0
Ngô Đồng nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy Tiên Linh Thụ cùng Ngô Đồng Thụ đã đi xa, hắn lúc này mới tiếp tục di chuyển về phía trước, đi đến con sông mà hắn đã nhắm tới.
Nhưng mà đời người đâu được như bản thân mong muốn, hắn chỉ vừa mới bước đi được vài bước, thì ở trước mặt của hắn liền xuất hiện một quả ớt to lớn bằng nửa cơ thể của hắn chặn đường.
"Chặn đánh... chặn đánh tên này... ta ngửi được mùi của hắn... hắn từng ăn đồng loại của chúng ta!" Ớt Tam Muội cái đầu nhọn hoắc chỉ thẳng về phía Ngô Đồng quát lớn.
Ngay lập tức xung quanh Ngô Đồng xuất hiện một đám thực vật, có hành lá, có củ tỏi... toàn là những nguyên liệu thường ngày hắn hay dùng để nấu nướng.
"Đúng là hắn... ta cũng ngửi được mùi tỏi của chúng ta trên người của hắn!" Tỏi Ngũ Hành ngay lập tức mở miệng quát lớn về phía Ngô Đồng.
"Đúng là hắn... là chính là hắn đã ăn đồng loại của chúng ta!" Hành Lá Giải Độc âm thanh to lớn vang lên.
Ngô Đồng ngốc trệ khi nhìn thấy một đám nguyên liệu nấu ăn đang nói chuyện, ánh mắt như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức.
"Con mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra thế này!" Ngô Đồng lúc này có chút thất lạc, hắn bình thường dùng bọn chúng nấu ăn, đừng nói là hôm nay hắn sẽ bị bọn chúng đập cho một trận, rồi nấu hắn lên đó nha.
[ Tên: Ớt Tam Muội!
Phẩm Chất: Tốt.
Tu vi: Luyện Thần Phản Hư!
Tuổi thọ: 15 năm.
Giới Thiệu: Là nguyên liệu hằng ngày của các đầu bếp sở hữu Thực Phổ, phẩm chất tươi ngon, vị cay nồng tuyệt hảo, là loại nguyên liệu không thể thiếu trong việc nấu ăn! ]
Ngô Đồng nhìn thấy tu vi của Ớt Tam Muội mà ngốc trệ, ngay cả một trái ớt tu vi còn cao hơn hắn, hắn lấy cái gì đánh bại được bọn chúng đây, làm sao thu thập được nguyên liệu về nấu ăn nữa đây.
"Mẹ nó, ngay cả một trái ớt tu vi cũng cao hơn ta!" Ngô Đồng lúc này cảm thấy bản thân thật là phế vật, ngay một trái ớt cũng không bằng.
Nhìn thấy Ngô Đồng không có trả lời, trên tay lại cầm cái dao chặt thịt, đám nguyên liệu lúc này lại càng hùng hùng hổ hổ quát lớn.
"Hắn cầm dao chặt thịt, muốn cắt chúng ta, các huynh đệ, đập hắn một trận!" Ớt Tam Muội nói hết câu, hai chân bước như bay đến trước mặt của Ngô Đồng, dùng cái đầu to lớn nhọn hoắc của mình húc Ngô Đồng một cái.
"Mẹ nó! Chạy!" Ngô Đồng hoảng sợ, ngay lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
"Đuổi theo tên khốn đó cho ta, không được để hắn chạy thoát!" Tỏi Ngũ Hành bay thẳng lên không trung quát lớn, một tép tỏi to lớn từ cơ thể của nó bắn ra, bắn về phía Ngô Đồng.
ẦM! ẦM! ẦM!
Tép tỏi khổng lồ như là một cục đá to lớn từ trên hư không đập xuống, khiến cho Ngô Đồng giật mình, khiến cho hắn không tự chủ được mà vung tay một cái, cây dao chặt thịt trên tay chém mạnh lên tép tỏi rơi xuống.
"Bắt hắn lại!" Tỏi Ngũ Hành lại một lần nữa quát lớn khi nhìn thấy đòn t·ấn c·ông của mình bị Ngô Đồng chém đứt làm đôi.
"Đù má... cây dao chặt thịt này thật mạnh!" Ngô Đồng ngắm nhìn cây dao chặt thịt trên tay khen ngợi một câu, sau đó lại tiếp tục bỏ chạy.
Hành Lá Thải Độc nhìn thấy Ngô Đồng bỏ chạy, nó ngay lập tức phóng to thân thể của mình ra, những chiếc lá to lớn như là những lưỡi kiếm sắc bén không ngừng phóng thẳng về phía Ngô Đồng.
XOẸT! XOẸT! XOẸT!
"Mẹ nó, lúc ăn bọn nó thì ngon thật đấy, nhưng mà lúc đánh nhau với bọn nó thì không tốt chút nào!" Ngô Đồng vừa chạy vừa né tránh, nếu không phải có con dao chặt thịt trên tay, thì đã bị những chiếc lá của Hành Lá Thải Độc chém nát thành từng mảnh rồi.
