Chương 2: Yên Nhược Tuyết
Vừa chạy ra khỏi cửa thành, một toán lính cưỡi ngựa đã chạy rầm rầm theo sau, Trần Thiên Nam quay đầu lại thấy một đoàn dài quân lính thì sợ sít nữa vỡ mật, tưởng là binh lính truy đuổi theo hắn, dù gì thì hắn đánh thái tử cơ mà. Vội vàng tạt một hướng khác cứ thế lao đầu chạy đi.
“ Kia rồi mau bắt lấy .”
Nghe thấy tiếng thét phía sau, Trần Thiên Nam xuýt chút nữa đái cả ra quần, không phải chứ hiệu xuất làm việc của cái đám quân lính lại nhanh vậy sao, thân hình béo của Trần Thiên Nam vừa chạy vừa cầu khẩn trong lòng là hắn có thể mọc thêm hai cái chân nữa để chạy trốn cho nhanh.
“ Đứng lại.”
Tiếng quát tháo dồn dập phía sau, bất chợt một bóng người chạy ngang bằng Trần Thiên Nam, là một nữ nhân độ khoảng 20 tuổi nhìn hắn cười cười.
“ Tiểu đệ đệ, làm gì mà chạy ghê vậy ?”
Trần Thiên Nam quay qua cô gái thì mặt như đần ra, mỹ nữ, tiểu thư khuê các ở Thăng Long Thàng, hắn nhìn cũng không ít, nhưng xinh đẹp như vị tỷ tỷ này thì là lần đầu hắn mới thấy, ngũ quan tinh xảo khí chất từ trên người toả ra làm cho hắn cảm thấy mát mẻ thoải mái nói không nên lời.
“ À à ta bị người ta truy sát ?”
Không hiểu tại sao Trần Thiên Nam không muốn nói dối với vị tỷ tỷ xinh đẹp này, hắn liền nói thật.
“ Ồ, tiểu đệ làm chuyện gì mà lại khiến người ta truy sát vậy ? Ơ con tiểu cẩu này đáng yêu quá.”
Vị tỷ tỷ đưa tay định xoa đầu Tiểu Vàng, nhưng Tiểu Vàng nằm trong ngực Trần Thiên Nam nhe răng ra, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ quay đầu tránh cách tay trắng như ngọc của vị tỷ tỷ.
Trần Thiên Nam vừa chạy vừa thở, quay đầu nhìn ra đằng sau thì hoảng hốt đám binh lính chỉ còn cách hai người một đoạn, cứ đà này hai chân làm sao chạy nổi 4 chân của mấy con tuấn mã được, bị bắt là chuyện sớm muộn, Trần Thiên Nam bi ai.
“ Con tiểu cẩu này tỷ tỷ thích, bán lại cho tỷ tỷ đi tiểu đệ đệ ?”
Trần Thiên Nam mếu máo, sắp bị người ta túm đến nơi rồi, vào nồi chung với nhau cũng nên, làm gì còn tâm trạng buôn với bán. Tiểu cẩu vẫn lộ rõ ánh mắt khinh bỉ nhìn nữ nhân.
“ Tiểu đệ ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ người khác, ai ngờ lại đánh phải thái tử Đại Nam Quốc nên mới phải bỏ chạy”
Trần Thiên Nam không chút dấu giếm kể lại, hắn cảm giác ở vị tỷ tỷ này có thứ gì đó khiến hắn phải thành thật, Trần Thiên Nam cảm giác quái lạ, ở Thăng Long Thành hắn là một lão đại của đám nhóc, trí dũng hơn người vậy mà lại nôn ra hết với tỷ tỷ này.
“ Đứng lại tiện nhân kia, mau đứng lại.”
Tiếng quát từ phía sau càng ngày càng gần, Trần Thiên Nam nghe xong thì cứ có cảm giác có thứ gì đó sai sai ở đây ? Tiện Nhân ? Hắn là một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất không thể nào gọi là tiện nhân được, nếu mà để gọi tiện nhân chỉ có thể là vị tỷ tỷ xinh đẹp này.
