó mà chen chân vào được.

Vào ngày cuối cùng của tháng Ba, một ngày đầy nắng, tôi biết được chính xác những môn phải thi tốt nghiệp và kỳ lạ thay, môn học mà tôi kinh sợ nhất là môn Hóa không nằm trong 6 môn thi tốt nghiệp. Ba năm trước, tôi cũng không phải thi môn Hóa khi tốt nghiệp cấp hai. Và như vậy, tôi và các bạn cùng trang lứa chính thức bước vào cuộc đua nước rút khi mà kỳ thi tốt nghiệp cấp ba sẽ tổ chức vào cuối tháng Năm, hơn một tháng sau đó sẽ là kỳ thi đại học. Tôi đã xác định tư tưởng đây là ba tháng bận rộn tối mặt. Sáng học ở trường, chiều lại ôn tập những môn thi tốt nghiệp. Bố mẹ Hà An đã bảo với tôi rằng buổi trưa nên về nhà Hà An ăn cơm rồi nghỉ ngơi sau đó học buổi chiều thay vì phải đạp xe hộc tốc dốc gan về nhà rồi quay ngược lên. Ban đầu tôi lưỡng lự bởi tôi chưa bao giờ ăn cơm ở nhà người khác như thế nhưng Hà An đã quyết thay tôi.

-Không! – Tôi lắc đầu. – Có một vài ước mơ mãi mãi chỉ là ước mơ em ạ, mình cũng phải nhìn nhận vào thực tế là khả năng của bản thân có hạn, không thể cố chấp được đâu.

-Bạn của mày thì mày phải chăm, tao sẽ ăn ké!

Ngày mùng Tám tháng Ba, ngoài bó hoa nho nhỏ dành tặng cho người mình yêu thì tôi còn tự tay làm tấm thiệp chúc mừng, tuy không đẹp nhưng nó chứa đựng tình cảm của tôi. Tôi cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc trong đôi mắt của Hà An khi nhận được những món quà ấy. Tôi còn có ý định mua tặng Hà An một chiếc nhẫn đính đá nhưng suy đi tính lại, tôi cho rằng như thế là quá vội vàng nên quyết định sẽ tặng vào một dịp thích hợp hơn.

-Bác ấy không phù hợp với việc buôn bán đâu, người buôn bán mấy ai hiền như bụt bao giờ. Em nhìn mẹ anh mà xem, người buôn bán là phải nhanh nhẹn, hoạt bát, mau mồm mau miệng.

***

-Sao lại không?

Tôi thở dài chấp nhận những gì Hà An vừa nói là hoàn toàn có lý, cô nàng cũng là một người thực tế, chẳng mơ mộng hão huyền như tôi. Quen nhau hơn nửa năm, yêu nhau mới chỉ chừng ba tháng nhưng do thường xuyên gặp nhau nên Hà An cũng phần nào hiểu được tính nết cũng như cách suy nghĩ của tôi.

-Thế là anh không biết rồi, hồi thi đầu vào môn Toán em tự làm còn môn Văn em chép của đứa bên cạnh.

-Thế anh lại quên rằng em là dân ở đâu ư?

Tôi là người sống thiên về tình cảm, nặng về tình cảm.

Hà An thản nhiên:

Thế là Hà An cũng đành phải lo cơm nước cho ba đứa trong khi Hà Anh chẳng phải động tay. Tôi không giúp được gì nhiều cho Hà An ngoài việc dọn cơm sau đó tráng bát đũa. Chính khoảng thời gian ngắn ngủi này đã mang lại cho tôi nhiều suy nghĩ nhưng tôi chưa bao giờ nói ra với Hà An một cách trọn vẹn. Duy chỉ có một lần hai đứa ăn cơm trưa với nhau, tôi bảo:

-Tại sao?

-Nhưng anh có thể làm luật sư được đấy!

-Sao lại nửa mùa? – Tôi đần mặt ra.

Tôi nhún vai xem như đồng ý. Mười bảy tuổi hãy còn quá sớm để nghĩ đến chuyện lập gia đình, bố tôi hai mươi hai tuổi mới cưới mẹ tôi cơ mà.

-Ai cũng thế cả thôi chứ riêng gì anh đâu. Hơn nữa mẹ anh bảo nếu anh trở thành nhà văn thì anh sẽ bị hâm.

-Ớ!

-Biết gì?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Tương Lai Bất Định