Ngô Đồng tiếp tục bỏ chạy bán mạng, cuối cùng hắn cũng cắt đuôi được Tỏi Ngũ Hành cùng với Hành Lá Thải Độc chỉ là hắn không biết trước mặt của hắn bị Ớt Tam Muội chặn lại.
"Ngươi định chạy đi đâu!" Ớt Tam Muội cả người b·ốc c·háy, ngọn lửa bao quanh thân thể của nó nóng rực, tựa như Tam Muội Chân Hỏa.
"Mẹ nó!" Ngô Đồng bị Ớt Tam Muôi chặn lại, muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng sau lưng hắn giờ phút này chính là Tỏi Ngũ Hành cùng Hành Lá Thải Độc đã bao vây hắn lại một chỗ.
"Ngươi định chạy đi đâu, dám dùng đồng loại của ta làm thức ăn, hôm nay ta nướng chín ngươi!" Ớt Tam Muội giận dữ quát lớn, cả người của nó cháy càng trở nên dữ dội, cái miệng ngay lập tức mở to ra, từ trong miệng phun ra một ngọn lửa cực lớn.
Ngọn lửa trong miệng Ớt Tam Muội thổi ra không kém chút nào Tam Muội Chân Hỏa, ngọn lửa này tựa như là muốn đốt cháy hết tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng mà được Ớt Tam Muội khống chế rất tốt, không chạm vào những thực vật khác.
Ngô Đồng lúc này đã không còn đường lui, quyết định vung dao vừa về phía trước, biết đâu kỳ tích lại xảy ra.
Chỉ là cho dù hắn có vung dao mạnh như thế nào đi chăng nữa, thì ngọn lửa của Ớt Tam Muội vẫn hung hăng t·ấn c·ông lên người hắn.
Ngô Đồng hết cách nhắm lại đôi mắt, nhận mệnh bị Ớt Tam Muội thiêu c·hết, chỉ là sau một lúc lâu Ngô Đồng lại cảm thấy bản thân không có chút nào nóng bức hay bị thiêu cháy, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Hả? Không nóng? Không bị thiêu c·hết?" Ngô Đồng mở ra đôi mắt, ngay lập tức thấy cơ thể của mình dính đầy hạt ớt mà thôi, chả có chút nào đau rát như là bị lửa đốt.
"Thì ra là như vậy, mày chỉ có hạt ớt tạo ra lửa, nhưng mà lửa của mày không có làm tao b·ị t·hương được... mày xong đời rồi con ạ!" Ngô Đồng ánh mắt hiện lên vẻ thèm thuồng nhìn Ớt Tam Muội, hắn cuối cùng cũng hiểu đám thực vật này hoạt động ra sao rồi, công kích hoàn toàn không có sát thương.
Nhưng mà đúng lúc Ngô Đồng đang vui vẻ, khuôn mặt hung ác nhìn chằm chằm Ớt Tam Muội thì đột nhiên một cái hạt ớt từ trên mái tóc của hắn rơi xuống miệng của hắn, rơi vào trong đôi mắt của hắn.
Cảm giác cay rát đôi mắt truyền đến, khiến cho Ngô Đồng cảm nhận được như đôi mắt của mình như là bị mù vậy, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra khỏi đôi mắt của hắn.
Miệng của hắn cũng không khấm khá hơn bao nhiêu, hạt ớt rơi xuống đầu lưỡi của hắn, khiến cho vị cay xé lòng của Ớt Tam Muội làm cho hắn rùng mình điên cuồng thét lên, miệng phun ra cả lửa.
"Mẹ nó... cay quá... cay quá... Ahhh... Ahhh... con mẹ nó.... Ahhh!" Ngô Đồng ngay lập tức ngã lăng dưới mặt đất lăng lộn ôm lấy đôi mắt của mình, miệng thì không ngừng vang lên âm thanh chửi rủa vì quá cay.
Nhưng càng dùng đôi tay chạm vào đôi mắt, thì cảm giác đau rát càng kinh khủng hơn bao giờ hết, đôi bàn tay của hắn cũng dính đầy hạt ớt mà Ớt Tam Muội vừa nãy phun ra ngọn lửa.
Ớt Tam Muội, Tỏi Ngũ Hành, Hành Lá Thải Độc nhìn thấy Ngô Đồng lăn lộn dưới mặt đất mà ngốc trệ, không biết Ngô Đồng bị làm sao, vừa rồi ngọn lửa của Ớt Tam Muội không phải đốt hắn sao, nhưng hắn không cháy khét mà lại ôm mặt khóc lớn, miệng thì không ngừng chửi rủa.
"Mặc kệ hắn bị làm sao, bắt hắn lại, đánh cho hắn một trận để trút giận đi!" Ớt Tam Muội tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn không quên Ngô Đồng là kẻ thù của nó.
Ngô Đồng lúc này tuy rằng hai mắt cay rát kinh khủng, đôi mắt nhắm chặt không có mở ra, nhưng vẫn đứng dậy, tay cầm cái dao chặt thịt múa lung tung, không cho đám nguyên liệu này đến gần hắn.