Chương 4: Chờ Mong Khảo Thí
Nhìn cái thẻ phòng trên tay, Trần Thiên Nam khẽ gật đầu đi tìm, tuy là hắn không biết nhiều chữ cho lắm, nhưng còn về phần số thì hắn đã nắm rõ như lòng bàn tay. Mang theo một bụng chờ mong hắn mở cửa một căn phòng ở tầng 4 của toà Sơ Thí Đường.
Cửa mở ra bên trong có 6 chiếc giường, đã có 5 thiếu niên trên mỗi chiếc giường, Trần Thiên Nam ôm theo Tiểu Vàng khẽ đánh giá 5 người thiếu niên, đa số là nhỏ tuổi hơn hắn, người lớn nhất khoảng 9 10 tuổi, còn nhỏ nhất chỉ khoảng 5 tuổi, Trần Thiên Nam là người được xem như là người lớn tuổi nhất của cả Sơ Thí Đường, chỉ cần thêm một tuổi nữa thôi là Trần Thiên Nam đã vượt qua độ tuổi được tuyển chọn vào tông môn.
“ Ta tên Trần Thiên Nam, may mắn được ở chung phòng với các tiểu huynh đệ, sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn.”
Lần lượt cả năm người cũng giới thiệu bản thân, người nhỏ tuổi nhất là Hán Văn Nhân mới chỉ 5 tuổi, nhưng Trần Thiên Nam cảm giác như là một ông lão vậy, cảm giác rất quái dị, còn mấy người khác là Tiêu Thiên, một thân gầy gò. Vương Minh là một thiếu niên với vẻ mặt anh khí kiên cường bức người. Mã Nghị là một thiếu niên lưng hùm vai gấu, cơ thể rắn chắc khoẻ mạnh chứ không béo phì như Trần Thiên Nam. Còn người cuối cùng là Âm Thiên Hàn, đúng như cái tên thiếu niên mang theo vẻ âm u lạnh lẽo bức người, đặc biệt là đôi mắt cực kì sắc bén.
Trần Thiên Nam một hồi chào hỏi cũng lăn ra trên chiếc giường duy nhất còn trống, đặt Tiểu Vàng nằm ở một góc.
Hán Văn Nhân lộ vẻ yêu thích tiểu cẩu, tiểu tử này liền nhảy sang nghịch ngợm với tiểu cẩu một cách đầy thích thú, Trần Thiên Nam nheo nheo mắt, cái tên tiểu tử này lúc thì bộ dạng như một lão già, lúc lại hồn nhiên như một đứa trẻ, thật sự là khó hiểu mà.
“ Thiên Nam huynh, tiểu cẩu cẩu bị thương hay sao ?”
Trần Thiên Nam nghe Hán Văn Nhân hỏi thì gật đầu nói.
“ Đúng vậy !”
Mấy người khác cũng nói qua lại thêm vài câu, chỉ có duy nhất Âm Thiên Hàn là lạnh lùng ngồi xếp bằng trên giường yên tĩnh. Tiểu cẩu ánh mắt khẽ đảo qua trên người Âm Thiên Hàn, trong mắt lộ rõ vẻ hứng thú, bất quá không một ai ở đây nhận ra vẻ khác thường của con tiểu cẩu.
“ Ọt ọt” bụng của Hán Văn Nhân bất giác kêu lên, khuôn mặt non nớt lập tức đỏ bừng lên xấu hổ xua xua tay nói.
“ Tiểu đệ cả ngày hôm nay chẳng có thứ gì để ăn, bây giờ mới thành ra như vậy.”
Trần Thiên Nam thầm bĩu môi, Sơ Thí Đường này quả nhiên còn không bằng một góc của Thăng Long Thành, dù sao ở đó những đứa trẻ còn được cung cấp thức ăn. Móc ra một lọ Tích Cốc Đan mà Nhược Tuyết sư tỷ đưa cho hắn, đổ một viên ra đưa cho Hán Văn Nhân.
“ Là Tích Cốc Đan, đệ mau ăn đi.”
Ánh mắt của Hán Văn Nhân sáng lên chắp tay cảm tạ Trần Thiên Nam rồi nhận lấy Tích Cốc Đan bỏ vào miệng, vẻ mặt hiện lên vui vẻ rồi ợ một tiếng lớn làm mấy người cười vui vẻ, sau đó hắn cũng lấy ra thêm 4 viên nữa đưa cho 4 người còn lại, Tiêu Thiên, Mã Nghị, Vương Minh vui vẻ nhận lấy, còn Âm Thiên Hàn chỉ khẽ lắc đầu từ chối, Trần Thiên Nam nhìn quần áo trên người của mấy người còn lại, chất lượng cũng không tốt hơn so với quần áo của hắn là mấy, hoàn cảnh chắc cũng giống nhau, ở đây ngay cả một bữa cơm cũng không có chắc chắn là đói meo rồi, hắn có Tích Cốc Đan thì cũng nên chia sẻ một chút.
“ Cầm lấy đi, Thiên Hàn đệ không cần khách khí, nếu sau này ta vô duyên với tiên môn sống một cuộc sống bình phàm thì mong Thiên Hàn sư đệ chiếu cố đến ta.”
Âm Thiên Hàn nhìn Trần Thiên Nam đang nở một nụ cười chân thành thì gật đầu nhận viên Tích Cốc Đan, chắp tay lên nói.
