0
Ngô Đồng thư thái ở trên Thanh Giang Hà tận hưởng cuộc sống thoải mái của mình, thời gian dạo gần đây Thanh Giang Hà có chút yên tĩnh, Thanh Giang Lạc của hắn đã mấy tháng không có khách ghé thăm.
"Tuệ Minh đại sư đi rồi, bây giờ ngay cả một vị khách cũng không có!" Ngô Đồng thở dài một hơi, cảm thấy hiện tại chán nãn vô cùng.
Ngô Đồng tiếp tục nhắm lại đôi mắt, thì đột nhiên lúc này hệ thống lại vang lên thanh âm, khiến cho Ngô Đồng giật mình.
[ Đinh! Duyên phận là một thứ kỳ lạ, khiến cho người ta không thể nào biết trước được số mệnh! ]
[ Đinh! Nhiệm vụ chính tuyến đã kích hoạt! ]
[ Đinh! Nhiệm vụ: Duyên Phận.
Giới thiệu: Thiên địa chúng sinh đều bình đẳng, Nhân Tộc cũng được mà Yêu Tộc cũng được, thế gian tuần hoàn, duyên phận không cạn, kí chủ hãy thu nhận vị đồ đệ đầu tiên của mình.
Phần Thưởng: Trường Sinh Kinh.]
"Nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên sao?" Ngô Đồng kinh ngạc nhìn thấy hệ thống phân bố nhiệm vụ, hắn đến thế giới này lâu như vậy chưa từng nhận được nhiệm vụ lần nào, ấy vậy mà hôm nay lại có nhiệm vụ.
"Duyên phận sao? Đệ tử sao? Không biết đệ tử của ta hiện tại đang ở đâu!" Ngô Đồng thở dài, nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra chính là Duyên Phận, duyên đến thì người sẽ đến, duyên cạn thì mấy trăm năm nữa cũng không chừng.
Ngô Đồng cũng không mấy quan tâm đến chuyện nhiệm vụ mà hệ thống phân bố nữa, hắn giờ phút này lại tiếp tục nhắm lại đôi mắt, phơi nắng ngủ trưa giữa thời tiết mát mẻ của Thanh Giang Hà.
Trong khi đó lúc này tại Thượng Nguồn của Thanh Giang Hà một chiếc xuồng nhỏ lênh đênh trên mặt nước, trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn mới đến được nơi này.
Chỉ là giờ phút này chiếc xuồng phải đối mặt với một thứ cực kỳ kinh khủng, một cái xoáy nước đang không ngừng cuốn trôi tất cả mọi thứ vào bên trong, khiến cho chiếc xuồng nhỏ không có cách nào dám tiến tới gần.
"Gió lốc quá mạnh, ta không thể nào vượt qua được nó!" Thiếu niên ăn mặc rách rưới, thân thể có chút gầy yếu, tay cầm lấy một cây gậy không ngừng cố định chiếc xuồng vào một cái cây to lớn trôi nổi trên mặt nước, nhằm thoát khỏi c·ơn l·ốc x·oáy kinh khủng trước mặt.
ÀO! ÀO! ÀO!
Lốc xoáy càng ngày càng lớn, trời lúc này đột nhiên lại đổ mưa lớn, khiến cho thiếu niên càng khó khăn hơn nữa khi giữ vững chiếc xuồng nhỏ của mình.
"Ta chỉ muốn cầu tiên duyên, chỉ muốn bước lên con đường Võ Đạo... vì gia đình... vì chính bản thân ta... nhưng mà tại sao... ông trời... lại khiến ta phải chịu những thứ này... Ahhh... ta không cam tâm!" Thiếu niên hét thảm thiết, lúc này đã bị lốc xoáy cuốn trôi thẳng vào bên trong trung tâm vòng xoáy, khiến cho hắn chỉ còn sót lại chút ý thức mơ hồ.
Thiếu niên tên Nhạc Thiên Vũ là con trai của một gia đình nghèo ở Đại Vũ Quốc ở Nhân Giới, gia đình chịu cảnh c·hiến t·ranh lầm than, cha đi lính đã mấy năm không trở lại, mẹ thì bị đói c·hết giữa đường khi đi tìm đường sống.
Cuộc sống của hắn chỉ còn lại muội muội, chỉ là mười lăm năm trước muội muội của hắn được Tiên Nhân mang đi, nói muội muội của hắn thân thể phi phàm, ngộ tính cực cao, thiên phú cực kỳ tốt cho nên đi theo Tiên Nhân tu luyện chính là việc tốt.
Ngược lại là hắn, căn cốt bình thường, ngộ tính kém cỏi, thiên phú củi mục không thể nào kém hơn được nữa, hắn cả đời này cũng không có tư cách bước lên Tiên Lộ.
Ấy thế mà mười ba năm trước hắn gặp được một Lão Nhân, người này tiên phong đạo cốt, nhìn thôi cũng biết là bậc Tiên Nhân, Lão Nhân đó bói cho hắn một quẻ nói hắn có Tiên Duyên ở một con sông, chỉ là sông nào thì không có nói.
Thế là Nhạc Thiên Vũ đi hết tất cả những con sông lớn của Nhân Giới, đi một lần liền bảy năm ròng rã, nhưng không tìm thấy Tiên Duyên của mình đâu, hôm nay ở Thanh Giang Hà con sông lớn nhất của Nhân Giới chính là cơ hội cuối cùng của hắn, nếu như không tìm thấy Tiên Duyên thì cuộc đời của hắn trở nên vô vọng.
