Nam Chính Câu Dẫn Ta
Tử Quỳnh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93: 93: Hoàn Chính Văn
Sau một lúc lâu, hắn chủ động hỏi: "Ngươi có biết ngươi làm như vậy vi phạm tín ngưỡng ngươi vẫn luôn đi theo hay không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn không biết vì sao mình đến, cũng không biết mình muốn đi thế nào...
Nàng cũng không phải thần, chuyện thiên hạ chúng sinh để lại cho thiên đạo lo liệu đi...!Nàng nở nụ cười, màu trắng dưới chân dần dần nở ra từng chùm hoa màu máu.
Người xuyên sách Sở Nghiêu Nghiêu sống vui vẻ hơn Liên Tịnh Thánh nữ, cho nên cuối cùng nàng vẫn lựa chọn người trước.
Sở Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, cuối cùng bước lên bậc thang, từng bậc từng bậc.
Hắn liền cười lạnh: "Trốn ở sau tấm bình phong căng thẳng như vậy...!Ngươi không mặc quần áo?"
Liễu Như Dịch dường như khẽ thở dài, hắn không cần phải nhiều lời nữa, xoay người đi về đại điện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên đỉnh Thánh Đạo Cung đầy tuyết đọng, giấu màu sắc vốn có vào trong sương mù mênh mông, trăm ngàn năm như một. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Lâm Nghiễn cầm chuôi Trảm Uyên, trong lòng căng thẳng.
Nàng muốn đi gặp Liễu Như Dịch.
"Ngươi có ý gì?" Lý Vãn Trần hất tay Tạ Lâm Nghiễn ra, lúc này mới nói: "Nàng đã c·h·ế·t, vì ngươi, vì giúp ngươi thực hiện nguyện vọng."
Tạ Lâm Nghiễn muốn đi tìm Liễu Như Dịch! Sao Sở Nghiêu Nghiêu có thể c·h·ế·t? Rõ ràng nàng đã đồng ý bỏ trốn cùng hắn.
Ngày ấy đúng lúc sư phụ không ở trong cung, Tạ Lâm Nghiễn xông thẳng vào chính điện liền gặp được nàng.
Chương 93: 93: Hoàn Chính Văn
"Sư tổ? Liễu Như Dịch?" Tạ Lâm Nghiễn ôm kiếm trong lòng, mặt đầy khinh thường hỏi nàng: "Ngươi tin tưởng thiên đạo như thế, vậy của thần của ngươi đã làm gì cho ngươi?"
Lý Vãn Trần lại cũng không nguyện ý cùng hắn nhiều lời, hắn ta xoay người muốn đi.
Sở Nghiêu Nghiêu nâng tay lên, lau vết máu trên khóe môi, nàng cười với Liễu Như Dịch: "Ta c·h·ế·t ở đây, con đường chúng ta chọn cho chàng sẽ không thể đi nữa, chàng sẽ không thể biến thành người vô tình, cũng không thể có năng lực g·i·ế·t ngài...!Sư tổ, tha cho chàng đi, chàng chỉ muốn làm một người bình thường."
"Ngươi nói cái gì?!" Sắc mặt Tạ Lâm Nghiễn trắng bệch, hắn nhìn chằm chằm Lý Vãn Trần, gần như cho rằng mình nghe lầm.
Nàng không ngờ Tạ Lâm Nghiễn sẽ nói những lời như vậy với nàng.
Khi hắn cầm Trảm Uyên, dùng thanh kiếm bảo vệ này đi g·i·ế·t chóc thì không ai biết hắn rốt cuộc đang chịu thống khổ nhường nào.
"Sư tổ, cả đời ta không ngừng vì thiên hạ chúng sinh, vì giữ gìn thiên đạo, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của mình, cũng chưa bao giờ làm chuyện bốc đồng...!Nhưng bây giờ ta thật sự rất vui vẻ, trước giờ chưa từng vui vẻ như bây giờ..."
Hắn sống trong sự thiếu thốn tình cảm, tỷ tỷ duy nhất cũng xa cách hắn.