“ Âm Thiên Hàn nhớ kĩ ân tình của Thiên Nam huynh ngày hôm nay !”
Trần Thiên Nam gật đầu, xem ra cái tên âm u này cũng không có vẻ là xấu xa gì. Sau một hồi trò chuyện thì Trần Thiên Nam cũng leo lên chiếc giường trống chải nằm lăn ra, cầm lấy miếng ngọc mà Nhược Tuyết tỷ đưa cho đặt lên chán mình nhắm mắt cảm nhận. Đầu tiên là một màu đen tuyền sau đó là những luồng ánh sáng bừng lên, nhưng chữ tượng hình đủ thể loại ý nghĩa từ trong ngọc giản chui vào trong đầu Trần Thiên Nam, hắn cảm giác có chút hơi đau đầu một chút nhưng nghiến răng chịu đựng.
Sáng hôm sau mang theo tâm trạng uể oải tỉnh dậy, cảm giác đầu vẫn còn hơi đau đau thì Trần Thiên Nam khẽ cười khổ một tiếng.
“ Pháp thuật tu luyện quả nhiên thần kì.”
Hôm qua hắn còn chẳng biết một chữ nào vậy mà sáng nay nhìn qua hắn cũng nhận ra ý nghĩa của chữ viết, tuy bây giờ muốn viết ra còn hơi khó khăn nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Nhìn sang mấy chiếc giường còn lại Hán Văn Nhân vẫn còn nằm ngủ nước dãi nước mũi chảy thò lò, Âm Thiên Hàn vẫn ngồi xếp bằng trên giường không biết là có phải tu luyện hay không, còn 3 người Vương Minh, Mã Nghị, Tiêu Thiên đã không thấy bóng dáng đâu.
Tiểu Vàng cũng đã thức dậy, vì thế hắn ôm lấy Tiểu Vàng đi ra bên ngoài, hôm qua hắn chỉ thấy có lác đác vài người nhưng bây giờ đã tấp nập người ra người vào, không ít những tiểu nữ hài.
Nhàm chán không biết làm gì Trần Thiên Nam ôm Tiểu Vàng đi vào một khu đang tụ tập đông người ở một góc đại sảnh, không ít thiếu nữ hai mắt toả sáng nhìn tiểu cẩu trong lòng Trần Thiên Nam, không ít thiếu nữ không nhịn được trước sức hấp dẫn của tiểu cẩu mà đi lên nhưng bị tiểu cẩu nhe răng ra doạ mà sợ hãi lui lại, hắn có chút bối rối chỉ biết chạy đi chỗ khác nhanh chóng, nếu những tiểu nữ hài kia mà oà khóc, hắn không biết phải làm sao.
Chen lấn vào trong đám đông, với thân thể to lớn của Trần Thiên Nam vẫn đề chen lấn cực kì nhẹ nhàng, hắn chỉ cần đẩy mấy tên tiểu hài tử ra mà đi vào là được, ai bảo hắn là tên lớn nhất cơ chứ.
Ở giữa là một khoảng sàn cao, trên sàn có hai thiếu niên đang lao vào nhau ra sức đánh lộn, Trần Thiên Nam ngẩn ra, ở đây mà lại có chỗ đánh nhau công khai vậy sao, với sự tinh ranh hơn người Trần Thiên Nam cảm giác được sự cạnh tranh tàn khốc ở cái nơi được gọi là tiên môn này, ở Thăng Long Thành để tranh giành phần thức ăn với những nhóm thiếu niên khác, nhóm 4 người Trần Thiên Nam cũng đánh nhau không ít lần, để mang vóc dáng như hiện tại, Trần Thiên Nam cũng đã đổ không ít máu.
Trên sàn đấu một thiếu niên bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập hộc cả máu mũi rồi ngất xỉu, thiếu niên chiến thắng khẽ nhìn rồi bước xuống khỏi sàn đấu, lập tức có hai người khác lên sàn đấu, còn thiếu niên bị đánh ngất xỉu kia được đưa ra ngoài ném ở một góc.
Trần Thiên Nam bĩu môi một cái rồi quay lưng rời đi, trở về phòng Trần Thiên Nam đã thấy 3 người Vương Minh, Tiêu Thiên, Mã Nghị trở về, hắn liền hỏi.
“ 3 đệ đi đâu vậy ?”
Tiêu Thiên cười nói. “ Bọn đệ rủ nhau ra ngoài tìm hiểu một chút tin tức.”
Trần Thiên Nam ồ lên một tiếng, vậy là 5 người trò chuyện với nhau đầy vui vẻ, Hán Văn Nhân lúc nói chuyện đôi lúc lại nói ra những câu khiến 4 người còn lại đực mặt ra mà nghe. Nói chuyện với nhau hắn cũng đã biết một số tin tức cơ bản.
Hai ngày sau tông môn tiến hành khảo thí Linh Căn với những thiếu niên, hài tử dưới 13 tuổi, ai có Linh Căn thì tông môn sẽ thu làm môn nhân đệ tử, còn những người không có Linh Căn sẽ được đưa xuống núi trở về nhà. Trần Thiên Nam thầm lo lắng, Linh Căn là điều kiện quan trọng nhất để làm một tu sĩ, hắn thì lớn lên ở phàm giới không biết là bản thân có Linh Căn hay không nữa, quả thật là rất bồn chồn, Trần Thiên Nam rất chờ mong vào cuộc khảo thí hai ngày hôm sau.
0