Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 219: Chương 219

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 219: Chương 219


Lê Mạn không nhịn được kéo bé từ phía sau ngồi vào lòng mình, dùng sức hôn lên mặt bé một cái: “Được, mẹ đã được tiểu bảo bối đ.ấ.m nên không mệt nữa, tiểu bảo bối thật giỏi”

Cho dù sau này tiệm có bận, nhưng không thể xem nhẹ con cái, cần dành nhiều thời gian cùng bé để bé có một tuổi thơ vui vẻ, ngược lại nếu đứa trẻ không được nuôi dưỡng tốt thì dù kiếm được nhiều tiền cũng vô dụng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tương tự, nàng cũng phải dành ra chút thời gian cho gia đình, không thể dành hết thời gian cho việc làm ăn, bận giống hôm nay khẳng định là không được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xoa xoa lưng bé, Lê Mạn hạ giọng hỏi bé: “Bảo bối, hôm nay con đã làm những gì?”

Chương 219: Chương 219

Tim Lê Mạn cũng bị bé làm nóng lến, nhìn gương mặt chăm chú của bé, mệt mỏi cả ngày trong nháy mặt đều biến mất, chỉ còn đầy sự ấm áp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vốn dĩ Tiểu Bảo đang ở một bên ngoan ngoãn chơi que tính thấy Lê Mạn duỗi lưng, lập tức chạy bình bịch đến, giơ cái tay đầy thịt kéo Lê Mạn, muốn kéo nàng ngồi xuống ghế.

Nói thì dễ nhưng để đáp ứng điều kiện này thì lại rất khó, ở thời đại này một cô gái chưa kết hôn lại không có gia đình ràng buộc đều không thích hợp còn những cô gái khác cũng không ai muốn làm. Còn những thiếu phụ đã kết hôn thì có con cái, tướng công, cha mẹ chồng ràng buộc nên cũng không thích hợp (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho dù hôm nay có Tống Đại Sơn và Mai Tử giúp đỡ nhưng vẫn rất bận, rất nhiều khách hàng không chăm sóc được, đương nhiên cũng có nguyên nhân là mới khai trương, ba ngày sau sẽ không còn nhiều khách như vậy nữa, nhưng Mai Tử sau này không thể đều ở lại giúp, nàng còn phải về chăm sóc hoa màu, đến lúc đó chỉ có nàng và Tống Đại Sơn, hai người chắc chắn không đủ.

Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Lê Mạn, một năm một mười nói: “ Hôm nay con học số, học thuộc bài thơ mẹ dạy, cùng lừa lớn nói chuyện và cùng nó chơi.” Lừa lớn trong lời Tiểu Bảo là con lừa của nhà, cũng là thứ duy nhất lúc họ không có nhà chơi với Tiểu Bảo, còn tiểu tướng quân và gà nhỏ ở nhà bọn họ vẫn chưa mang đến đây.

“Tiểu bảo bối thật giỏi, mẹ được con đ.ấ.m đến hết cả mệt mỏi rồi”

Khai trương ngày đầu tiên, vốn dĩ Lê Mạn lo không có khách, nhưng sự thật chứng minh nàng nghĩ sai rồi.

Chẳng qua, hôm nay cũng rất vui vẻ. Bởi vì những người thử làm đẹp hôm nay đều giống Nguyệt nương, vô cùng hài lòng, lúc ấy có vài người nói sau này nhất định sẽ thường đến.

Tiểu Bảo thấy mẹ ngồi xuống, hai tay nắm lại đ.ấ.m lên lưng Lê Mạn.

Những vị khách vẫn chưa được làm đành tiếc nuối nói ngày mai lại đến, dặn dò nhất định phải làm cho họ trước, Lê Mạn- gật đầu đồng ý.

Xem ra, nhất định phải tìm thêm người đến giúp.

Nghĩ đến đây, Lê Mạn quyết định phải mau mang tiểu tướng quân đến đây để Tiểu Bảo có thêm bạn,vừa nhìn cây trong sân trong lòng quyết định, phải lợi dụng cái cây này ở phía dưới làm một cái xích đu nhỏ cho Tiểu Bảo chơi, lại về nhờ Trương lão thúc làm một con ngựa gỗ đặt ở trong sân để Tiểu Bảo có thể cưỡi ngựa.

Nghĩ đến Tiểu Bảo chỉ có thể chơi với một con lừa không biết nói chuyện,Lê Mạn có chút đau lòng, đứa bé này thật ngoan, người lớn không có thời gian chơi cùng bé thì bé chơi một mình, còn sẽ nghiêm túc học tập, không cần người lớn thúc giục. Nhìn thấy nàng mệt còn biết đ.ấ.m lưng cho nàng, đứa trẻ như thế thật là ngoan đến mức khiến người khác phải đau lòng, đồng thời cũng khiến Lê Mạn phải suy nghĩ.

Lê Mạn không biết bé muốn làm gì, nhưng vẫn thuận theo ngồi xuống.

Lê Mạn nhớ ra, hôm nay nàng với Tống Đại Sơn bận cả ngày, bữa trưa chỉ nhìn Tiểu Bảo một chút,lúc khác thì ở phía sau chơi một mình, trong n.g.ự.c ngay lập tức dâng lên sự tự trách.

Nghĩ đến hôm nay khai trương tốt như vậy, cũng rất hài lòng,dù mệt một chút cũng không tính là gì, Lê Mạn vừa nghĩ vừa đứng dậy duỗi duỗi lưng để giảm cảm giác đau nhức mệt mỏi.

Tiểu Bảo nghe vậy, chớp chớp mắt cười ngượng ngùng, chẳng qua vẫn nghiêm túc đ.ấ.m đấm lưng cho Lê Mạn, vừa đ.ấ.m vừa nãi thanh nãi khí nói: “Mẹ kiếm tiền mệt, Tiểu Bảo đ.ấ.m đấm cho nương liền không mệt nữa.”

Nhưng người trong thôn nàng không quen thuộc, quan nhất chỉ có hai vị tẩu tử nhà Triệu gia, nhưng họ đều đã có gia đình, con lại còn nhỏ, ở nhà lại còn việc đồng áng, làm sao có thể đến đây giúp nàng đây. Nàng hi vọng có thể tìm một người có thể ở lại tiệm lâu dài, một cô gái không vướng bận bởi những việc khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Bảo nghe vậy mới ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng Lê Mạn, má cọ vào lòng Lê Mạn đầy lưu luyến.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 219: Chương 219