Trần Thiên Nam ăn nguyên một đấm của Hoả Cự Viên bay vèo ra phía sau, ngã đập vào một gốc cây cổ thụ mồm miệng phun máu phè phè. Đỗ Như Nguyệt lắc đầu bay đi.
“ Lão thiên, đau c·hết ta mất.”
Trần Thiên Nam đau khổ bò dậy, may mắn là con Hoả Cự Viên mới chỉ là Yêu Quái Sơ Kỳ, thực lực chỉ tương đương với Nhị Phẩm Luyện Khí Kỳ Sơ Giai, nếu Hoả Cự Viên tu vi Yêu Quái Trung Giai Trần Thiên Nam đã b·ị đ·ánh nát sau một đòn.
“ Khốn kiếp, Hoả Cầu Thuật Đi.”
Trần Thiên Nam kết ấn ngưng tụ thành 3 quả hoả cầu bắn tới Hoả Cự Viên, ba quả cầu lửa lao tới phía trước Hoả Cự Viên thì nổ tung thành những đốm lửa nhỏ rơi xuống đất, Hoả Cự Viên gầm lên há mồm hơn mười mấy quả cầu lửa to gấp đôi Hoả Cầu Thuật của Trần Thiên Nam lao ra.
“ Lão Thiên Ơi.”
Trần Thiên Nam hét thảm, nhanh chóng tránh né những hoả cầu đánh tới “ Ầm Ầm “ những hoả cầu đánh lên thân cây tạo ra một lỗ hổng cháy đen sì vẫn còn đang bốc cháy, Trần Thiên Nam chật vật né tránh, trong lòng đau khổ kêu lên, không hổ là Hoả Cự Viên, thiên phú hoả thuật quả nhiên khủng bố.
Một hoả cầu bay nhanh như chớp lao tới người Trần Thiên Nam hắn không kịp chạy liền cúi người nằm rạp xuống đất, hoả cầu bay sượt qua người, Trần Thiên Nam cảm thấy ở mông nóng thì quay đầu lại nhìn, sau đó thì nhảy dựng lên hai tay vỗ vỗ vào mông la oai oái.
“ Cháy…cháy…a bỏng chết ta mất.”
Trần Thiên Nam ngồi mông xuống đất lăn lộn một hồi mắt dập được lửa, đang thở phù vì dập được lửa thì mắt trợn lên, mười mấy quả hoả cầu lại bay đến, Trần Thiên Nam vội vàng tránh né, ánh mắt loé lên đánh ra vài đạo Phong Nhận về phía Hoả Cự Viên.
“ Gàoooooo.”
Hoả Cự Viên gào lên, ở trước ngực trúng một đạo Phong Nhận lộ ra vết máu, Trần Thiên Nam chật vật tránh né đám hoả cầu rồi lao lên chạy vòng ra sau Hoả Cự Viên tung một đấm thẳng đầu,
“ Đùng” Trần Thiên Nam cùng Hoả Cự Viên ngã văng ra hai phía.
“ Ui za, đau chết mất.”
Trần Thiên Nam cánh tay tê rần, Hoả Cự Viên đứng dậy từ trên đất tức giận lao về phía Trần Thiên Nam, hắn cũng gầm lên lao về phía Hoả Cự Viên, một người một yêu thú lao vào nhau đùng đùng, chân tay liên tục đấm đá liên tục vào nhau.
Đỗ Như Nguyệt đứng ở một ngọn cây khẽ thở dài nhìn Trần Thiên Nam cùng Hoả Cự Viên vật lộn.
“ Ta đấm chết ngươi.”
“ Gàooooo.”
Tiếng kêu vang trời của một người một yêu diễn ra gần 1 canh giờ, và người chiến thắng là Trần Thiên Nam, hắn thở hồng hộc nằm lăn trên đất mặt mũi tím bầm, trên người quần áo tơi tả.
“ Haha con vật nhỏ, dám đánh nhau với ta.”
Nhìn con Hoả Cự Viên đã gần chết, Trần Thiên Nam thở dài một hơi lấy từ túi trữ vật ở bên hông thanh kiếm linh khí hạ phẩm lấy được của Vũ Tử Hoa kết liễu Hoả Cự Viên, Trần Thiên Nam ngẩn ra nhìn cây kiếm trong tay gãi gãi đầu, tại sao lúc trước hắn lại không dùng kiếm cơ chứ, dù không thể đánh ra kiếm kĩ nhưng vẫn có thể đâm chém bình thường cơ mà, khẽ thở dài một hơi vì cái đầu kém thông minh của mình, Trần Thiên Nam dơ tay lên đầu Hoả Cự Viên vận chuyển Thôn Thiên Huyền Công cướp đoạt yêu lực của yêu thú, tuy là Hoả Cự Viên đã chết yêu lực biến mất nhưng vẫn còn sót lại một ít yêu lực chưa tan hết.
Yêu thú với nhân loại đều hấp thu linh khí thiên địa để tu luyện, chỉ khác biệt giữa việc chuyển hoá thành hai loại lực lượng khác nhau, yêu thú thì chuyển hoá thành yêu lực còn nhân loại chuyển hoá thành lịnh lực. Việc cướp đoạt linh yêu lực hay linh lực chỉ có thể thông qua một số phương pháp đặc thù mới có thể hấp thu, nhưng Trần Thiên Nam tu luyện Thôn Thiên Huyền Công chẳng cần rườm rà thêm trực tiếp cướp đoạt tất cả là được.
