Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 134: Chương 134
Chiếc khăn tay vừa mới nắm được, cũng rơi xuống đất.
Kéo lại phía sau mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn có trang sức vàng bạc, dưới hiên nhà và ánh trăng chiếu rọi. Phát ra ánh sáng chói mắt, cũng mang theo sự cám dỗ cực lớn.
Tiền Mộc Mộc che miệng bật cười.
"Muốn ta trả tiền đúng không? Được thôi, ta cho các ngươi tiền."
"Các ngươi muốn tiền, còn ta muốn Tiểu Tề."
Có chút thú vị.
"Trả cho ngươi? Đồ lúc trước ngươi cướp ở chỗ chúng ta còn chưa trả đâu?"
Tiền A Phúc cười lạnh, "Đây còn không phải do ngươi ép sao, ngươi có biết chúng ta sau khi mùa vụ bận rộn, tràn đầy vui mừng đưa nhi tử ta đến trấn, lại phát hiện căn nhà mình đã sống mấy năm nay, lại có người hoàn toàn không quen biết ở trong đó, cảm giác đó là như thế nào không?"
Nhưng bị ánh mắt của nương thân nhà mình ngăn lại, nàng cực kỳ nghiêm túc buông xuống một câu "Ở trong phòng, không được ra ngoài" rồi tự mình đi lật hòm.
Cười đến mức điềm đạm dễ thương.
Một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng, Tiền A Phúc không khỏi run rẩy, siết chặt Hứa Gia Tề trong tay, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Miệng hắn ta treo nụ cười giễu cợt, "Ngươi ép chúng ta đến mức không xu dính túi, lúc đó ngươi ức h.i.ế.p chúng tôi như thế nào, ngươi quên rồi? Nhưng ta không quên! Bây giờ chẳng qua chỉ là thay đổi một tầng thân phận, ngươi đã cảm thấy chúng ta được một tấc lại tiến một thước?"
Nói xong, nàng quay người vào phòng.
Tiền Mộc Mộc không hề lay động.
Tiền lão thái thái cười không khép được miệng, cực kỳ vui mừng vỗ bả vai của Tiền A Phúc, mặt đầy tự hào nói: "Đúng là nhi tử tốt của nương, hôm nay đòi tiền được thuận lợi như vậy, đều nhờ con nghĩ ra ý hay này, nếu không cũng không thể nắm được tiện phụ đó..."
Hắn ta hai ba bước bước tới! Kéo Hứa Gia Tề đến trước người.
Tiền A Phúc bước người lên trước, liếc nhìn Tiền Mộc Mộc.
Sắc mặt Tiền lão thái thái thay đổi, tức giận gầm lên: "Tiền Mộc Mộc, ngươi còn muốn có Hứa Gia Tề không?!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đưa tờ ngân phiếu bán nhà, trả lại cho ta!"
"Nếu như ngươi làm tổn thương Tiểu Tề, ta dám đảm bảo với ngươi, một phân tiền ngươi cũng không lấy được."
"Ngươi không biết! Ta vốn dĩ còn tưởng rằng lòng dạ ngươi không sắt đá đến mức đó, chỉ muốn trút giận, mới để nương đưa khế nhà cho ngươi, không ngờ ngươi thật sự bán căn nhà đi, đó là căn nhà của ta, sao ngươi dám, sao ngươi dám?!"
Phun ra hai chữ.
Tiền đại nhi tức liên tục gật đầu, vội vàng vỗ m.ô.n.g ngựa: "Còn không phải sao! Đây đều là do mẹ chồng có cách quản nhà, mới khiến nhà chúng ta lâu như vậy mà không tan vỡ, người chính là trụ cột của cả nhà chúng ta, sau này Phú Quý vượt qua vũ môn trở thành quan phụ mẫu, đến lúc đó thuê hai nha hoàn hầu hạ người, người chỉ cần ngồi đó hưởng phúc thôi!"
"Mặc dù sáng nay đến trạch tử nhà mình bị người ta dạy cho một trận, nhưng chỉ cần đợi chúng ta đòi được hết tiền về, chúng ta có thể mua một toà trạch tử khác, mua một toà lớn hơn, đến lúc đó Phú Quý cũng có thể dẫn nhi tử của trấn tưởng đến nhà chơi... Chắc chắn sẽ rất có mặt mũi!"
Tiền lão thái thái trợn trừng hai mắt, đứng dậy xông tới, giơ tay muốn đánh người, nhưng khi nhìn thấy mấy cây ngân châm kia, bị dọa cho rụt về phía sau.......
"Thối bà nương bán lợn c.h.ế.t tiệt đó, xuống tay thật mạnh, đánh đau cả mặt ta."
Tiền Mộc Mộc bước trước một bước, dùng chân giẫm lên.
Nếu như lại tận dụng tốt, vậy thứ bọn họ mất đi.
Cánh môi của Tiền Mộc Mộc khẽ mở.
Nhưng nếu như không thể bảo vệ tốt mấy hài tử thì nàng cầm chỗ tiền này cũng vô dụng.
Sắc mặt của Tiền Mộc Mộc hoàn toàn trầm xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không quan tâm cậu bé vùng vẫy, một đôi tay lớn kẹp chặt cái cổ mảnh khảnh kia, nhếch miệng cười ác nói: "Tiền Mộc Mộc, lần này, ta khuyên ngươi suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói."
Chỉnh lại sắc mặt, cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại.
