Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 185: Chương 185
Đúng thật là một kẻ vô ơn nuôi không thân!
Hứa Gia Tề vòng tay qua cổ thân nương nhà mình, cắn nhẹ môi dưới, mềm mại nói: "Con muốn ăn cháo trứng nương nấu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong mắt Tiền Mộc Mộc lộ ra một tia vui mừng, nhưng miệng lại nghiêm khắc quát: "Con lại nghịch ngợm, dẫn Thặng Phạn vào núi đúng không?!"
"Nha Nhi, con có thai rồi!"
Tiền Mộc Mộc liếc nhìn về phía đó, thì thấy Đường thẩm tử nhà bên cạnh, đang đứng ở cửa nhìn trái ngó phải.
"Nương, nhi tức..."
Nàng ấy chỉ vào chính mình.
Một con rắn to bằng gốc tre non, bị nắm chặt bảy tấc quấn quanh cổ tay thằng bé, vẫn còn đang chầm chậm uốn mình.
Hứa Gia Thạch lè lưỡi, chạy lon ton vào phòng bếp, bỏ rắn vào chuồng rồi đóng lại.
"Không biết. Chỉ là đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, buồn nôn muốn nôn, nhưng lại không nôn ra được cái gì."
"Nương, nhi tức thêm phiền phức cho người rồi."
Bình tâm chăm chú bắt mạch.
Chủ động chào hỏi.
Chương 185: Chương 185
Hứa Gia Thạch thấy nương không còn giận nữa, lập tức tự tin đầy mình vỗ vỗ ngực, tự hào nói: "Không đâu không đâu! Con là do nương dạy ra, rắn độc gì đó con vẫn có thể phân biệt được, nương, tối nay chúng ta nấu món ngon nhé!"
Vừa nói ra lời này, thân hình đang Thặng Phạn đang rửa tay ở chỗ mương nước bẩn dừng lại một chút, lặng lẽ bỏ gáo nước vào phòng bếp, cúi đầu đi ra ngoài, có hơi không muốn về.
Rất nhiều kiến thức, chỉ cần dạy hai lần là có thể nhớ được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hứa Gia Tề bước từ trong phòng ra, chống cửa khung gian chính, sắc mặt có hơi tái nhợt, che miệng ho khẽ, giọng yếu ớt gọi: "Nương..."
Nói xong, lông mày kia của thằng bé nhướng nhướng lên.
Tiền Mộc Mộc đáp lại bằng một nụ cười.
Lặp đi lặp lại.
Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ tiểu nha đầu, quay đầu nhìn Hứa Gia Thạch với ba phần uy h.i.ế.p nói: "Tiểu Thạch Đầu, con còn như vậy nữa, ta đánh m.ô.n.g con đấy!"
Quay đầu nhìn Tiền Mộc Mộc đang ngồi trên ghế.
Tiểu Tề mấy ngày trước bị nhiễm phong hàn, đến bây giờ vẫn chưa khỏi.
"Con muốn ăn cái gì? Nương nấu cho con ăn."
Tiền Mộc Mộc nở nụ cười, từ từ gật đầu một cái, "Đúng, Tiểu Bảo nhà chúng ta thật là thông minh."
Lời nói vừa rơi xuống, giống như một tiếng sấm vang lên bên tai, Lý Nha Nhi ngây ngẩn cả người, có hơi chưa kịp phản ứng.
Thặng Phạn đi đằng sau cách một đoạn xa, cõng theo một cái gùi nhỏ đi vào, đặt cái gùi đầy rau dại xuống đất, thằng bé lau mồ hôi trên trán, không vui nói: "Ngươi còn định cầm nó đến khi nào nữa? Mau nhốt con rắn vào đi."
Tiền Mộc Mộc bước nhanh lại gần, ôm tiểu gia hoả lên.
Nói xong, thằng bé giơ cao thứ trong tay lên.
Hài tử Tiểu Bảo này rất có thiên phú, trí nhớ cũng rất tốt.
Hứa Tiểu Bảo đang ngồi xổm trên đất bày biện thảo dược, sáng sớm đã dậy, theo nương thân nhà mình đi vào núi, gần trưa mới xuống núi, rõ ràng đã bận rộn cả buổi sáng, thế mà không mệt không buồn ngủ, ngược lại còn hưng phấn không thôi.
Trong phòng bếp, Lý Nha Nhi bước ra ngoài.
Không có trọng lượng gì cả.
"Ồ ồ! Đúng." Hứa Gia Thạch lúc này mới nhớ ra.
Nương thân nhà mình nghiêm khắc đến đỏ mặt, Hứa Gia Thạch biết mình sai, khẽ sờ sờ sau gáy, "Con sai rồi, nương."
Trên mặt Tiền Mộc Mộc lộ ra ý cười.
Tiền Mộc Mộc đã ở trong núi rừng cả buổi sáng, giờ khắc này đang ngồi trong viện nhà mình, thảnh thơi bắt chéo hai chân, không có việc gì làm mà phe phẩy quạt nghỉ ngơi.
Thời tiết giữa tháng chín, khô ráo xen lẫn từng tia lạnh lẽo.
Đường thẩm tử cười qua loa với Tiền Mộc Mộc một tiếng, bước lên vài bước nắm lấy Thặng Phạn muốn về nhà mình, miệng vẫn đang nói lớn: "Nhìn ngươi xem, giống cái dạng gì, cả sáng đến tối không ở nhà, đến Hứa gia thì lại rất siêng năng, sao hả? Hứa gia mới là nhà ngươi sao? Mau về với ta."