“ Ơ tỷ tỷ, là quân lính đuổi theo tỷ sao ?”
Vị tỷ tỷ đang trợn mắt nhìn tiểu cẩu nghe hắn hỏi, mới dơ tay ngọc lên xoa xoa cằm nói.
“ Hình như là vậy, ta gặp một kẻ tên là cái gì mà Nam Lăng Hầu cản đường, ta tiện chân liền sút cho hắn một cái, sau đó thì có một đám người đuổi theo, ta cũng không muốn gia tay nên chỉ đành bỏ chạy.”
Lão thiên ơi ! Trần Thiên Nam mặt như đưa đám, vậy là từ lúc nãy hắn cứ tưởng binh lính đuổi theo mình nhưng nguyên nhân lại là vị tỷ tỷ xinh đẹp này đá bể trứng của Nam Lăng Hầu à ? Lão thiên thật biết trêu người.
“ Tỷ tỷ như vậy là hại chết ta rồi.”
Trần Thiên Nam mếu máo nói, chân hắn bây giờ đã nhũn ra rồi, muốn dừng lại nhưng mà hắn chạy chung đường với vị tỷ tỷ này, bọn họ hiểu nhầm là đồng loã với nhau, hắn nhảy xuống sông cũng không thể rửa sạch nỗi oan tình này.
Vị tỷ tỷ nhìn hắn rồi bật cười, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, làm cho Trần Thiên Nam ngơ ngác.
“ Tỷ tỷ thật xinh đẹp.”
Không hiểu tại sao hắn lại nói ra những lời như vậy, nhưng đó lại là lời mà hắn tận sâu trong đáy lòng của hắn.
“ Tiểu đệ đệ dẻo miệng lắm, tốt tỷ tỷ giúp đệ chạy thoát.”
Trần Thiên Nam còn chưa kịp nói gì thì bả vai đã bị túm lấy, sau đó cả người nhẹ bẫng, Trần Thiên Nam mặt mũi tái mét, vị tỷ tỷ xinh đẹp đang bay trên không trung, không đúng là nhảy một cái thật xa mấy chục mét ( dùng đơn vị Việt Nam nhé) Trong đầu Trần Thiên Nam lúc này đang nổ đùng đoàng, con người lại có thể nhảy một cái xa vậy sao, lão thiên của ta ơi, đây có phải là mơ không nhỉ.
Trần Thiên Nam la oai oái dơ tay ôm chặt lấy vị tỷ tỷ gào khóc thảm thiết.
“ Tỷ tỷ ta còn mẹ già con thơ, tỷ tha mạng cho ta đi, hu hu…”
Vị tỷ tỷ xinh đẹp thoáng đỏ mặt, nhìn xuống cái tay của Trần Thiên Nam đang bấu lấy ngực mình, miệng lẩm bẩm.
“ Tiểu bại hoại.”
Tiểu cẩu ở trong ngực Trần Thiên Nam, ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng, cái miệng cẩu còn khẽ len lén nhếch lên một nụ cười vô sỉ.
Đám binh sĩ phía sau chỉ biết bất lực nhìn hai người chạy xa, rồi ủ rũ quay đầu trở về Thăng Long Thành.
Không biết qua bao lâu, tỷ tỷ xinh đẹp dừng lại ở một khu rừng rậm, chân vừa chạm đất, Trần Thiên Nam đã ngã lăn ra đất, hai chân của hắn run lên bần bật, vẻ mặt mếu máo.
Yên Nhược Tuyết mỉm cười nhìn thiếu niên mập, cái tên nhóc này thật là, nhìn biểu cảm sợ hãi trên khuôn mặt mập mạp của thiếu niên, Yên Nhược Tuyết dơ tay ngọc lên, méo méo hai cái má béo của Trần Thiên Nam.
