Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Chương 7
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
"Ông rất khéo tay, có thể dùng cọc đất, dây dù và vải bạt chống nước để dựng lều chữ A. Dụng cụ nướng được đóng gói trong một cái thùng lớn, mang theo trái cây và nước uống, bắt được cá thì nướng cá ăn, không bắt được thì đi mua gà rừng, thỏ rừng của dân làng, rắc gia vị nướng lên, thơm lừng cả một vùng."
Sau đó ta buộc bốn góc tấm vải này lên phía trên chỗ ngủ của chúng ta, vậy là có một bầu trời sao độc nhất vô nhị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trí tưởng tượng của con người là vô tận, chăn cuộn tròn lại cũng có thể làm thành ghế sô pha.
"Hồi nhỏ, ba mẹ ta lương không cao, du lịch với nhà ta mà nói là một chuyện rất xa xỉ."
"Là mẫu thân ta đặt cho."
Hắn lẩm bẩm: "Ma sói? Là thứ gì?"
Ta liền hăng say giảng giải về các vai trò trong trò chơi, luật chơi, và cả thuật ngữ chuyên dụng.
"Thế là ba ta thường dẫn cả nhà đi cắm trại trên núi."
08
Hựu Niên ngẩng đầu nhìn thật lâu, khá nể mặt mà khen một câu:
Ta thực sự nhớ bạn bè mình quá.
"Không phải!" Ta liếc hắn, "Ma sói là một trò chơi có chiều sâu, đòi hỏi kỹ thuật cao, là một bộ môn board game lành mạnh không gây hại sức khỏe."
"Những người đến để tán tỉnh nhau, chẳng mấy chốc đều rút khỏi nhóm. Còn lại toàn là bạn tốt."
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động đặt câu hỏi sau bao nhiêu ngày ở đây, như một mặt hồ tĩnh lặng bỗng dưng gợn sóng, khiến hắn đột nhiên trở nên có sức sống hơn.
"Giống trò trẻ con."
“Có phải ta rất khéo tay không? Mấy ngày trước mới biết cầm kim khâu, giờ đã học được cách may vải viền mép rồi."
Hắn chống tay xuống đất làm điểm tựa, chậm rãi dịch người sang bên, giữ một khoảng cách vừa vặn bằng một bàn tay.
"Cũng chúc cô nương trăm năm trường thọ."
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta rất hài lòng, đi vòng vòng "căn nhà," ngắm bên trái, liếc bên phải.
Có người bên ngoài không ngừng đưa tiền vào, cuộc sống trong lao của chúng ta cũng khá hơn nhiều.
Nơi trú thân này cuối cùng cũng ra dáng có hơi người.
Nhìn đống chỉ trắng còn thừa nhiều, ta bèn lấy một mảnh vải xanh đậm làm nền, rồi dùng chỉ trắng thêu lên hình các vì sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta vừa ngân nga vừa ngắm lên trần nhà, nhìn đến hoa cả mắt, thậm chí còn có ảo giác rằng mình đang thấy cả bầu trời đầy sao.
Mỗi khu vực đều được ngăn cách bằng một tấm vải trơn cắt từ vải thô, lúc cần thì buông xuống, ít nhiều cũng có thể che đi sự lúng túng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chuyện xưa đã qua, cũng như đã chếc ngày hôm qua, chẳng cần nhắc lại. Ta có biểu tự, gọi là 'Hựu Niên'." (đọc tại Qidian-VP.com)
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
"Có vài khu cắm trại có lều siêu xịn, có sàn gỗ, có mái che, ngồi cả chục người vẫn không thấy chật. Chúng ta thức trắng đêm đánh bài, đàn hát, chơi ma sói. Buồn ngủ thì gục xuống ngủ, có túi ngủ thì chui vào, không có thì ghép ghế bố lại mà qua đêm."
Hắn cũng rất hợp ý, giọng nói chậm rãi tựa như thơ ca.
Căn phòng giam bé bằng bàn tay bị ta phân chia thành bốn khu vực: nhà vệ sinh (nơi đặt bô), phòng rửa mặt (nơi thay quần áo, lau rửa thân thể), phòng ngủ (vừa đủ hai cái gối nằm cạnh nhau), và phòng khách (chỗ để trò chuyện và đánh cờ).
Hắn nói chuyện lúc nào cũng đắn đo từng chữ, phải suy nghĩ trong lòng một lúc rồi mới trả lời.
Ta cười, lắc lắc tay hắn: "Đây đúng là một điềm lành. Vậy ta chúc huynh trăm năm trường thọ nhé."
"Khi bà gả vào phủ, phụ thân ta đã lâm bệnh được một năm rồi. Ông trúng độc tiễn trên chiến trường, chậm trễ cứu chữa, ngay cả ngự y cũng bó tay." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hựu Niên, lại một năm nữa, người sum họp, trăng tròn thêm một năm."
"Năm thứ hai sau khi bà nhập phủ, huynh trưởng của ta ra đời. Đến năm thứ tư, lại có ta. Phụ thân vì có vướng bận mà cố gắng bồi bổ sức khỏe, cuối cùng chống chọi được với bệnh tật."
Ta miệng ngọt, dần dà làm thân với mấy tên ngục tốt. Hôm nay mượn một cái đèn, ngày mai xin một mảnh vải, ngày kia đòi một chậu rửa mặt, bọn họ đều mang xuống giúp, sau đó lại tìm đại phu của Hựu Niên để báo sổ.
"Người khác vào đó để giao lưu kết bạn, tìm người yêu, còn ta thì để đi ké xe. Ta giúp mọi người mua thực phẩm, khuân nước uống, hoàn toàn không thấy xấu hổ khi đi nhờ."
Chương 7: Chương 7
Ta nổi hứng: "Tên này có ý nghĩa gì không?"
"Năm ấy trò này nổi như cồn, từ cháu ta đến ba mẹ ta đều chơi, đến cuối tuần, các quán board game trong thành phố chật kín người. Đám thanh niên tụ họp ngày Tết, đều phải chơi vài ván cho đã."
"Nhìn kỹ thì cũng có vài phần giống ngân hà."
Vừa nghe đến đây, ta lập tức hết buồn ngủ!
Hắn có trí nhớ rất tốt, nghe xong có thể nhớ được hơn một nửa, giọng điệu rốt cuộc cũng không còn hờ hững như trước.
"Lớn lên rồi, ta tham gia câu lạc bộ leo núi dã ngoại của trường."
Hựu Niên khẽ cười.
Ta không giấu được niềm vui: "Ta tên là Dư Tình! Dư trong dư thừa, Tình trong trời quang mây tạnh. Còn huynh? Huynh xưng hô thế nào?"
Ta dựa vào "sô pha" đơn sơ này, thoải mái đến mức ngón chân cũng muốn xòe ra, sau đó dịch sang một bên nhường chỗ cho hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.