Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Về Nhà.
Trước đây, nhà hắn là nhà số 10A, nhà bà hắn là số 10B.
Khi đạt đến Lv 2, hệ thống yêu cầu cao hơn không ít, nó yêu cầu Minh phải kiếm được 10 ngàn USD hơn nữa không được sử dụng các con đường phạm pháp.
Cho nên mới nói, nhà của Minh có hai căn.
Hiện tại bãi tha ma chẳng biết tại sao biến mất mà thay vào đó là khu chợ có phần nhộn nhịp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nội hắn cũng mua một ngôi nhà cấp 4 rộng hơn 40m2 ở gần đó.
Hắn thậm chí không biết nơi này có đúng là con ngõ mà hắn lớn lên hay không dù sao hai thế giới khác nhau, cảnh vật thay đổi nhiều lắm.
Ở Lv 1, Thị Mầu yêu cầu Minh kiếm về 1000 USD đồng thời không được sử dụng các con đường phạm pháp.
Hệ thống này lên cấp dễ hơn Minh tưởng, đương nhiên đây chỉ là những cấp bậc đầu tiên.
Hắn lại nhét 1000 USD kia vào trong Vali dưới gầm giường sau đó mang theo ví rồi đi ra ngoài.
Lúc này phải nói đến vị trí xây nhà của nhà hắn, nhà mới của hắn . . . đối diện bãi tha ma cho nên giá đất rẻ hơn chỗ khác nhiều, bởi vậy gia đình hắn cùng bà nội đều có thể mua nhà.
Nhà hắn xây căn nhỏ hơn, một ngôi nhà 3 tầng, diện tích nhà khoảng ngoài 30m2.
_ _ _ _ _ _ _
Tốc độ xe đạp điện càng ngày càng chậm nhưng chậm hơn nữa chỉ cần đi đều sẽ đến nơi.
Hiện tại nơi này cũng chỉ có một ngôi nhà số 10, một căn biệt thự.
Thế là trên khuôn mặt của Minh cũng dần dần xuất hiện một nụ cười nhẹ dịu.
Ngược lại với bác cả, bác gái rất tốt, từ trước khi cha mẹ hắn mất hắn đã gọi bác gái là mẹ, đủ để thấy quan hệ giữa hai bên.
Hắn rốt cuộc . . . về nhà hay đúng hơn về lại cái vị trí mà hắn coi là nhà.
Hắn . . . muốn về nhà.
Nhà hắn trước chuyển về đây là bởi ‘giá rẻ’ cùng ‘dũng cảm’ dù sao không phải ai cũng sống đối diện bãi tha ma đúng không ?.
Bán một căn nhà trên phố Quán Thánh đủ mua đến 3 căn nhà tại quận Tây Hồ, tất nhiên cũng có một phần lý do là . . . vị trí mua nhà của nhà hắn.
Hắn hy vọng tại mái nhà kia vẫn có thể nhìn thấy cha mẹ, cho dù kiếp này không thể lại làm con cha mẹ nhưng chỉ cần cha mẹ hắn còn sống là được, từ xa xa nhìn thấy cha mẹ cũng đủ rồi.
Minh chỉ cần ngửa tay xin tiền bà Dung thì rất dễ dàng hoàn thành yêu cầu này dù sao xin tiền cha mẹ cũng không thể nào tính là phạm pháp, kể cả nguồn tiền của bà Dung có ‘bẩn’ đi chăng nữa.
Không phải hai đứa con trai không ai muốn sống với mẹ mà là tính của nội như vậy, nội thích tự mình sở hữu một căn nhà, thích trồng chút cây cối, nuôi vài con vật, so với việc sống cùng hai đứa con trai thì bà nội của Minh càng yêu thích . .. sống một mình, cũng coi như khác lạ.
“Miệng thì liên tục nói ta không được phạm pháp nhưng lại âm thầm cổ động ta đi đ·ánh b·ạc ?”
Trong ví của Minh hiện tại cũng có hơn 2 triệu, vậy là đủ rồi.
