0
Chương 9: Ta Ngất
3 ngày học những điều căn bản đã xong, đến ngày thứ 4. Từ sáng sớm tất cả đã tập chung ở sảnh của Ngoại Môn Đường, hôm nay Tử Vi trưởng lão sẽ dạy tất cả công pháp cơ bản đầu tiên, ai nấy trên mặt đều mang theo vẻ háo hức chờ mong.
Đến canh 7, Tử Vi trưởng lão xuất hiện, sau đó dẫn tất cả mọi người đi lên lầu 2 của Ngoại Môn Đường, đi vào một căn phòng rộng rãi, với nhiều loại giá sách, trên kệ sách là đủ thể loại sách, từ những cuốn làm từ giấy, có cả những cuộn làm bằng thẻ gỗ, cá biệt còn có cuốn làm từ những loại da thú.
“ Ở đây là tàng kinh các của Ngoại Môn, tất cả công pháp ở đây đều là Nhân Cấp, có vài cuốn là Nhân Cấp Cực Phẩm, tất cả hãy lựa chọn một bản công pháp đi, mang về ghi nhớ thật kĩ, rồi tu luyện, 3 ngày sau mang trả lại tàng kinh các, nên nhớ ở dưới Trúc Cơ Kỳ công pháp thuộc tính còn chưa cần thiết, các ngươi cần chọn là công pháp phù hợp với bản thân mình là được.”
Nói xong Tử Vi trưởng lão liền đi ra ngoài, để mặc hơn 100 đệ tử tự chọn lựa công pháp.
“ Chọn lựa công pháp phù hợp với bản thân mình ! Vậy thế nào là phù hợp, Tử Vi trưởng lão thật là…”
Tiêu Thiên lên tiếng than thở, Mã Nghị cùng Đường Sơn cũng gật đầu phụ hoạ, Trần Thiên Nam thì xoa xoa cằm suy nghĩ, nếu mà đã không biết cái nào là công pháp tốt, cái nào là không tốt vậy thì cứ chọn bừa đi, biết đâu may mắn lại vơ được công pháp phù hợp.
“ Các ngươi cứ suy nghĩ tiếp đi, ta chọn bừa một bản công pháp vậy.”
3 người Tiêu Thiên, Mã Nghị, Đường Sơn trợn mắt nhìn Trần Thiên Nam, một lúc thì cũng gật đầu.
“ Thiên Nam ca ca nói đúng, vậy đệ cũng chọn đại một bản vậy !”
Đường Sơn gật đầu lên tiếng, vậy là Trần Thiên Nam cùng Đường Sơn đi lại một giá sách, rồi chọn đại một quyển. Trần Thiên Nam chọn một quyển sách có bìa hoen vàng làm từ giấy.
“ Bắc Minh Huyền Công.” Đọc qua cái tên sách rồi Trần Thiên Nam đi ra ngoài, xuống lầu 1 đăng kí với chấp sự ngoại môn.
“ Bắc Minh Huyền Công, không tệ là một công pháp Nhân Cấp Cực Phẩm.”
Nghe vị chấp sự nói, thì Trần Thiên Nam ngẩn ra, không ngời tới hắn vớ đại lại trúng một quyển công pháp Nhân Cấp Cực Phẩm, công pháp được phân chia cấp bậc là vì khả năng hấp thu linh khí thiên địa của công pháp, hấp thụ càng nhanh càng nhiều linh khí thì công pháp càng tốt, vì vậy công pháp mới được phân chia thành các cấp bậc khác nhau.
Trở về phòng rồi nhảy lên giường xếp bằng, Trần Thiên Nam hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu mở trang đầu tiên của Bắc Minh Huyền Công, mở đầu là một màn giới thiệu về Bắc Minh Huyền Công, công pháp được một trưởng lão kiệt xuất 3 vạn năm trước của Nam Thiên Tông sáng tạo, tu chân giới không thiếu thiên tài kiệt xuất sáng tạo cho riêng mình công pháp tu luyện.
Trần Thiên Nam khẽ cảm thán không thôi, tiền bối sáng tạo ra Bắc Minh Huyền Công quả nhiên là trong đầu toàn những thứ kinh khủng mà. Đọc nguyên cả một ngày Trần Thiên Nam mới nhớ được một phần ba công pháp, nhưng cũng đủ dùng cho tu luyện ở Luyện Thể Kỳ, bước đầu tiên để tu luyện là Cảm Khí, cảm nhận linh khí thiên địa, khi cảm nhận được linh khí, thì vận công pháp hấp thu linh khí vào trong cơ thể, rồi chuyển hoá hình thành linh lực tụ lại ở đan điền. Song song với đó là luyện tập ngoại lực cho lỗ chân lông trên toàn cơ thể mở rộng dễ ràng cho việc hấp thu linh khí.
Cất quyển sách công pháp qua một bên, Trần Thiên Nam ngồi xếp bằng, lưng ưỡn thẳng, mắt nhắm lại hai tay đặt lên đầu gối, ngón giữa cong lại, ngón cái đè lên 3 ngón còn lại duỗi thẳng.
Tiểu cẩu nằm cho ro ở một góc thấy Trần Thiên Nam ngồi xếp bằng tu luyện, trong mắt cẩu hiện lên vẻ cười cợt, miệng cẩu nhếch lên một cái rồi lại nhắm mắt đi ngủ.