Lý Vãn Trần quay đầu lại nhìn Tạ Lâm Nghiễn: "Ta đã nói rất rõ ràng, nếu bọn ta muốn uy h**p ngươi sẽ không thả ngươi đi, bây giờ ngươi đã tự do."
Cũng không thể hoàn toàn nói là gặp, bởi vì lúc ấy nàng đang trốn sau tấm bình phong, xuyên qua bình phong, nàng chỉ nhìn thấy bóng Tạ Lâm Nghiễn.
Nàng biết hắn sẽ trở thành thiên đạo tương lai, cũng biết mình sẽ trở thành dầu đổ thêm vào lửa.
Sở Nghiêu Nghiêu dừng bước, ngước lên nhìn hắn, đưa tay cúi người hành lễ sau đó gọi "Sư tổ".
Hắn sẽ không trở thành thiên đạo, hắn chỉ là hắn...
"Ngươi gạt ta!" Tạ Lâm Nghiễn ném Trảm Uyên lên không trung, ngự kiếm bay tới Thánh Đạo Cung.
Sở Nghiêu Nghiêu không ghét hắn, thậm chí nành còn có một tình cảm phức tạp khó tả đối với hắn...
"Cho nên đây chính là lựa chọn của ngươi?" Liễu Như Dịch hỏi.
Cho đến khi nhìn thấy Sở Nghiêu Nghiêu ở trong tay Lý Vãn Trần, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, kỳ thật nghịch thiên cũng không nhất định phải diệt thiên đạo, phải g·i·ế·t nhiều người.
Liễu Như Dịch nhìn chằm chằm nàng, hắn mặc y phục xanh biếc, tóc đen buông xoã trên vai.
Khi đó nàng vẫn còn ở Thánh Đạo Cung, cả ngày ngoài tu luyện thì vẫn là tu luyện.
Hắn có thể bảo vệ cho nàng! Hắn trước giờ chưa từng sợ Thiên Đạo.
Hắn chỉ cần dùng kiếm trong tay để bảo vệ người trong lòng hắn là có thể có được cuộc đời hắn muốn.
Trong tuyết lớn bay lả tả, hắn nhìn đến một đường ánh sáng bay tới chỗ hắn, hắn híp mắt lại nhận ra đó là Lý Vãn Trần.
Hắn hỏi nàng: "Ngươi chính là nữ đệ tử kia của Lý Vãn Trần?"
Sở Nghiêu Nghiêu dựa vào đâu mà lựa chọn cái c·h·ế·t?.
"Không phải ta đến để ngăn cản ngươi." Sắc mặt của Lý Vãn Trần có chút khác thường, hắn ta nhìn Tạ Lâm Nghiễn trong chốc lát, không biết suy nghĩ gì, sau một lúc lâu mới lại nói: "Ta chỉ đến thông báo với ngươi một tiếng, Liễu Như Dịch tha cho ngươi, ngươi có thể đi."
Đây là cầu thang đi lên tầng trên cùng của Thánh Đạo Cung, trống trải lạnh băng vô tình.
Sẽ có rất nhiều người c·h·ế·t, sẽ có rất nhiều việc thay đổi...!Nhưng hắn không quan tâm.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là sống một cuộc đời bình thường, làm người bình thường, ở bên người mình yêu.
Từ đầu ta không nên cảm thấy mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này."
Hắn từ trên cao nhìn Sở Nghiêu Nghiêu đang từng bước tới gần.
Nói xong, Lý Vãn Trần xoay người chuẩn bị đi, Tạ Lâm Nghiễn đè vai hắn xuống, hỏi: "Sở Nghiêu Nghiêu đâu?"
...
Giọng điệu uy nghiêm, không có quá nhiều tình cảm.
Đi thẳng về phía trước, lớp lớp bông tuyết bay xuống, kiến trúc tầng cao nhất dần dần xuất hiện trong tầm mắt, trên bậc cầu thang trên cùng có một người đang đứng.
Máu càng chảy càng nhiều, thiếu nữ phía sau từ từ ngã xuống tuyết.