Nhạc Thiên Vũ ý thức dần dần trở nên tối đen như mực, hắn bị lốc xoáy cuốn vào bên trong, cuốn trôi ra giữa Thanh Giang Hà.
ẦM! ẦM! ẦM!
Sấm chớp nổi lên giữa Thanh Giang Hà, đánh thức Ngô Đồng tỉnh lại, hắn còn tưởng hôm nay trời lại mưa, nhưng không sấm động chỉ một cái, sau đó biến mất hoàn toàn, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Tự nhiên nổi sấm lên một cái, rồi chẳng có gì xảy ra!" Ngô Đồng đồng ngồi bật dậy, cảm thấy thời tiết của Thanh Giang Hà dạo gần đây không được ổn định cho lắm, lúc thì nắng gắt, lúc thì mưa rào, lúc thì sấm động xong im lặng, khiến cho hắn dạo gần đây nghĩ ngơi không được thoải mái cho lắm.
Bỗng nhiên lúc này Ngô Đồng lại nhìn thấy trước cửa tiệm của hắn lại có bóng người đang trôi nổi giữa dòng nước, cơ thể gần như bị thứ gì đó xé nát, b·ị t·hương không nhẹ.
"Chẳng lẽ nói hôm nay Duyên Phận sư đồ của ta đến rồi sao?" Ngô Đồng bước lại gần người thanh niên đang nằm ở dưới mặt nước, hắn cũng không chần chừ chút nào, kéo thanh niên vào bên trong Thanh Giang Lạc.
Ngô Đồng nấu một bát canh nóng cho thiếu niên b·ị t·hương, chỉ là hắn b·ị t·hương quá nặng, Ngô Đồng không phải y sư cho nên chỉ có thể đợi người tỉnh lại.
"Khụ... khụ... khụ!" Nhạc Thiên Vũ sặc nước ho khan, ngay lập tức n·ôn m·ửa ra một đống nước từ trong bụng.
"Tiểu tử đã tỉnh rồi thì uống canh nóng, điều hòa cơ thể đi!" Ngô Đồng mở miệng nhắc nhở.
Nhạc Thiên Vũ lúc này mới bừng tỉnh, hắn được người ta cứu sống, lại còn ở trên một con sông lớn, chẳng lẽ là người ở trước mặt hắn là Tiên Duyên của hắn sao? Cuối cùng cũng tìm được rồi.
"Tiên Nhân... ta cuối cùng cũng tìm thấy ngài... Tiên Nhân... cầu Tiên Nhân nhận ta làm đồ đệ!" Nhạc Thiên Vũ ngay lập tức từ trên giường nhảy xuống, dập đầu bái sư.
"Haizz! Tiểu tử ta đã nói uống chén canh nóng kia điều hòa thân thể đi!" Ngô Đồng lắc đầu, tiếp tục nhắc nhở, có lẽ tiểu tử này vì Tiên Duyên mới đến được Thanh Giang Lạc của hắn, có lẽ đây chính là duyên phận.
Nhạc Thiên Vũ nghe được câu này, hắn ngay lập tức ngồi dậy, cầm lấy chén canh mà Ngô Đồng đã chuẩn bị cho hắn uống cạn, không chừa lại gì.
"Tiên Nhân... ta đã uống hết canh rồi... Tiên Nhân... ngài có thể... nhận ta làm đồ đệ được hay không?" Nhạc Thanh Vũ vừa khẩn trương vừa chờ mong, hắn cầu đạo đã suốt bảy năm, không muốn chờ thêm nữa.
"Tiểu tử... ngươi làm gì mà phải khẩn trương như vậy, ta cùng ngươi có duyên sư đồ, nên ta có thể nhận ngươi làm đệ tử... chỉ là làm đệ tử của ta sẽ không giống như những người khác!" Ngô Đồng không có tu vi, không biết lấy gì dạy đệ tử đây, chỉ là nhiệm vụ hệ thống đã phân bố, hắn chắc chắn phải hoàn thành.
"Đồ nhi... bái kiến sư tôn!" Nhạc Thiên Vũ ngay lập tức cúi đầu bái sư, không có quan tâm Tiên Nhân có khác thường hay không, chỉ cần có cơ hội bước lên Tiên Lộ, hắn liền làm tất cả mọi thứ.
"Đúng rồi tiểu tử... ngươi tên là gì?" Ngô Đồng còn chưa biết tên của đồ đệ, không biết tương lai tiểu tử này sẽ trở thành người như thế nào khi bái hắn làm sư phụ đây nữa.
"Đồ nhi Nhạc Thiên Vũ!" Nhạc Thiên Vũ không chần chừ chút nào mở miệng trả lời.
"Được... từ nay về sau gọi ngươi Đại Vũ... bắt đầu từ hôm nay ngươi sẽ là Tiểu Nhị của Thanh Giang Lạc, cũng là đệ tử chân truyền đầu tiên của ta!" Ngô Đồng ngay lập tức mở miệng nói, hắn giờ phút này chỉ mong hoàn thành nhiệm vụ, còn tương lai như thế nào, hắn quả thật không đoán được.