Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 159: Chương 159
Lý Chính né tránh ánh mắt, không muốn tranh luận với người đang đau buồn.
Đột nhiên đỡ trán bật cười lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiền Mộc Mộc thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai của Toàn Bách Xuyên.
Giữa gian chính đặt một cuộn chiếu trúc, Lưu Tiểu Hoa nằm sấp trên đó khóc lóc thảm thiết, đôi mắt sưng như quả óc c·h·ó, đau buồn đến mức suýt ngất đi, may mà Hứa lão thái thái ở bên cạnh đỡ, mới không đến nỗi ngẩng đầu bất tỉnh.
Lời đến bên miệng, lại hóa thành: "Quy củ chính là quy củ, Hứa Lưu Thị, quy củ của thôn chúng ta đã có hàng trăm năm rồi, ngươi hiểu cho."
Nương thừa nhận là nương đã cứu thằng bé.
Trưởng thôn thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng ra xen vào: "Hứa Lưu Thị, quy củ của thôn chúng ta cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, ngươi đến thôn này cũng nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên biết mới phải, ngươi đừng làm khó chúng ta nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cắn răng gào thét, gọi thẳng tên huý của Lý Chính: "Hứa Tú Cách, Hứa Lạc cũng tính là nửa tôn tử của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn mở mắt nhìn nó thành cô hồn dã quỹ sao? Lương tâm ngươi bị c·h·ó ăn rồi sao?!"
Toàn Bách Xuyên cúi đầu, giọng đầy tiếc nuối.
Giọng nói chói tai, vang lên trong gian chính. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trưởng thôn lộ ra vẻ mặt khó xử.
"Ngươi mau dùng ngân châm đi, lần trước không phải ngươi đã dùng ngân châm cứu sống nhi tử ta sao? Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau châm đi! Ta bảo ngươi mau châm đi, nghe thấy chưa!"
Hứa Lạc từ khi sinh ra vẫn luôn ốm yếu, dáng vẻ bệnh tật không thể sống lâu, nhưng tốt xấu gì cũng là đường đệ có một nửa huyết thống với hắn, đột nhiên mất như vậy, trong lòng hắn cũng rất khó chịu.
Nhào tới nắm lấy góc áo của Lý Chính, đôi mắt ngấn lệ nói: "Lý Chính, xin người thương tình. Hứa Lạc nhà ta từ nhỏ chưa từng làm chuyện gì hại người hại đời, cũng chưa từng làm ra chuyện xấu như trộm gà trộm c·h·ó, ngài nhất định phải để nó vào mộ tổ, nếu như chôn ở bên ngoài, sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, nó c.h.ế.t cũng không thể yên nghỉ được."
Tiền Mộc Mộc ngồi xổm xuống, nghiêng đầu định tóm lấy ánh mắt của Hứa Gia Lăng, dịu dàng giải thích: "Trước đây nương thấy quan hệ của con và Cố Tiểu Vũ rất tốt, hơn nữa con chuyện gì cũng sẽ nói với nàng ta, ta nghĩ con hiểu lầm rồi, thì cứ hiểu lầm tiếp đi vậy. Đối với nương mà nói, chỉ cần có thể khiến con vui vẻ, ta thế nào cũng không sao cả."
Trên đường đi, gặp Hứa Gia Liên đang trở về.
Mấy vị trưởng bối của từ đường Hứa gia trong thôn đều đã đến, lão tam Hứa Văn Hòa và phu thê hai người cũng đến, một số nhà có quan hệ khá tốt với nhà Hứa Văn Lợi cũng đều có người đến.
Đi đến bên cạnh phía nhà cũ Hứa gia, trong nhà Hứa Văn Lợi.
Lời nói rơi xuống, nàng bước ra khỏi viện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nấp sau bờ tường cạnh phòng bếp, Hứa Gia Lăng nghe thấy tiếng cười sảng khoái truyền từ trong viện đến, khóe miệng từ từ cong lên, cũng cười theo.
Hứa Gia Liên sửng sốt một chút.
Nói xong, nàng vào trong viện, thì thầm bên tài vài câu với Lý Nha Nhi rồi định rời đi.
Mọi người nghe thấy, lần lượt cúi đầu xuống.
"Chuyện xảy ra khi nào?"
Giữa lông mày lộ ra vài phần thất vọng.
"Gia gia nãi nãi của con gọi nương vào trong thôn có chút chuyện, các con ăn trước đi, không cần đợi ta."
“Tìm được rồi. Con nhớ Hứa Lạc năm nay mới bảy tuổi, đúng thật là đáng thương…”
"Hứa Lạc c.h.ế.t rồi."
Ở chỗ này có ngũ hành bát quái, thần côn tính mệnh tính phần mồ, có danh xưng khách khi là tiên sinh.
Lý Chính cũng hiếm khi mở miệng: "Theo lý mà nói, hễ là người cùng tông của thôn Hứa gia sau khi c.h.ế.t đều phải được chôn vào phần mộ tổ tiên, chỉ là Hứa Lạc còn chưa trưởng thành, khiêng đến mộ tổ sẽ phá hỏng quy củ, ta đã bảo tiên sinh chọn một địa điểm tốt, đào xong hố rồi."
"Vừa rồi, đi rất gấp, thậm chí còn chưa kịp gọi người đến. Tam gia gia và đại gia gia đại nãi nãi, bảo ta gọi người đến xem một chút, coi như tiễn Hứa Lạc một đoạn."