Kỳ thật, từ lúc tới Thánh Đạo Cung tới nay, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn luôn nghe câu chuyện về Tạ Lâm Nghiễn mà lớn lên.
Bởi vì bị thương, thân hình của hắn có chút không ổn, tốc độ ngự kiếm lại cực nhanh.
Hắn chậm rãi vuốt v e kiếm trong tay, dường như Trảm Uyên cảm nhận được tâm trạng của hắn, nhẹ nhàng kêu vù vù.
Cho dù hắn tự phế đi tu vi, Lý Vãn Trần cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hắn cau mày nhìn Lý Vãn Trần bay xuống trước mặt hắn.
Hắn ôm kiếm, đứng thẳng.
Sau khi gia nhập Thánh Đạo Cung, toàn bộ khát vọng tình thân này đều chuyển sang sư phụ hắn, nhưng ngay cả sư phụ cũng vĩnh viễn rời bỏ hắn...
Sao Sở Nghiêu Nghiêu có thể c·h·ế·t? Nàng rõ ràng bảo mình ở cửa thành chờ nàng đến, sao nàng đột nhiên lại c·h·ế·t!?
Liễu Như Dịch nói hắn sẽ thừa kế vị trí thiên đạo, trở thành thiên đạo đời tiếp theo, nhưng hắn không đồng ý, cũng không muốn, hắn chỉ muốn làm người bình thường, dĩ hòa vi quý...!Vì thế hắn nâng kiếm lên, thề muốn nghịch thiên, muốn tiêu diệt thiên đạo, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ liệu mình có thể thành công hay không, thậm chí chưa từng suy nghĩ nghiêm túc kết cục sau này sẽ như thế nào.
Liễu Như Dịch nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, trong mắt hắn không có bất kỳ tình cảm gì, dần dần trong vẻ mặt lạnh lùng của hắn đột nhiên xuất hiện chút thay đổi: "Sở Nghiêu Nghiêu! Ngươi đang làm gì?!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Sắc trời chìm trong một mảnh âm u, làm cho người ta nhất thời không phân không rõ là đêm hay chỉ đơn thuần là trời nhiều mây.
Đó không phải là ký ức của Sở Nghiêu Nghiêu xuyên sách, mà là ký ức thuộc về Liên Tịnh Thánh nữ.
Nàng cụp mắt nói: "Quy tắc là vô tình, nhưng ta là người, ta có tình.
Xảy ra chuyện gì?
Nàng luôn tự hỏi, Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc là người thế nào, kỳ thật nàng cũng không rõ, hắn là người mang thiên mệnh, cũng là người nghịch thiên, hắn là thần tương lai, cũng ma là diệt thần.
Tạ Lâm Nghiễn nhấc tay lên, lưỡi kiếm lạnh băng của Trảm Uyên nháy mắt đặt trên cổ Lý Vãn Trần, hắn chất vấn: "Ngươi nói cho rõ ràng? Các ngươi lại muốn dùng nàng để uy h**p ta?"
Nàng nghe rất nhiều chuyện liên quan đến hắn từ miệng của nhiều người, có rất nhiều cách nói, có cái thật, cũng có cái giả dối....
Một giọt đỏ sẫm máu nhỏ xuống tuyết trắng trên mặt đất, như nở ra một đóa hoa diễm lệ, nhìn thấy mà giật mình.
Lúc này Lý Vãn Trần trông có chút chật vật, trên người hắn ta dường như có thương thế, hơn nữa rõ ràng không được xử lý cẩn thận, sau khi tới gần có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Lúc đầu nàng cho rằng đây chỉ là một cuộc đời hư cấu, một nhân cách giả dối được xây dựng ra mà thôi, nhưng không ngườ đây mới là người thật sự nàng muốn trở thành, nàng cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn của mình.
Lý Vãn Trần nhìn hắn: "Ngươi nghe không hiểu ý của ta sao? Thiên đạo không cần ngươi gánh vác nữa, ngươi tự do, ngươi có thể chọn cuộc sống của ngươi, sống cuộc đời ngươi muốn."
