Mang Trần Thiên Nam trở về ngọn núi nhỏ mà mình đanh ở, Đỗ Như Nguyệt nhìn Tiểu Vàng liền hỏi.
“ Có cần chữa thương cho Thiên Nam ?”
Tiểu Vàng lắc lắc đầu, miệng cẩu nhếch lên nói.
“ Kệ tiểu tử đó đi, hắn không sao.”
Tiểu Vàng đi vòng quanh Trần Thiên Nam một lúc thì miệng cẩu khẽ nhếch lên rồi nhìn qua Đỗ Như Nguyệt nói.
“ Phối dược thể ném hắn vào trong đó.”
Đỗ Như Nguyệt lông mày khẽ nhíu lại định nói gì nhưng cũng chỉ gật đầu làm theo, lấy ra một thùng gỗ lớn lấy vài loại dược liệu từ trong nhẫn trữ vật ném vào thùng gỗ, rồi lấy dược thuỷ màu đen sì đổ vào gần đầy thùng gỗ, Tiểu Vàng miệng cẩu khẽ thổi một hơi, một trong thùng gỗ bùng cháy lên một ngọn lửa đen, làm sôi sục dược thuỷ trong thùng gỗ.
“ Cởi quần áo tiểu tử rồi ném vào trong đi.”
Đỗ Như Nguyệt lông mày nhíu lại, một lúc mới nói.
“ Tiền bối ta dù sao cũng là một nữ nhân, làm vậy có chút…”
Tiểu Vàng nhảy lên một cái bàn đá, miệng cẩu cắn một linh quả nhỏ màu đỏ nhai nhồm nhàm, bộ dạng một con cẩu tiêu sái nói.
“ Nha đầu Đỗ gia ngươi không chạy khỏi tay tiểu tử đó đâu, dần dần rồi ngươi cũng sẽ quen thôi.”
Đỗ Như Nguyệt khuôn mặt ở sau lớp lụa mỏng đỏ bừng lên, môi cắn chặt vào nhau ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, ai bảo cô sinh ra làm con cháu Đỗ gia cơ chứ, tuy là thiên phú tu luyện rất nhanh nhưng lại bị một căn bệnh di truyền từ tổ tiên, không hẳn là bệnh mà là sở hữu một loại Thiên Linh Thể một linh thể được xem như là con cưng của lão thiên gia, cơ thể tự động sinh ra linh khí giúp cho người sở hữu linh thể luôn luôn có thể tu luyện. Tuy nhiên việc cơ thể sinh ra linh khí cũng không phải là điều gì tốt đẹp, việc dư thừa linh khí là một việc cực kì nghiêm trọng, không phải lúc nào cũng có thể tu luyện, cơ thể cần thời gian để củng cố cảnh giới cũng như tu luyện quá nhanh tâm cơ sẽ không ổn định việc thân tử đạo tiêu cũng chỉ là sớm hay muộn linh khí sẽ tàn phá cơ thể một cách điên cuồng đến khi p·hát n·ổ thì coi như xong đời, nguyên anh chạy cũng không thoát.
Thiên Linh Thể nói trắng ra là một loại thể chất rất thích hợp làm lô đỉnh, mấy vạn năm trước Đỗ gia tộc nhân cả nam lẫn nữ nếu sở hữu Thiên Linh Thể đều bị tu chân giả lùng bắt về làm lô đỉnh tu luyện, tuy nói là tốc độ tu luyện của Thiên Linh Thể rất nhanh nhưng căn cơ bất ổn sức chiến đấu trong đồng cấp đều thấp hơn một bậc so với những kẻ khác. Cho đến khi một vị tổ mẫu kết duyên cùng một cường giả kì tài thời đó, Đỗ gia mới thoát khỏi ma thủ của những kẻ khác, năm đó trượng phu của vị tổ mẫu một kiếm trong tay đồ sát nửa tu chân giới mới khiến cho Đỗ gia con cháu sau này có thời gian gượng dậy, sau khi đồ sát mấy trăm vạn người trượng phu của vị tổ mẫu để lại lời uy h·iếp cả tu chân giới rồi lặng lẽ phi thăng, ngàn năm sau tổ mẫu cũng phi thăng, từ đó đến nay Đỗ gia cũng vươn mình trở thành một trong chín đại gia tộc lớn mạnh nhất của tu chân giới Nam Châu.
Trường hợp thân thể của Đỗ Như Nguyệt có chút đặc thù hơn, linh khí cực kì cuồng bạo phát ra làm cho cách một khoảng thời gian cơ thể lại chịu đau đớn thống khổ như muốn nổ tung, khác với những người khác chỉ cần kết hợp với đạo lữ tu luyện song tu công pháp thì đều tốt cho hai cả người, Đỗ Như Nguyệt cần người có thể chất đặc thù mới có thể hấp thu linh khí cuồng bạo, là Gia Gia của Đỗ Như Nguyệt từ khi cô còn nhỏ đã kiểm tra.
“ Năm đó Đỗ Nguyệt Nga tổ mẫu của ngươi cũng giống như ngươi, đều mang biến dị Thiên Linh Thể, cũng giống như trượng phu của nha đầu Nguyệt Nga, tên tiểu tử Thiên Nam cũng là người mang thể chất phù hợp với ngươi, haha đây chính là ý trời, nếu ngươi muốn sống thì chỉ có một cách làm thê tử của hắn mà thôi.”
Tiểu Vàng nằm dài ra trên bàn, linh quả tự động bay vào miệng cẩu, vừa ăn linh quả vừa dùng giọng điệu trêu chọc nói với Đỗ Như Nguyệt.