Dùng kiếm lột da Hoả Cự Viên, rồi chặt được mấy cái gai nhọn cất đi, gai nhọn là tài liệu luyện khí không tệ, sau đó chạy đi lấy một đống củi lớn nhóm lửa nướng con Hoả Cự Viên, nhìn thịt nướng sắp chín Trần Thiên Nam quay ngang quay dọc gọi.
“ Như Nguyệt tỷ, tỷ có ăn thịt Hoả Cự Viên không ?”
“ Ngươi ăn đi.”
Đỗ Như Nguyệt ngồi vắt vẻo trên một ngọn cây cất tiếng nói, Trần Thiên Nam gật gù chỉ đành một mình ăn gần hết xác Hoả Cự Viên. Nửa canh giờ sau Trần Thiên Nam nằm lăn ra đất bộ dạng thoải mái nói không nên lời, lâu lắm rồi hắn mới được ăn một bữa no nê…
Ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, một con cự ngạc đang nước mắt lưng tròng nhìn hai kẻ trước mặt.
“ Mau chặt đuôi ngươi giao ra, không thì đừng trách bọn ta.”
Cự Ngạc nước mắt dàn giụa nhìn một cẩu một nhân loại đang lộ vẻ mặt như muốn ăn thịt nhìn mình liền cắn răng lấy ra một thanh đao lớn hướng về đuôi của mình đau khổ dơ đao lên,
“ Phụt “ đuôi cự ngạc đứt lìa ra khỏi thân, hai kẻ kia cười khùng khục phất tay nắm lấy cái đuôi cự ngạc lớn rời đi. Để lại phía sau một Yêu Vương Cự Ngạc cụt đuôi run rẩy nhìn theo hai kẻ khốn nạn nhưng cũng chỉ bất lực không dám làm gì.
Khi Cự Ngạc nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết khác vang lên thì sụt xùi cảm thán.
“ Bản Ngạc không lẻ loi một mình.”
…
Đồ Như Nguyệt khẽ mở mắt nhìn về phía một con đại xà màu xanh đang lè lưỡi từ từ mò đến chỗ Trần Thiên Nam đang nằm, miệng nhỏ sau lớp khăn che mặt khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười.
Trần Thiên Nam đã xoa xoa bụng thì tai khẽ động động, một mùi hôi thối cũng xộc vào mũi, liền từ từ quay đầu lại thì giật bắn mình, một con đại xà đang há cái miệng như cái chậu máu phả ra mùi hồi thối nhào đến, Trần Thiên Nam nhảy bật lùi ra sau.
“ Khốn kiếp, con đại xà nhỏ dám đánh lén ta.”
Tránh được một đòn của đại xà, Trần Thiên Nam bắn tới đại xà mấy đạo Phong Nhận, “ keng keng keng” Phong Nhận bắn tới đại xà nhưng bị lớp da rắn dày đánh bật ra, Trần Thiên Nam đánh thêm cả mấy hoả cầu nhưng đại xà chỉ há mồm phun ra khí độc dập tắt hoả cầu. Trần Thiên Nam vận dụng Vọng Khí Thuật quan sát đại xà nhưng không nhìn thấu tu vi, liền biết đại xà tu vi cao hơn với hắn liền vội vàng quay đầu bỏ chạy, một người chạy một xà đuổi nhau vang lên âm hanh hỗn loạn.
“ Như Nguyệt tỷ tỷ, cứu ta.”
Đỗ Như Nguyệt nhàn nhã bay theo sau, miệng nhỏ bĩu nhẹ rồi nói.
“ Ngươi hảo hảo rèn luyện, ta sẽ không ra tay.”
Trần Thiên Nam mếu máo chạy như bay trong rừng cây, phía sau đại xà há mồm phì ra những luồng chất độc màu đen, Trần Thiên Nam chật vật tránh né, nhìn những đạo khí độc rơi xuống đất, mặt đất kêu lên những tiếng xèo xèo, Trần Thiên Nam biết trúng độc xà vào người thì không chết cũng phải lột da.
Đột nhiên hắn vấp phải một thứ mềm mềm ngã lăn ra đất, Trần Thiên Nam nhảy dựng lên vội vàng tiếp tục chạy, quay đầu nhìn lại thì thấy lúc nãy hắn vấp phải một con khỉ nhỏ đang ăn thứ gì đó trên đất, đại xà vẫn đuổi theo Trần Thiên Nam không nhìn con khỉ nhỏ một cái, Trần Thiên Nam đau khổ vừa chạy vừa bắn ra Phong Nhận về phía sau.
“ Rầm Rầm “ phía sau phát ra thêm một âm thanh, Trần Thiên Nam quay lại nhìn lại thì hết hồn, là một con Yêu Hầu to lớn, trên cổ là con khỉ nhỏ lúc trước hắn vấp phải.
“Khốn kiếp.”
Trần Thiên Nam vắt chân lên cổ chạy điên cuồng hơn, một con đại xà đã chạy không nổi bây giờ lại thêm một con yêu hầu, hắn hôm nay đá phải cứt rồi, vận khí quá đen đủi.
0