Đi một hồi, chẳng biết tại sao Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên nhớ đến cảnh tượng lần đầu nàng nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn.
Trên cầu thang đá phủ một tầng sương lạnh.
Sở Nghiêu Nghiêu nâng tay lên đón một bông tuyết lạnh lẽo: "Ta không phải thần, ta chỉ là một người được chọn mà thôi..."
Vẻ mặt Lý Vãn Trần trở nên khác thường hơn: "Ngươi không biết sao?"
"Ngươi có ý gì?" Giọng nói Tạ Lâm Nghiễn căng thẳng, hắn mơ hồ đoán được gì đó.
Môi Liễu Như Dịch khẽ mấp máy, hồi sau mới nói: "Ngươi thấy đáng sao?"
Tạ Lâm Nghiễn đặt kiếm ngang trước người, lạnh lùng nhìn Lý Vãn Trần: "Ngươi không phải là đối thủ của ta."
Cho nên, ngày đó Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thấy lưỡi kiếm của Tạ Lâm Nghiễn dính máu thì dưới sự căng thẳng nàng nói với hắn một câu: "Sư tổ bế quan ở trong cung, tốt nhất ngươi đừng quá tùy ý làm bậy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cửa Đông Lê Thành, Tạ Lâm Nghiễn đứng trong đại tuyết nhìn tuyết trắng mờ mịt.
Lý Vãn Trần nhìn bóng dáng đã đi xa của hắn, trong mắt hiện lên một chút phức tạp.
Trời đổ tuyết rất lớn, nhưng không có mảnh bông tuyết nào dừng trên người hắn.
Có lẽ, có lẽ từ rất lâu trước kia, nàng đã thích hắn rồi...!Chỉ là phần thích kia, đa phần xuất phát từ tò mò, một phần ngưỡng mộ...
Không biết tại sao Tạ Lâm Nghiễn phát điên, đột nhiên nhìn Lý Vãn Trần không vừa mắt, xông vào Thánh Đạo Cung ầm ĩ muốn đánh với hắn một trận.
Sau này nàng mới biết được, ngày ấy là ngày giỗ của Lý Từ Tuyết, sư phụ đi ra ngoài quét mộ, còn Tạ Lâm Nghiễn thì là vì uống chút rượu, đầu óc không tỉnh táo mới liều mạng xông vào Thánh Đạo Cung nói nhăng nói cuội với nàng, còn g·i·ế·t ba đệ tử Thánh Đạo Cung, rất đáng ghét.
Sở Nghiêu Nghiêu không trả lời vấn đề này, bởi vì không biết Tạ Lâm Nghiễn nghĩ như thế nào mà xoay người rời đi.
Sở Nghiêu Nghiêu khẽ gật đầu: "Thiên đạo vô tình, nhưng Tạ Lâm Nghiễn là người, một người có tình cảm, chàng không nên bị trách nhiệm với thiên hạ b·ắ·t· ·c·ó·c..."
Tính tình của Lý Vãn Trần sau trăm năm đúng là rất tốt, hắn ta rất ít khi tức giận, nhưng Tạ Lâm Nghiễn vẫn mơ hồ nghe ra sự giận dữ từ trong giọng điệu của Lý Vãn Trần, nhưng không phải tức giận với hắn, giống như bất đắc dĩ hơn.
Sở Nghiêu Nghiêu rất căng thẳng, nàng cho rằng mình xong đờ rồi, ai ngờ Tạ Lâm Nghiễn không thô lỗ đến lôi nàng ra khỏi tấm bình phong, một kiếm g·i·ế·t nàng, mà đứng ở cửa giễu cợt.
Sau này, nàng nghe nói Tạ Lâm Nghiễn không hề say rượu...
Hắn không khỏi hồi tưởng lại tất cả sự lựa chọn trong đời mình...!Đã từng, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là có thể sống chung với người nhà, nhưng hắn chưa từng gặp mẫu thân, cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của phụ thân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