“ Tiền bối vậy ta chỉ đành phải chăm sóc trượng phu từ nhỏ vậy !”
Đồ Như Nguyệt bất giác thở dài, rồi tay ngọc từ từ cởi quẩn áo Trần Thiên Nam ra, đến khi cởi hết đồ mặt mũi của cô đã đỏ bừng, vết đỏ lan cả ra tai xuống đến cổ, đem Trần Thiên Nam nhẹ nhàng thả vào trong thùng nước rồi vội vàng chạy ra ngoài.
“ Tiền bối người trông Thiên Nam đi.”
Tiểu Vàng miệng cẩu vừa ăn vừa nói.
“ A nha đầu này da mặt thật mỏng.”
Trần Thiên Nam ở trong thùng nước, mặt mũi nhăn nhó miệng không nhịn nổi há ra hít hà kêu thảm, mặc dù đã ngất xỉu nhưng cảm giác đau nhói như hàng vạn chiếc kim đâm sâu vào trong cơ thể làm hắn bừng tỉnh lại từ trong đau đớn.
“ Vận công hấp thu dược lực rèn luyện cơ thể mau đi.”
Tiểu Vàng há mồn nhét linh quả vào miệng cẩu, tiếng nói vang lên trong đầu Trần Thiên Nam, hắn hít hà cố gắng nhịn lại cơn đau như muốn đâm toạc cơ thể ra, vận chuyển Thôn Thiên Huyền Công hấp thu dược lược, Trần Thiên Nam biết là Tiểu Vàng muốn tốt cho hắn nên cũng ngoan ngoãn phối hợp.
“ Aaa…”
Vừa vận chuyển công pháp Trần Thiên Nam cảm giác đau đớn nhân gấp 10 lần lên, không nhịn được hét thảm, gân xanh nổi vằn vện đầy trên mặt, cảm giác đau nhói đâm sâu vào tận xương tuỷ, cảm giác như cả cơ thể bị hàng trăm vạn nhát kiếm đâm lên người, Trần Thiên Nam cắn chặt răng chịu đựng, những lời nói của Tử Vi trưởng lão khẽ hiện lên.
“ Muốn trở thành cường giả thì phải chịu đựng đau đớn gấp người khác hàng vạn lần.”
1 canh giờ sau Trần Thiên Nam không còn chịu đựng được thêm mà ngất xỉu một lần nữa. Tiểu Vàng khẽ liếc qua một cái rồi há mồm gọi ra ngoài.
“ Đỗ nha đầu, mau vào mang tiểu tử Thiên Nam ra đi.”
Đỗ Như Nguyệt vẫn ở bên ngoài cửa nghe vậy liền mở cửa phòng đi vào, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng khẽ liếc qua Tiểu Vàng.
“ Đừng có nhìn ta, ta để ngươi làm quen với công việc của một thê tử tốt, ngươi phải nắm chắc lấy vị trí thứ nhất đừng để người khác đè lên đầu mình.”
Đỗ Như Nguyệt khẽ bĩu môi lầm bẩm nói.
“ Ta cắt.”
Tiểu Vàng mắt cẩu khẽ loé lên một cái, miệng cẩu nhếch lên. “ Tiểu Nam bổn cẩu giúp ngươi có thê tử, sau này nhất định ngươi đừng có làm bổn cẩu thất vọng.”
Đỗ Như Nguyệt mang Trần Thiên Nam ra, khẽ phất tay một pháp thuật Thanh Thuỷ Quyết lên người Trần Thiên Nam rồi bắt đầu mặc quần áo cho hắn.
“ Ừ, linh khí của ngươi chỉ còn thời gian 5 năm sẽ bộc phát, lần này nếu ngươi không được người khác hỗ trợ thì chỉ chờ người khác nhặt xương cốt cho ngươi, rồi chọn một nơi phong cảnh hữu tình chôn ngươi xuống mà thưởng thức khung cảnh thơ mộng .”
Đỗ Như Nguyệt môi đỏ khẽ cắn vào nhau, một lúc thở dài lên tiếng.
“ Ta sẽ nắm chắc thời gian.”
Trần Thiên Nam lúc này vẫn còn đang hôn mê không biết rằng bản thân bị Tiểu Vàng tính kế, mấy năm sau cũng chỉ biết ú ớ nằm im chịu đựng sự giày vò…
Không biết trải qua bao lâu Trần Thiên Nam mắt từ từ mở ra, cảm giác cơ thể một lúc thì hắn vui vẻ bật dậy, cơ thể một mạch khoẻ mạnh không hề có chút đau đớn, nắm chặt tay cảm nhận sức lực một chút Trần Thiên Nam vui vẻ thét lên.
“ Vậy mà lại đột phá tới Luyện Cốt Đỉnh Phong.”
Trần Thiên Nam cảm giác nếu hắn mà dùng một đấm toàn lực thì một tảng đá lớn cũng bị hắn đấm nổ tung, sau một hồi lâu hắn mới để ý xung quanh thì hơi giật mình, giường hắn nằm mang một mùi hương thơm ngát, có cả chăn gối màu xanh lam, Trần Thiên Nam sửng sốt.
“ Là giường của nữ nhân.”
Trần Thiên Nam ngẩn ra, không biết sau khi hắn ngất xỉu đã sảy ra những truyện gì nữa, vừa đảo mắt nhìn thì thấy ở bàn đá cách đó không xa, Tiểu Vàng đang nằm nghiêng người qua một bên, một chân trước chống lên đầu, một chân khác kẹp một quả màu đỏ bỏ vào mồm nhai nhồm nhàm.
“ Tiểu Nam tỉnh rồi sao, thê tử ngươi rất lo lắng cho ngươi.”
0