Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31: Chương 31

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Chương 31


A a a cứu ta với! Ta đang nghĩ gì vậy?!

Ánh sáng cuối cùng cũng biến mất, bóng tối hoàn toàn bao trùm.

Ta đã tìm lại được Hựu Niên của ta.

Ta bảo sao hồi đó ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy luôn có cảm giác có ai đó sờ mặt ta!

Ta nhìn vào đôi mắt như hồ nước của hắn, cắn chặt tay, khóc nức nở.

Trong bóng tối này, quen thuộc, an lòng.

Ta nhẹ nhàng chớp mắt, hàng mi khẽ quét qua lòng bàn tay hắn, nhột nhột.

Ngón tay hắn run rẩy, lướt qua mắt ta, mũi ta, môi ta.

Hơi thở phả vào hõm cổ ta, nóng rực.

*

Cái gì mà diễn đạt loằng ngoằng thế?

"Đêm hôm đó, khi Từ Hỉ bắt nàng đi, ta hoảng sợ đến cùng cực, thắp đèn viết vô số bức thư gửi bằng hữu cũ, cầu xin bọn họ giúp ta một tay." (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn dùng môi lau đi nước mắt, vẫn chậm rãi nói.

Vừa mới nhỏm dậy được nửa người, đã bị hồ ly tinh này kéo trở lại.

*

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

Hắn đưa tay về phía ta, ta theo bản năng nắm lấy, lập tức bị kéo vào lòng.

Hơi thở của hắn, lẫn vào hơi thở ngày càng hỗn loạn của ta.

Thậm chí ta còn có chút muốn xé áo hắn ra!

Hắn xõa tóc đen nhánh, trong ánh mắt đong đầy ý cười, dịu dàng như năm đó.

Hựu Niên bật cười một tiếng đầy chua chát, giây tiếp theo, nụ hôn dữ dội như vũ bão lại ập xuống.

"Buông lão tử ra! Các ngươi bắt ta làm gì?!"

Hắn thì thầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tấm vải đen che kín cửa sổ, chúng ta hoàn toàn quên mất khái niệm ngày đêm.

"Hóa ra, là dáng vẻ lạnh lùng như thế này."

Lúc đó quá tối, không có đèn, không có ánh sáng, dù đôi mắt có quen với bóng đêm cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt.

Sau đó lật người đè lên hắn, cúi xuống hôn loạn xạ, hoàn toàn không có bài bản gì.

*

Hắn khàn giọng nói tiếp.

"Ta vẫn luôn tự hỏi, nàng trông thế nào?"

"Lưỡi đao treo trên đầu, ngày tháng chẳng rõ, mỗi ngày đều sống như ngày cuối cùng."

*

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

*

"Hựu... Hựu Niên, huynh... huynh đang làm gì vậy?"

Hắn khẽ cười, nhắm mắt, ngửa cằm lên đón lấy nụ hôn của ta.

Lúc thì đụng trúng mũi, lúc lại đập trán vào cằm hắn.

"Sau đêm đó, mắt ta liền kém đi."

"Một thằng nhãi con hôi sữa, xuất thân thổ phỉ, hành xử l* m*ng, càn quấy ngang ngược, đáng chếc."

"Chếc cũng cam lòng."

Chăn bông quấn chặt hai người, hắn theo đường nét của ta mà chậm rãi hôn xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta há hốc mồm, cứng lưỡi đến mức nói không thành lời.

"Hẳn là một đôi môi khéo léo, có thể kể rất nhiều chuyện."

"Quả nhiên chỉ có như vậy, nàng mới chịu gần gũi ta một chút."

"Tên thừa tướng khốn kiếp kia! Dựa vào đâu mà giam tỷ tỷ ta lại! Nếu tỷ ấy có chỗ nào đắc tội với ngươi, muốn giếc muốn lột da gì thì cứ nhằm vào ta này! Lấy thân phận nam nhân đi bắt nạt nữ nhân thì tính là anh hùng cái thế chắc?!"

Khoan đã!

Ta không đẩy ra được, cả người run lên.

"Không cần làm vậy... Chỉ là đã lâu không gặp, nên có chút xa lạ thôi."

Ta như vừa nhận thức lại chính mình, tay run rẩy, lòng hoang mang nghĩ xem liệu có phải ta có ham mê đặc biệt nào đó không?

Tê dại, nhột nhạt, lại có chút quen thuộc.

Thực ra trước đây đọc tiểu thuyết ngôn tình, ta không tài nào hiểu được cái gọi là "nụ hôn cuồng nhiệt như vũ bão".

Hai má ta nóng ran như có thể rán trứng, tim đập loạn nhịp, cảm giác tê dại, ngứa ngáy, lại sảng khoái này khó mà diễn tả thành lời.

Ta nghe thấy tiếng hắn vung tay, thổi tắt hết nến trong phòng.

"Ta nghĩ, ta không thể chếc trong ngục. Ta phải tìm ra một con đường sống cho nàng."

Môi hắn chạm nhẹ vào môi ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nó thực sự như vũ bão, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở dồn nén, nồng nhiệt đến mức không thể kháng cự.

*

"Những ngày qua, ta nghĩ mãi, nghĩ đến cả ngày lẫn đêm. Rốt cuộc ta đã thay đổi đến mức nào... mới khiến Tiểu Ngư của ta không dám nhìn thẳng vào ta lấy một lần?"

29

Hắn thở dài một hơi.

"Hẳn là một đôi mắt rất sáng." (đọc tại Qidian-VP.com)

Giống như một nghi thức tế lễ thành kính.

"Hẳn là rất hay cười, vì ta luôn nghe thấy nàng cười."

Cố gắng hồi phục lý trí, ta bặm môi, cứng ngắc nói một câu:

"Chẳng lẽ ta phải quỳ xuống, hay là tự tay bẻ gãy chân phải này thêm lần nữa?"

"Mù hay không, cũng chẳng quan trọng. Chỉ là... ta quá muốn nhìn thấy nàng…"

Hắn thì thầm.

"Chàng mới là càn quấy ngang ngược..."

"Mắt to hay nhỏ? Mũi cao hay thấp?"

"Vậy còn thế này?"

"Nàng vẫn hay hỏi tại sao ta không chơi cờ cùng nàng nữa... Thực ra là vì ta đã không còn nhìn rõ bàn cờ, chỉ sợ nàng lo lắng, nên không dám nói."

"Khi đó, ngoài một chiếc chăn và hai chiếc gối, chúng ta chẳng còn gì cả."

"Mấy tháng đầu tiên trong thiên lao, ta chưa từng nhìn thấy mặt nàng."

Chẳng trách!

Chương 31: Chương 31

"Nếu có thể nghe nàng trò chuyện thêm một chút, hát thêm một bài…

"Nếu chỉ có khi đau đớn, mới có thể khiến nàng đến gần ta hơn một chút... thì dù phải làm gì, ta cũng chấp nhận."

Hắn chậm rãi đưa tay lên, che mắt ta lại.

Bây giờ giác ngộ rồi...

Mơ màng nghe thấy tiếng Phương Thế Hữu hét lớn ngoài trướng.

Ta định châm đèn xem giờ.

*

Hắn thả tay ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Chương 31