Cùng Toàn Bách Xuyên đi về phía trong thôn.
Vốn dĩ là một khung cảnh rất ấm áp, Hứa Gia Lăng lại gây ra sự xấu hổ này, sắc mặt của thằng bé ngại đến ửng đỏ chạy biến mất không còn bóng dáng.
Toàn Bách Xuyên đứng ở cửa, sắc mặt có hơi khó coi, mồ hôi trên trán lăn xuống, nhìn mấy người đang ngồi trên bàn ăn, lại nhìn Tiền Mộc Mộc, khô khốc nói: "Sư phụ."
Lưu Tiểu Hoa nghẹn lại, quay đầu nắm lấy góc áo của trưởng thôn: "Nhưng mà, trưởng thôn, quy củ là quy củ, nhưng nhi tử ta cũng là tim gan của ta, ngài không nể tình Tiểu Lạc là tôn nhi của ngài, thương tình một chút sao?"
Nước mắt làm mờ tầm nhìn trước mắt, giữa đám người một bóng người mờ ảo hiện ra, Lưu Tiểu Hoa giơ tay lau khô nước mắt, nhìn thẳng về phía đó, chỉ thấy nửa người Tiền Mộc Mộc ẩn sau lưng Toàn Bách Xuyên.
Tiền Mộc Mộc mím môi.
Toàn Bách Xuyên cổ họng hơi khô, nuốt một ngụm nước bọt.
Tiểu phản diện này cũng có một mặt xấu hổ như vậy, đúng thật là rất hiếm thấy.
Môi mấp máy, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Tiền Mộc Mộc mím môi, "Nén bi thương."
Hứa Gia Lăng nghe thấy trong lòng thấy ấm áp, đột nhiên bật cười khì khì, một bong bóng mũi treo bên lỗ mũi thằng bé, mang theo vài phần buồn cười hài hước.
Lại hỏi: “Con tìm được con đao nhỏ kia chưa?”
Tiền Mộc Mộc thấy sắc mặt của người không đúng, bước nhanh đến kéo người ra ngoài cửa.
Tiền Mộc Mộc sửng sốt.
Lý Nha Nhi và Hứa Gia Thạch bưng cơm canh ra, đang định vui vẻ gọi mọi người ăn cơm, thì cửa viện đột nhiên bị đẩy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhi của ta, nhi của ta, sao mạng của con lại khổ như thế này, c.h.ế.t đã rồi c·h·ế·t, đến mộ tổ cũng không thể vào, nương con thật vô dụng, nhi của ta, nhi của ta..."
Lưu Tiểu Hoa đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết chấn động cả tai, ngồi phịch xuống đất, như thể chịu nỗi oan ức to lớn, từ khóe miệng vang lên trừng trận nức nở không ngừng, thê lương uốn éo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng ta như nắm được một tia hy vọng hão huyền, vội vàng nhào tới, một đôi mắt đầy tia m.á.u nhìn chằm chằm vào Tiền Mộc Mộc, nắm cổ tay của người kéo ra.
Tiền Mộc Mộc xoa xoa cái đầu tròn vo của thằng bé.
Nói vài câu với Hứa Gia Liên, mỗi người đi một ngả.
Tiền Mộc Mộc mím môi.
Hứa Gia Liên gãi gãi đầu, "Nương, người đây là định đi làm gì vậy?"
"Làm sao thế?"
Trưởng thôn thở dài bất lực, bước lên khuyên can: "Hứa Lưu Thị, người c.h.ế.t không thể sống lại, ngươi nghĩ thoáng ra. Hài tử Hứa Lạc kia từ nhỏ đã yếu ớt, bây giờ mất đi cũng coi như được giải thoát."
Hứa Gia Liên không nghĩ tới nương thân nhà mình còn nhớ chút chuyện nhỏ này của mình, hắn có hơi cảm động, nhưng nghĩ đến chuyện buồn vừa nghe được, mi mày hắn lại ủ rũ.
"Vậy được, nương về sớm một chút."
Lưu Tiểu Hoa vừa nghe thấy, lập tức kích động.
Cũng có nghĩa là, nương thừa nhận trong lòng có quan tâm đến thằng bé.
Hứa Gia Thạch có hơi khó hiểu, "Nương, cơm canh đều đã xong rồi, người định đi đâu vậy?"
"Ngươi chờ ta một chút, chúng ta cùng đi."
Chương 159: Chương 159
Mắt của Lưu Tiểu Hoa ngập lệ, hơi dừng lại.
Hứa lão thái thái nhìn thấy cũng hơi sợ hãi, kéo Tiền Mộc Mộc ra sau lưng mình, nhìn Lưu Tiểu Hoa bằng ánh mắt trìu mến, dịu dàng an ủi: "Hứa Lưu Thị, con nghe lời khuyên của lão bà tử ta một câu, người c.h.ế.t thì nên sớm nhập thổ vi an, nếu không linh hồn của Tiểu Lạc sẽ không thể đến âm tào địa phủ, không đầu thai được."
Nói rồi lại nói, Lưu Tiểu Hoa gào thét to lên.
Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.
Tiền Mộc Mộc thở dài thườn thượt, "Hài tử Hứa Lạc kia mất rồi, ta đi xem một chút tiễn nó một đoạn."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.