Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Chương 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Chương 3


Ba người cùng nhau ăn cơm trưa, nói là cơm trưa, kỳ thật là một nồi cháo gạo thô loãng, nước nhiều hơn gạo, bên trong bỏ thêm chút khoai lang khô, rau ăn kèm chính là một đĩa cải muối.

Chương 3: Chương 3 (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Bảo rụt rè liếc nhìn Lê Mạn một cái, sau đó nhanh chóng hạ tầm mắt, hai tay xoắn lại, một lúc sau mới nhẹ giọng gọi một tiếng: “Dì Mạn.”

Tống Đại Sơn nhìn nàng, giới thiệu: “Lê Mạn, đây là con trai ta Tiểu Bảo, mẹ nó mất khi nó vừa ra đời.” Sau đó lại vỗ đầu Tiểu Bảo, chỉ vào Lê Mạn mà nói: “Tiểu Bảo, đây là”, nói đến đây đột nhiên dừng lại, không biết nên dạy Tiểu Bảo gọi là gì.

Lê Mạn lắc đầu: “Ta ăn no rồi, hai người ăn đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lê Mạn lắc đầu, tiếp tục dọn dẹp: “Ta đã khỏe hơn rồi, không khó chịu nữa, những việc này ta có thể làm, huynh để ta dọn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lê Mạn hiểu ra, nàng nhìn vào ánh mắt bất an có chút căng thẳng của hạt đậu nhỏ, lại nhìn thấy vẻ bế tắc của Tống Đại Sơn, khẽ mỉm cười, chủ động tiếp lời hắn: “Tạm thời cứ gọi là dì Mạn đi, sau này Tiểu Bảo muốn sửa lại thì cứ tùy nó đi.”

Tống Đại Sơn ngăn nàng lại: “Nàng vừa khỏi bệnh, quay về phòng nghỉ ngơi đi, để đó cho ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy nàng kiên trì, Tống Đại Sơn cũng không ngăn cản nữa, nhưng vẫn không yên tâm mà đi cùng Lê Mạn vào phòng bếp.

Cậu bé trông chỉ khoảng ba bốn tuổi, trên người mặc áo vải gai, cũng chồng chất những mụn vá, tay áo và ống quần đều đã ngắn, trông rất không vừa vặn, cơ thể nhỏ gầy đáng thương, dường như chỉ có da bọc xương, nhìn trông có vẻ rất tội nghiệp. Chỉ có đôi mắt là to to tròn tròn, đen trắng rõ ràng, nhìn trông có vài phần đáng yêu.

Rất nhanh đã ăn xong bữa trưa, Lê Mạn nghĩ sau này mình sẽ sinh sống trong cái nhà này, trước tiên phải dung nhập vào nơi đây, nàng đứng dậy thu bát đũa.

Nói xong hắn liền đặt đồ xuống, sau đó đi về phía cửa phòng chính, gọi to về phía sân: “Tiểu Bảo, vào ăn cơm.”

Lê Mạn có chút không nuốt nổi, cổ họng có thể cảm thấy như có gốc rơm cọ xát vào, rau cải cũng là một cục dưa chua, không thêm chút dầu nào, chỉ có thể từ từ nuốt từng chút một.

Lê Mạn vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, ta bây giờ khỏe hơn rồi, huynh ăn cơm với ta nhé.” Nói xong nàng định cầm bát đũa trong tay Tống Đại Sơn.

Lê Mạn đi về phía nhà bếp, vừa hay gặp Tống Đại Sơn đang bưng bát cơm bước ra, hắn nhíu mày hỏi: “Sao nàng lại ra đây? Ta mang cơm vào phòng cho nàng.”

Vừa dứt lời thì nghe tiếng chân lạch bà lạch bạch, giây tiếp theo, một hạt đậu nhỏ chạy vào.

Tống Đại Sơn tránh khỏi tay Lê Mạn, đi về phía cái bàn: “Để ta cầm, nàng ngồi xuống đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Lê Mạn cũng đơn giản đáp lại một tiếng.

Lê Mạn đang quan sát hạt đậu nhỏ, mà hạt đậu nhỏ này cũng đang nhìn nàng, chân nhỏ đang chạy bỗng dừng lại, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng, hai tay vô thức nắm chặt hai bên ống quần, ánh mắt rụt rè nhìn về phía cha mình.

Bên ngoài cửa sau dựng một túp lều nhỏ dựa vào tường, cao cao có ống khói, có lẽ là nhà bếp.

Lê Mạn nhìn Tống Đại Sơn ngồi bên sụp soạt ăn rất nhanh, giống như đang ăn sơn hào hải vị vậy, ngay cả Tiểu Bảo ngồi đối diện cũng tự mình cầm thìa, xúc từng thìa từng thìa cháo, cẩn thận nghiêm túc cho vào miệng, sau đó nhai, nuốt xuống, ăn rất nghiêm túc, ăn rất ngon, có vẻ như rất hài lòng với đồ ăn.

Tống Đại Sơn vẫy tay gọi: “Tiểu Bảo, nhanh đến ăn cơm.”

Lê Mạn ăn một bát cháo thì không ăn nổi nữa, một là khó nuốt, hai là cũng không có khẩu vị.

Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạn một chút, gật đầu, tiếp tục ăn.

Bánh bao nhỏ cũng nhân lúc này liếc nhìn nàng.

Bánh bao nhỏ nhìn thấy cha mình tiếp tục ăn bèn cúi đầu cầm thìa xúc cháo.

Tống Đại Sơn thấy nàng chỉ ăn một chút, hơi nhíu mày hỏi: “Nàng không ăn nữa sao? Trong nồi vẫn còn cháo.”

Xem ra nhà này đúng là nghèo rớt mồng tơi, trong hoàn cảnh như vậy, Tống Đại Sơn còn có thể bỏ ra hai lượng bạc để mua mình, hắn thật sự rất tốt, hai lượng bạc này có thể nói là tài sản của cả nhà rồi, nếu nguyên chủ thật sự rời đi, vậy thì Tống Đại Sơn lỗ nặng rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe thấy tiếng gọi của Tống Đại Sơn, Tiểu Bảo mới từ từ cất bước đi tới bên bàn ăn, nhưng nó không dám ngồi cạnh Lê Mạn mà chạy đến phía trước mặt nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Chương 3