“ Không có sợ đến mức tè ra quần đó chứ ?”
Trần Thiên Nam nghe xong thì lộ rõ vẻ không vui, hắn ta là ai cơ chứ, đường đường là lão đại của 500 huynh đệ ở Thăng Long Thành làm sao lại có chuyện mất mắt như vậy được.
“ Tỷ tỷ ta lớn rồi, là một hảo nam nhân, xin tỷ hãy tự trọng.”
Yên Nhược Tuyết tay không hề buông ra mà còn gia sức lắc lắc khuôn mặt béo của Trần Thiên Nam, bộ dạng lộ rõ vẻ cưng chiều nói.
“ Tiểu đệ đệ tên gì ? Ta thấy ngươi rất giống với đệ đệ ruột của ta !”
Vị tỷ tỷ này thật sự không có lòng tự trọng mà, cứ véo má của hắn như vậy hắn gầy đi mất thì ai đền, bao nhiêu công sức ăn uống ở Thăng Long Thành của hắn mới được bộ dạng như bây giờ.
“ Tên ta là Trần Thiên Nam, còn tỷ tỷ ?”
Cái tên Trần Thiên Nam là tên mà lão đầu Lạc Cảnh đặt cho hắn, nhớ đến lão đầu hắn lại thấy buồn trong lòng, từ bây giờ không còn được ăn nhưng món ăn mà lão đầu nấu nữa rồi.
“ Vậy gọi đệ là Trần Nam tiểu đệ, tên của tỷ là Yên Nhược Tuyết.”
Trần Thiên Nam gật người đẹp thì tên cũng rất đẹp, tiểu cẩu nằm trong lòng Trần Thiên Nam, ngáp ngáp cái miệng rồi nhắm mắt, từ lần Trần Thiên Nam mang nó về đến nay đã là 1 tháng thời gian, thương thế đã lành lặn nhưng vẫn chưa thể tự di chuyển.
“ Tiểu cẩu cẩu bị thương ?”
Yên Nhược Tuyết nhìn Tiểu Vàng rồi hỏi, Trần Thiên Nam gật gật đầu nói.
“ Đệ nhặt được Tiểu Vàng ở một bụi cỏ, lúc đó cả người Tiểu Vàng đều là máu, đệ còn tưởng lúc đó còn có món tiểu cẩu cẩu để ăn cơ chứ !”
Tiểu cẩu ánh mắt khép hờ, lộ rõ vẻ khinh thường, cái tên béo này lại đòi ăn thịt bản cẩu, giỏi cho một tên phàm nhân.
Yên Nhược Tuyết loé một cái trên tay đã xuất hiện một lọ thuỷ tinh đưa cho Trần Thiên Nam.
“ Đây là đan dược trị thương, khi nào rảnh thì cho tiểu cẩu ăn.”
Trần Thiên Nam há hốc cả mồm nhìn lọ thuỷ tinh, sau đó lắp bắp nói.
“ Tỷ tỷ, tỷ là thần tiên trong truyền thuyết sao ?”
Hồi nhỏ lão đầu Lạc Cảnh hay kể cho bọn hắn chuyện liên quan tới thần tiên có phép thuật thần kì, có thể bay lượn trên bầu trời, lúc đó đứa nào đứa nấy đều muốn trở thành thần tiên để bay lượn trên bầu trời xanh. Yên Nhược Tuyết xoa xoa cằm, nhìn Trần Thiên Nam khẽ gật đầu.
“ Tỷ không phải thần tiên, tỷ chỉ là một người tu luyện mà thôi !”
Trần Thiên Nam cảm giác những hiểu biết về thế giới còn quá nhỏ bé, từ nhỏ lớn lên hắn chỉ ra chỉ đi xa nhất là ra bên ngoài Thăng Long Thành một tẹo, quả nhiên thế giới vẫn còn rất rộng lớn.
“ Tỷ có thể chỉ cho ta cách tu luyện hay không ?”
0