Tờ ngân phiếu một trăm lượng rơi vào tay nhẹ bẫng, lại giống như nặng ngàn vàng, khóe miệng của Tiền lão thái thái sắp cười đến tận mang tai, dán lên má tham lam hít hà, giống như muốn hít nó vào tận phổi.
Tiền đại nhi tức đúng lúc bước lên quan tâm hỏi: "Mẹ chồng, người không sao chứ?"
Há chẳng phải đều có thể đòi lại sao?
Tiền Mộc Mộc móc ra một trăm lượng từ trong tay áo, không chút do dự đưa ra.
Còn khá biết điều... Tiền Mộc Mộc lại đá chiếc khăn tay ra phía trước.
"Nằm mơ."
Hắn ta không nhịn được mà nhìn vào chỗ vàng bạc dưới đất, cấp thiết muốn cầm đến tay, cúi người xuống cầm chiếc khăn tay kia, tay nắm Hứa Gia Tề, cũng dần dần buông lỏng.
Cười giống như ma quỷ tham lam.
Tiền lão thái thái và Tiền đại nhi tức thét ra tiếng, sôi nổi chạy lại, muốn kéo Tiền A Phúc dậy, lại phát hiện có thế nào cũng không thể kéo được.
Nghĩ đến đây, Tiền A Phúc cong môi.
Cười rất hòa nhã.
Dư quang nơi khoé mắt liếc thấy một bóng dáng nhỏ.
"Không được chơi trò xấu!" Tiền A Phúc cảnh cáo một câu, lôi kéo Hứa Gia Tề từ từ bước tới, thấy Tiền Mộc Mộc thật thà đứng ngay ở chỗ đó.
Chính vào lúc này, Tiền Mộc Mộc bước ra ngoài.
Tiền lão thái thái nhìn thấy có thể đòi được nhiều tiền hơn, cũng phụ họa nói: "Đúng vậy! Tiền của chúng ta, trả lại hết cho chúng ta! Nếu không thì đừng hòng có được Hứa Gia Tề!"
Đang lo không biết nên làm như thế nào.
Hứa Gia Lăng và Hứa Tiểu Bảo đều rất muốn hỏi đang chuyện gì xảy ra.
Chương 134: Chương 134
Tiền A Phúc tức đến mức đỏ mặt, cơn giận trong lòng sắp không thể kiềm chế được, nhưng hắn ta rất rõ ràng, chính mình không phải là đối thủ của Tiền Mộc Mộc, trước đây năm lần bảy lượt đánh lén đều hụt, lần này nếu như ra tay manh động, bọn họ chắc chắn phải đi một chuyến không công.
Tiền A Phúc cứng cổ gật đầu.
Tiền Mộc Mộc nhìn thấy, tim cũng theo đó mà thắt lại.
Trong viện.
Tiền Mộc Mộc không muốn nhìn vẻ xấu xa của Tiền lão thái thái, nhìn thẳng vào Tiền A Phúc, "Tiền các người đã cầm được, trả Tiểu Tề nhà ta lại cho ta."
Tiền lão thái thái vẫy vẫy tay, lại bật cười.
"Ngươi là vì tiền, thì nói chuyện tử tế."
Tiền Mộc Mộc bỏ tay xuống.
Trong khăn tay, rõ ràng nằm mấy tờ ngân phiếu.
Vốn dĩ tưởng rằng chỉ cần một trăm lượng là có thể giải quyết chuyện này, không ngờ việc nàng thương hài tử, lại trở thành cái cớ để mấy kẻ cặn bã này uy h.i.ế.p nàng…
Nàng tích góp tiền, là vì lót đường cho tương lai sau này của mấy hài tử trong nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Để tiền ở chỗ đó, ta đến lấy là được."
Tiền Mộc Mộc nắm chặt nắm đấm.
Nói đến chỗ kích động, lực tay siết chặt hơn.
Tiền Mộc Mộc nhanh tay lẹ mắt, kéo Hứa Gia Tề lại!
Ở chính giữa sân, đặt một cái khăn tay xuống.
Cái vỗ này đúng vào chỗ sâu trong lòng của Tiền lão thái thái, miệng vốn dĩ đã kéo rộng, nay càng rộng hơn, trong đầu bà ta thậm chí còn ảo tưởng ra cảnh tượng chính mình ở trong trạch tử lớn, được nha hoàn gã sai vặt hầu hạ.
Chỉ hơi đe dọa một chút, là có thể lấy được một trăm lượng.
Sắc mặt của Hứa Gia Tề đỏ bừng, hơi thở có hơi gấp rút, ánh mắt mong đợi nhìn qua, mắt hơi đỏ hoe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong tay cầm một cây ngân châm, đ.â.m mạnh vào huyệt bách hội! (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy Tiền Mộc Mộc hạ thấp thái độ, Tiền A Phúc đột nhiên cảm thấy trút được cơn tức, sắc mặt Tiền lão thái thái cũng trở nên đắc ý, bước lên hai bước giơ tay ra, vô cùng ngang ngược nói: "Trả tiền!"
"Ngươi cũng xứng làm người!"
"Tiền A Phúc, đừng được một tấc lại tiến một thước."
Trong mắt sóng sánh phản quang, lại phát ra ý lạnh.
Nói đến chỗ kích động, Tiền lão thái thái che khoé miệng lại.
Trong mắt Tiền lão thái thái, là tham lam không thể che giấu, gần như không thể chờ đợi được mà lao tới!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.