Hắn đi theo ký ức của bản thân, một đường đi dọc xuống Nghi Tàm, từ quận Ba Đình đi xuống quận Tây Hồ.
Đường đi cũng thoáng đãng, khói bụi không nhiều, người xe chưa đến mức quá tấp nập lại thêm ánh nắng nhẹ dịu của những ngày cuối hè đầu thu khiến cho lòng Minh có cảm giác khoan khoái cực kỳ.
Theo chiếc xe đạp điện di chuyển, Minh cách nhà của hắn càng ngày càng gần, đến khi chiếc xe dừng lại ở con ngõ có phần thân quen, bản thân Minh không khỏi khựng lại.
Nhà của xung quanh rõ ràng nhiều hơn, Minh nhớ trước đây cạnh nhà hắn chỉ có 4-5 hộ gia đình, còn lâu mới đến mức nhà cửa san sát như vậy.
Con ngõ này chỉ cách khu chợ có vài bước chân, giá cả không tăng mới lạ, mà giá cả tăng lên thì chắc gì nhà hắn đã chuyển về đây ?.
Chương 7: Về Nhà.
Thân là đầu bếp có tiếng, bản thân Minh thậm chí cũng đứng lớp dạy người khác, sự nghiệp của Minh đại khái coi như hoàn mỹ, cùng lắm chỉ thiếu mấy giải cuộc thi lớn mà thôi.
Bác cả trong mắt Minh là người gia trưởng, lại hay thích nói lải nhải, hay cho mình là nhất, sống bên cạnh bác cả . . . tương đối mệt mỏi.
Tiền bẩn hay tiền sạch thật ra nằm ở việc pháp luật có sờ đến hay không, chỉ cần bà Dung chưa bị sờ tới vậy nguồn tiền vẫn có thể coi là không vấn đề.
Vào những năm 2000, phố Phan Đình Phùng thật ra không thể coi là một trong những con phố đẹp nhất Hà Nội được nhưng nó lại thoáng đạt và có phần dễ chịu hơn.
Từ vị trí mà nói thì không sai biệt nhiều nhưng từ cảnh sắc xung quanh lại có khác biệt không nhỏ.
Nhà bác cả xây một ngôi nhà 3 tầng, diện tích ngôi nhà trên dưới 60m2.
Hắn . . . không còn thấy ngôi nhà cửa sắt màu xanh quen thuộc, cũng không nhìn thấy ngôi nhà cấp 4 có một mảnh sân rộng rãi chuyên chồng rau cùng nuôi gà quen thuộc.
Mang theo tâm trạng có phần thổn thức, Minh phóng xe đạp điện ra ngoài.
Chuyển đến nhà mới mấy năm thì nội mất, căn nhà cấp 4 cùng mảnh sân vườn kia nội cũng để lại cho gia đình hắn, nội còn chút tích luỹ thì để cho bác cả.
Hắn đỗ cấp 3 Chu Văn An, ngoại trừ tièn ra mẹ hắn còn tặng hắn một chiếc xe đạp cùng một chiếc laptop Thinkpad.
Theo hắn trở lại cung đường xưa, rất nhiều ký ức tìm về với hắn, những ký ức này làm trái tim của Minh run lên khe khẽ.
Nhìn vào con ngõ nhỏ, trong lòng Minh ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ.
Ngoài ra khi lên cấp cũng cho Minh phúc lợi, tỷ lệ hoàn tiền khi hắn chơi các trò đỏ đen cũng từ 25% lên đến 50%.
Trước đây nhà hắn cũng không giàu có gì nhưng mà cũng coi như có căn nhà trên phố Quán Thánh.
Lại sau này cha mẹ hắn mất, Minh chuyển về sống cùng bác cả được nửa năm sau đó . .. ra ở riêng.
Trừ buổi tối hắn đến nhà bác cả ăn cơm ra còn lại đều sinh hoạt tại nhà cũ của nội, căn nhà cho thuê kia thì cũng đầy đủ cho Minh có sinh hoạt phí, có tiền học lên đại học, đấy là chưa kể tiền cha mẹ hắn để lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có vui, có buồn, có cười mà cũng có khóc nhưng quay đầu nhìn lại vẫn khiến trái tim của Minh trở nên mềm mại hơn không ít.
