0
Trời dần dần trở nên tối, ánh nắng mặt trời đã dần dần biến mất, mặt trời đã gần như đã lặn, chỉ còn lại bóng đêm u tối của Thực Thảo Giới.
Ánh trăng chiếu sáng xuống mặt đất, chiếu sáng xuống những tán cây, khiến cho Ngô Đồng cảm thụ được ban đêm ở trong rừng có một loại hương thơm nào đó rất là tuyệt vời.
"Nè, ngươi cẩn thận một chút, ban đêm có rất nhiều loại cây không yên phận đó!" Tỏi Ngũ Hành đã nghe không ít những truyền thuyết của Thực Thảo Giới, ở một số khu vực lâu lâu sẽ xuất hiện không ít Yêu Tinh Cây cực kỳ hung hãn.
"Có cả Yêu Tinh Cây nữa hả?" Ngô Đồng lại lần nữa quay đầu ra sau hỏi Tỏi Ngũ Hành.
"Đúng vậy đó nha... coi chừng ở đằng trước!" Tỏi Ngũ Hành vừa nói hết câu, ngay lập tức ở phía trước có một cái dây leo xuất hiện, như là một mũi tên mạnh mẽ lao thẳng đến Ngô Đồng mà t·ấn c·ông.
Ngô Đồng giật mình, muốn né tránh khỏi đòn t·ấn c·ông của Yêu Tinh Cây nhưng đã muộn, tốc độ quá nhanh, khiến cho hắn không có cách nào né tránh được, hết cách hắn đánh lấy ra dao chặt thịt vung loạn.
KENG! KENG! KENG!
Nhưng mà cái dây leo cuộn tròn này của Yêu Tinh Cây quá cứng rắn, ngay cả dao chặt thịt của Ngô Đồng cũng không có cách nào đỡ nổi, liên tục đẩy lùi hắn ra phía sau.
"Ta đã nói rồi, ban đêm không an toàn, nhanh chạy phía bên kia, nơi mà có suối nước tồn tại!" Tỏi Ngũ Hành sợ hãi, nó cũng không muốn m·ất m·ạng chung với Ngô Đồng.
"Chưa hái được lá trà, không đi đâu hết!" Ngô Đồng lúc này có chút cố chấp, hắn là người nghiện trà, không có trà hắn không sống nổi, rất là khó chịu.
"Mẹ nó tên điên, ngay cả mạng cũng không cần nữa rồi hả?" Tỏi Ngũ Hành khóc ròng, nó thật sự không muốn c·hết, nhưng đã đi theo Ngô Đồng thì cũng hết cách, chỉ có thể chịu trận, chịu sự dày vò cùng với Ngô Đồng.
KENG! KENG! KENG!
Ngô Đồng liên tục bị đẩy lui ra phía sau, nhưng con Yêu Tinh Cây kia không ngừng t·ấn c·ông mà tới, không có chút nhân nhượng.
"Đã lâu không được hấp thụ máu thịt của Nhân Tộc, hôm nay có Nhân Tộc dám xuất hiện ở Thực Thảo Giới... ta phải ăn tươi nuốt sống máu thịt của ngươi!" Yêu Tinh Cây điên cuồng t·ấn c·ông Ngô Đồng một cách mạnh mẽ.
Ngô Đồng nghe được âm thanh của Yêu Tinh Cậy vang lên, điều này chứng tỏ Thực Thảo Giới không chỉ có một mình hắn có thể đến, mà trước đây đã từng có người đến đây, thậm chí là bị g·iết c·hết.
"Mẹ nó! Yêu Tinh Cây khốn kiếp... đợi đó cho tao!" Ngô Đồng nói hết câu, quay người mang theo Tỏi Ngũ Hành bỏ chạy.
Nhưng Ngô Đồng đã đánh giá thấp sức mạnh của Yêu Tinh Cây rồi, nơi mà Ngô Đồng bỏ chạy đã bị Yêu Tinh Cây phong tỏa.
"Ngươi định chạy đi đâu? Ta đã có phép ngươi đi hay chưa?" Yêu Tinh Cây đã hoàn toàn phong tỏa khu vực này, không cho Ngô Đồng bỏ chạy.
Ngay lập tức bốn phương tám hướng từng mũi nhọn điên cuồng t·ấn c·ông mà đến, mang theo một loại sức mạnh vô cùng vô tận, khiến cho Ngô Đồng giật mình.
Nhưng đột nhiên lúc này trong áo của Ngô Đồng xuất hiện một luồng kiếm ý cực kỳ cường đại, chém tan nát mấy cái mũi nhọn mà Yêu Tinh Cây đánh tới.
XOẸT! XOẸT! XOẸT!
Kiếm ý vô cùng mãnh liệt, khiến cho Yêu Tinh Cây không ngừng bị đẩy lui, chém nát toàn bộ những mũi nhọn mà Yêu Tinh Cây.
"Là ai? Là ai làm ồn ta ngủ?" Thực Kiếm Thảo ở bên trong áo của Ngô Đồng xuất hiện, ánh mắt căm giận nhìn Yêu Tinh Cây khi làm cho nó tỉnh giấc.
"Thực Kiếm Thảo... ngươi... ngươi tại sao lại ở đây!" Yêu Tinh Cây nhìn thấy Thực Kiếm Thảo, ngay lập tức sợ hãi bỏ trốn, nhưng lại bị Kiếm Ý của Thực Kiếm Thảo phong tỏa bốn phía.
Thực Kiếm Thảo không để ý đến Yêu Tinh Cây mà nó chỉ nhìn chằm chằm vào Ngô Đồng người đang giữ nó trong lòng bàn tay mà thôi, ánh mắt cực kỳ hiếu kỳ nhìn Ngô Đồng như đang muốn hỏi cái gì đó.
