Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Giữ Của Ban Duyên
Unknown
Chương 96: “Thần Pháo”
***
Tôi ba chân bốn cẳng chạy thẳng một mạch về nhà theo con đường đất nhỏ ven làng. Trời về khuya, nhà nào nhà nấy đều tắt điện nên con đường với một bên là rặng tre gai rủ bóng, bên còn lại là mương Khoai trở nên vắng lặng như tờ, cả không gian bao trùm bởi màn đêm đen như mực. Tôi dừng lại ở ven đường, nhìn về phía xa xa vẫn thấy ánh đèn pin lấp loáng dọc hai bên đường cái, thấy cảnh này, tôi nhếch mép cười lộ rõ vẻ đắc ý. Cái cảm giác đi phá đám những người làm việc ám muội giống mình rất thú vị, họ càng tức điên lên thì tôi lại càng thấy phấn khích, cảm giác này thật khó mà diễn tả được.
Tôi mau chóng thay quần áo, rửa mặt mũi chân tay cho thật sạch sẽ, thậm chí còn lấy lược chải tóc, ngắm nghía bản thân trong cái gương nhỏ bằng bàn tay sau đó hai tay đút túi quần, nhảy chân sáo trở ngược ra đầu làng, thi thoảng miệng còn huýt sáo theo giai điệu của một bài hát. Đi đêm huýt sáo là điều không nên bởi như bà tôi từng bảo thì đó là cách gọi ma kêu quỷ, bà tôi cấm. Sau này cũng nhiều người nói với tôi như vậy, kể cả thầy dạy lái xe nhưng tôi chỉ gật đầu xem như đã tiếp thu và cười thay cho lời cảm ơn. Nhưng ma ở cái làng Bưởi Cuốc này suy cho cùng cũng là những bậc tiền nhân, là ông bà tổ tiên của nhà nào đó trong làng mà tôi lại là người làng nên tôi mặc nhiên không cảm thấy sợ hãi bao giờ. Bên cạnh đó, việc đánh bạn với một hồn ma lẩn khuất đâu đó ở vườn nhà trong nhiều năm cũng dần khiến cho cảm giác sợ hãi vong hồn của tôi nhạt dần đi nếu không nói là thờ ơ đến… vô cảm! Ma làm việc của ma, tôi làm việc của tôi, nước sông không phạm nước giếng, cứ thế mà làm.
Từ cổng làng tôi đến cống Đoan, gần quán điện tử mà giờ này R9 với Chắc Gạo đang cắm mặt chơi cũng chỉ già một cây số nên cuốc bộ cũng không có gì là khó khăn. Tôi dạo bước ven đường, mắt cứ nhìn thẳng, thi thoảng lại rống lên vài đoạn điệp khúc của một bài nhạc chế trong tù. Đến gần chỗ ban nãy chính tôi đã p·há h·oại xe của đám người lạ mặt thì tim tôi đập nhanh hơn một chút, trong lòng cũng có chút thấp thỏm nhưng tôi cố dặn lòng rằng mình chẳng liên quan gì đến những việc ấy, cứ thản nhiên mới đúng kịch bản chứ run rẩy, lo lắng e là sẽ lộ tẩy hết.