“Như vậy Lv 3 sẽ cho ta 75% hoàn tiền, lên Lv 4 sẽ là 100% ?”.
Bà Dung đi làm, Minh lại nhanh chóng chạy lên phòng thay quần áo.
Minh đối với Thị Mầu có chút ‘phê bình kín đáo’ nhưng cũng không tiếp tục nghĩ nhiều.
Cảnh vật phải nói là vừa lạ vừa quen nhưng chung quy . .. lạ vẫn nhiều hơn quen. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhà của hắn cùng nhà nội ngay sát vách, cách nhau có mấy bước đi bộ, coi hai nhà là một cũng không phải không được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm 2000 vẫn chưa có luật đội mũ bảo hiểm nhưng Minh xuất phát từ thói quen, hắn vẫn cẩn thận đội mũ sau đó mới phóng xe ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng phải nói đến phân chia tài sản sau này, từ khi bán nhà phân gia đã chia rõ, bác cả cầm một nửa tiền bán nhà, một nửa tiền còn lại thật ra thuộc về cha hắn nhưng phân ra cho nội lập nhà riêng.
Ví dụ như cái bãi tha ma đối diện chẳng hạn, lúc này cũng không có mà thay vào đó là một phiên chợ, điều này . . . mang theo ảnh hưởng lớn lắm.
Nội hắn có hai người người con trai, bác cả cùng bố hắn.
Cái cảm giác vừa lạ vừa quen khi đi trên con đường này cũng thật đặc biệt.
Đây mới là năm 2000, phóng xe đạp điện ra đường có khi còn oai hơn SH dù sao . . . cũng không dễ thấy xe đạp điện đi trên đường vào thời gian này, so với SH còn hiếm thấy.
Khi chiếc xe đạp điện dừng lại, trong ánh mắt của Minh xuất hiện một tia bang hoàng.
Minh chuyển ra ở riêng, theo lời bác cả khuyên thì căn nhà 3 tầng của cha mẹ hắn để lại được mang ra cho thuê, căn nhà cấp 4 của nội thì để hắn sống, thế là cuộc sống của Minh bước sang một trang mới.
Cũng như bao gia đình khác giàu lên từ bán nhà bán đất, nội hắn cũng bán căn nhà trên phố chuyển xuống Tây Hồ, thời điểm này Tây Hồ vẫn coi như ‘vùng xâu vùng xa’ ở Hà Nội cho nên giá nhà không cao.
Để cho dễ hơn, hắn tạm gọi hệ thống này là Thị Mầu.
Đi trên đường, thỉnh thoảng ngắm nhìn cảnh sắc hai bên, nhìn từng hàng quán vẫn còn bày trên vỉa hè, nhìn những thân cây xanh mượt cùng cành lá rung rinh trong gió cảm giác . . . thích mắt cực kỳ.
Cũng không phải bác cả đối xử tệ bạc với hắn nhưng đây dù sao không phải gia đình hắn, hắn sống . . . rất không thoải mái nhất là với tính cách của bác cả.
Từ đó về sau, cuộc sống của Minh cứ đều đều như vậy, hắn học nấu ăn, hắn đi làm đầu bếp, bắt đầu tích luỹ sau đó vào khách sạn lớn làm việc, lại được người quen giới thiệu mà đi vào nhà khách chính phủ.
Tiền bán nhà được chia làm 2 phần, nhà bác cả cầm một nửa, bà nội hắn cùng gia đình hắn cầm một nửa, tiếp đó mọi người đều chuyển về quận Tây Hồ sống.
Đi trên con xe đạp điện, nhìn ngắm con phố Phan Đình Phùng khiến Minh không khỏi cảm thấy thổn thức.
Mang theo suy nghĩ thấp thỏm, Minh đánh xe đi vào ngõ nhỏ.
Gia đình hắn có hai căn nhà, cả hai căn đều ở quận Tây Hồ thậm chí không cách nhau bao nhiêu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.