"Ngươi là chủ nhân của ta sao?" Thực Kiếm Thảo vô cùng vô tri, nhìn Ngô Đồng hỏi.
"Đúng vậy, ta chính là chủ nhân của ngươi, là người đã đem ngươi ra khỏi cánh đồng kia!" Ngô Đồng mỉm cười trả lời, một kiếm vừa rồi của Thực Kiếm Thảo quá mạnh, khiến cho hắn có cảm giác như là bị lâm vào sự mờ áo của kiếm đạo ảo diệu.
"Vui quá, haha! Ta cuối cùng... cuối cùng cũng có chủ nhân!" Thực Kiếm Thảo vui mừng, nhảy múa trong lòng bàn tay của Ngô Đồng, Kiếm Ý không ngừng tỏa ra khiến cho không khí xung quanh bị xé tan thành từng mảnh, nhưng lại không làm Ngô Đồng b·ị t·hương chút nào.
Yêu Tinh Cây nhìn thấy Thực Kiếm Thảo nhảy múa trong lòng bàn tay của Ngô Đồng, nó ngay lập tức tìm đường bỏ trốn.
"Thực Kiếm Thảo... ngươi từ nay chính là bạn đồng hành của ta!" Ngô Đồng cũng nhìn thấy Yêu Tinh Cây bỏ chạy, nhưng hắn sẽ không truy đuổi.
"Hì hì hì... sau này ta có thể ra ngoài vui chơi rồi! Nhưng mà con Yêu Tinh Cây kia, ai cho ngươi bỏ chạy!" Thực Kiếm Thảo ngay lập tức thi triển ra kiếm đạo của mình, không gian ngay lập tức phong bế thêm một lần nữa.
"Tha mạng... tha mạng... ta có thể... có thể dẫn đại nhân đến vườn trà của Ngô Đồng Thụ đại nhân!" Yêu Tinh Cây ngay lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, khuôn mặt sợ hãi vô cùng.
"Đừng hòng!" Thực Kiếm Thảo không có quan tâm đến cánh đồng trà gì của Ngô Đồng Thụ, nó muốn g·iết c·hết kẻ đã làm nó thức dậy.
"Kiếm Thảo dừng tay lại, đừng g·iết nó!" Ngô Đồng ngay lập tức ngăn cản Thực Kiếm Thảo g·iết c·hết Yêu Tinh Cây.
"Chủ nhân... muốn tha cho nó sao?" Thực Kiếm Thảo ngay lập tức dừng tay, vì nó không muốn cãi lời Ngô Đồng.
"Ừm, nếu nó có thể dẫn ta đến cánh đồng trà của Ngô Đồng Thụ, ta sẽ tha cho nó một mạng!" Ngô Đồng nhìn Thực Kiếm Thảo nhưng cũng nhìn Yêu Tinh Cây nói.
"Có thể... đại nhân... ta có thể dẫn đại nhân đến nơi đó!" Yêu Tinh Cây là người thông minh, nó biết cái nào tốt, cái nào xấu.
Yêu Tinh Cây lúc này đứng dậy, ngay lập tức dẫn theo Ngô Đồng cùng với Thực Kiếm Thảo đi vào sâu bên trong khu rừng, mỗi lần Yêu Tinh Cây có ý định chạy trốn, thì mũi kiếm của Thực Kiếm Thảo sẽ chĩa thẳng vào đầu của nó, khiến cho nó sợ hãi không thôi.
Cuối cùng sau hơn một giờ đi bộ, Ngô Đồng cũng đã đến được cánh đồng lá trà của Ngô Đồng Thụ, hắn không chần chừ một chút nào, bước chân bước vào bên trong chuẩn bị ngắt lá trà.
"Đạo hữu xin dừng bước!" Âm thanh to lớn ngay lập tức vang lên, một nhánh cây từ phương xa xuất hiện ngay trước mặt Ngô Đồng, hóa thành một cái người cây khổng lồ nhìn Ngô Đồng nói.
"Ngô Đồng Thụ tiền bối... ta... ta không có ý định x·âm p·hạm nơi này!" Ngô Đồng nuốt nước bọt cái ực, cảm thấy bản thân đúng là chơi ngu rồi, lại đi xâm nhập vào nơi ở của Ngô Đồng Thụ tồn tại vượt qua cả Thánh Nhân.
"Đạo hữu, ta biết đạo hữu đến đây có mục đích gì, cho nên ta đã chuẩn bị từ trước!" Ngô Đồng Thụ rất là khách sáo với Ngô Đồng, ngay lập tức đem một hộp trà đến trước mặt Ngô Đồng, tặng cho hắn làm lễ vật gặp mặt.
"Tiền bối... đây là?" Ngô Đồng có chút sửng sốt, cảm thấy điều này có chút không đáng tin, Ngô Đồng Thụ dễ nói chuyện như vậy sao.
"Đây chính là Ngô Đồng Sinh Vân Trà mà ta đã ủ hơn vạn năm, nấu trà rất thơm, hôm nay tặng cho đạo hữu làm lễ vật gặp mặt!" Ngô Đồng Thụ nói hết câu, sau đó cũng ngay lập tức biến mất, không nói thêm cái gì nữa.
Ngô Đồng lúc này không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng đã đạt được đến mục đích của mình, hắn lúc này ngay lập tức rời khỏi địa bàn của Ngô Đồng Thụ, đi đến con suối gần đó nghỉ ngơi một đêm, sáng mai hắn phải trở về rồi.