Đám Đường Sơn, Mã Nghị, Tiêu Thiên trở về sau cũng nhẹ nhàng leo lên giường bắt đầu mở công pháp đã chọn được bắt đầu học thuộc. Nửa đêm thì Trần Thiên Nam mở bừng mắt, vẻ mặt hiện lên vẻ khó coi, hắn không hề cảm giác được linh khí hay bất cứ điều gì khác lạ, theo lý thuyết mà Tử Vi đã giảng giải thì Trung Phẩm Linh Căn chỉ mất khoảng 6 canh giờ thì có thể cảm nhận được linh khí thiên địa, nhiều kẻ thì chỉ mất 2 canh giờ, còn Thượng Phẩm, Cực Phẩm Linh Căn thì chỉ mất một khoảng thời gian nhỏ để cảm nhận linh khí. Trần Thiên Nam hắn đã ngồi 10 canh giờ những chẳng cảm nhận được một thứ gì, quay qua nhìn 3 người còn lại thì thấy vẫn ngồi khoanh chân tu luyện, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên nét vui vẻ. Trần Thiên Nam khẽ thở dài rồi tiếp tục ngồi xếp bằng tiếp tục tu luyện.
Tiểu cẩu khẽ mở mắt nhìn rồi lại nhắm mắt lại. Sáng hôm sau, Trần Thiên Nam trên mặt là vẻ u ám, cả một đêm hắn vẫn chẳng thể nào cảm nhận được gì, điều này thật quái dị. Quay sang Đường Sơn ở giường bên cạnh, Trần Thiên Nam khẽ gọi.
“ Đường Sơn đệ đệ.”
Đường Sơn mở mắt rồi nhìn qua Trần Thiên Nam cưới nói.
“ Thiên Nam ca gọi ta, huynh cảm khí được chưa ?”
Trần Thiên Nam lắc đầu nói. “ Ta còn đang tính hỏi đệ đã cảm khí được chưa ? Ta không thấy có gì khác lạ.”
Đường Sơn vẻ mặt hiện lên khó hiểu, rồi nói.
“ Đệ thấy có những hạt gì đó ở khắp xung quanh, khi đệ vận công thì những hạt đó bị hấp thu chui vào người đệ, cảm giác cực kì thoải mái, huynh không cảm thấy vậy sao ?”
Trần Thiên Nam ỉu dìu xuống, giống như Tử Vi trưởng lão miêu tả, cảm giác đó chính là cảm khí, vậy là Đường Sơn đã thành công. Đến khi Mã Nghị, Tiêu Thiên tỉnh lại Trần Thiên Nam cũng hỏi, hai người liền gật đầu miêu tả giống y trang với Đường Sơn, điều này làm Trần Thiên Nam vẻ mặt càng thêm khó coi.
3 người liền an ủi Trần Thiên Nam một hồi rồi lại tiếp tục học thuộc công pháp. Trần Thiên Nam chỉ khẽ thở dài sau đó mang Bắc Minh Huyền Công ra học tiếp.
3 ngày trôi qua, Bắc Minh Huyền Công Trần Thiên Nam đã học thuộc nhưng hắn lại không cảm nhận được linh khí thiên địa, 3 ngày cố gắng nhưng chỉ vô ích. Mang theo tâm trạng ủ rũ ra khỏi phòng, hôm nay là ngày phải đem trả công pháp lại cho tàng kinh các, Trần Thiên Nam lát nữa tính gặp Tử Vi trưởng lão để hỏi thăm sự tình, nhưng trả công pháp song hắn lại không thấy Tử Vi trưởng lão, chỉ đành ủ rũ quay về phòng. 3 người Đường Sơn, Tiêu Thiên, Mã Nghị đã đi tới sân tập luyện để tập ngoại công rồi, nên trong phòng chỉ có Trần Thiên Nam và tiểu cẩu.
“ Tiểu Vàng có phải ta bị bệnh gì đó không ? Lão thiên chết tiệt không nên đùa ta như vậy chứ !”
Trần Thiên Nam bế tiểu cẩu dơ lên không trung, bốn mắt nhìn nhau.
“ Để bản cẩu nói cho ngươi một bí mật, đó là ngươi làm quái gì có Linh Căn.”
Trần Thiên Nam giật mình la toáng lên. “ Ai ?”
Hắn nhìn khắp phòng nhưng không hề thấy bóng dáng một người nào khác, trong phòng chỉ có hắn và Tiểu Vàng. Trần Thiên Nam khẽ rùng mình, chẳng lẽ ở đây có ma quỷ, lão đầu Lạc Cảnh kể cho đám trẻ ở Thăng Long Thành không ít chuyện ma quỷ, trong đó Trần Thiên Nam hắn cũng không ngoại lệ.
“ Tên béo đần độn.”
Tiếng nói vang lên ngay bên cạnh, Trần Thiên Nam giật mình quay đầu lại nhìn, mắt liền trợn trừng, Tiểu Vàng đang nhe răng ra cười mà nhìn hắn.
“ Tiểu Vàng…ngươi…ngươi…”
“ Gọi một tiếng Cẩu Ca, cái gì mà Tiểu Vàng nghe buồn nôn muốn chết đi.”
Trần Thiên Nam ngã lăn quay ra đất, hắn vừa mơ thấy một cơn ác mộng đó là Tiểu Vàng đang nói tiếng người, không những thế lại còn nhe răng ra cười với hắn, ta ngất…