Tràn đầy mong đợi.
Cô bé cầm một cây thảo dược, vừa hậu đậu vừa chậm chạp mà đọc cho Tiền Mộc Mộc nghe: "Nương, đây là dây thiên lôi, công hiệu chính là: xua gió trừ ẩm, hoạt huyết lưu thông, tiêu sưng giảm đau, sát trùng, tiêu viêm, giải độc."
"Không vào không vào, ta đang tìm Thặng Phạn nhà ta."
Tiền Mộc Mộc chú ý đến điều bất thường, chống vào tay vịn đứng dậy, bước lại gần quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Thằng bé này chưa học được mấy món ăn, kỹ năng bắt rắn của nàng, lại học được mười phần mười.
Tiền Mộc Mộc hết cách với thằng bé này, cười giận một tiếng.
"Con có thai rồi, con có thai rồi..."
Giơ tay xoa xoa cái trán nhỏ kia, so với tối qua đã đỡ hơn một chút, nhưng vẫn rất nóng, trong mắt Tiền Mộc Mộc cuộn lên chút đau xót.
Sắc mặt đang kéo người của Đường thẩm tử có hơi khó coi, ăn gì mặc gì chẳng phải dùng của nhà nàng ta sao, tiểu tử này lại hay lắm, chỉ nhận Hứa gia, cả sáng đến tối chạy tới Hứa gia.
Kéo cổ tay của người ra.
Lý Nha Nhi lúc này mới tỉnh táo lại, nụ cười rạng rỡ không thể kiềm chế lan từ khóe miệng đến tận đáy mắt, cười đến mức vui quên lối về.
Trên mặt nàng nở nụ cười.
Dịu dàng dặn dò:
Từ sau khi nàng nấu canh rắn cho hài tử trong nhà, Tiểu Thạch Đầu đã nhớ thương món ngon này, gần đây nàng lại thường xuyên dạy Tiểu Thạch Đầu nấu cơm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng, con có em bé rồi."
"Đường thẩm tử, vào đi."
Tiền Mộc Mộc cũng cười phụ họa theo.
Ở cửa viện, một cái đầu thò ra.
Thằng bé bĩu môi làm ra dáng vẻ ăn năn, Tiền Mộc Mộc cũng không nỡ trách mắng nữa, thở dài một tiếng, "Khi ta không ở bên người, đừng mạo hiểm một mình, lỡ như gặp phải rắn độc thì sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tam đệ đi theo tứ đệ, đến học đường đọc sách.
"Chúng ta đánh thức con sao?"
Tiền Mộc Mộc lại đè Lý Nha Nhi ngồi xuống.
Nàng ấy mang thai thì vui, nhưng mẹ chồng phải chịu khổ.
Hứa Tiểu Bảo sợ rắn nhất, bị dọa như vậy mặt của con bé đều tái đi, chạy vụt đến sau lưng nương thân nhà mình, run rẩy trốn tránh, nắm chặt góc áo của Mộc Mộc, lớn giọng cáo trạng: "Nương, nhị ca ca xấu!"
Mây trôi lững lờ.
Mạch tượng trơn tru, như hạt châu lăn trên đĩa ngọc.
Được nương khen ngợi, Hứa Tiểu Bảo càng hăng hái, bốc lấy một cây thảo dược khác tiếp tục đọc cho Tiền Mộc Mộc nghe.
Tướng công nàng ấy sau Trung Thu, đi đến huyện Phúc An.
Cũng không để ý đến tiểu tử thối được đằng chân lân đằng đầu kia.
Che ngực, sắc mặt có hơi không tốt.
"Thặng Phạn, có thời gian thì lại đến chơi."
Nghe được lời này, Thặng Phạn mới ngoan ngoãn theo bá nương nhà mình về nhà.
Là hỷ mạch.
Thặng Phạn hơi ương ngạnh một chút, không bằng lòng muốn về.
Trên khuôn mặt tái nhợt, mang theo một nụ cười.
Đặt cậu bé lên ghế, cầm một cái chăn mỏng đắp lên người.
Khi đi qua bên cạnh Hứa Tiểu Bảo, thằng bé còn cố ý dọa cô bé.
Hứa Gia Thạch cũng cười ngây ngốc, "Nhà chúng ta lại sắp có thêm một thành viên nhỏ nữa rồi!"
Hứa Gia Tề lắc lắc đầu.
"Được, ta làm cho con ăn." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc ngưng lại.
"Con nằm trên giường nghe thấy tẩu tẩu có em bé rồi, muốn đến góp vui."
Tiền Mộc Mộc ngay lập tức gật đầu.
Công việc nhà nặng nề, đều rơi vào bờ vai của nương…
Ôm trong lòng, cũng nhẹ bẫng.
Lý Nha Nhi còn chưa kịp nói gì, đã nôn ọe trước.
Ở cửa viện, Hứa Gia Thạch chạy vào, trên mặt đầy vẻ hăng hái, mở miệng la to: "Nương, người xem bọn con bắt được gì này?!"
Lý Nha Nhi lộ ra vẻ áy náy.
"Thai mới một tháng còn chưa ổn định lắm, thời gian này con đừng vận động mạnh, cố gắng ở trong nhà, làm việc nhà gì đó thì chọn việc nhẹ làm, những việc khác giao cho ta."
Hứa Tiểu Bảo nghe thấy vậy thì chạy lại gần Lý Nha Nhi, vui vẻ nói: "Đại tẩu tẩu, tẩu có em bé rồi!"
Hài tử ở trong đám hài tử, có thể chất yếu nhất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.