Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Chương 49
Hai người nhìn nhau.
Đưa tiểu tứ đến học đường?
Hiển nhiên Hứa Tú Dương cũng nghĩ đến điểm này.
"Ta sẽ suy xét."
"Tam thúc, mặt khác, ta muốn từ chỗ ngài mang một ít bách bộ trở về."
Cũng không mở miệng trước.
Người đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, ai biết đến lúc đó sẽ truyền ra lời khó nghe gì.
Dứt lời, nàng nắm tay Hứa Tiểu Bảo rời đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nữ oa nhi học y?
"Sư phụ, uống trà ạ." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cha mẹ chồng, hôm nay ta đến là muốn nói với nhị lão ngài hai chuyện."
Trong mắt dấy lên ngàn cơn sóng!
Hứa Tú Dương từ chối không được, đành phải nhận lấy.
Không biết Hứa Tú Dương nghĩ đến cái gì.
Tiền Mộc Mộc nghe vậy, nghiêm mặt nói: "Nhị lão ngài nói những lời này, ta đều hiểu."
Tiền Mộc Mộc cười đáp lại.
Nàng đặc biệt chạy một chuyến tới đây nói những chuyện này, chủ yếu là nghĩ đến ấn tượng nguyên thân nghiện cờ b.ạ.c như mạng quá mức xâm nhập lòng người, mấy ngày hôm trước còn bởi vì chuyện bán hài tử mà náo loạn một trận rùm beng.
Phương thuốc mà đại điệt nhi tức (cháu dâu) nói, ông ấy đã uống mấy ngày.
Nhưng cũng hiểu được mình là bái dưới danh nghĩa của Tam gia gia, cô bé đi qua bưng trà trên bàn lên, cười đến vô cùng nhu thuận.
"Lương thực ít như vậy, mùa đông này làm sao sống qua được cũng là một vấn đề khó khăn, ngươi cứ yên tĩnh một lát đi. Đợi đến sang năm nếu tình huống chuyển biến tốt đẹp, ngươi lại đưa tiểu tứ đến học đường cũng không muộn, đến lúc đó nếu ta có dư tiền, cũng sẽ lấy chút cho ngươi."
Hứa Tiểu Bảo được ôm vào trong ngực, sợ hãi mà cười cười.
Đột nhiên lại gọi người lại.
Nàng vốn cho rằng bị thương một cánh tay, tặc nhân kia hẳn là sẽ không hành động trộm cắp được nữa, không ngờ lại xảy ra chuyện này...
Hứa Tú Dương dạo bước tiến lên, ôn hòa nói: "Ngươi có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không? Trải qua chuyện của Lý Hoa, hầu như toàn thôn đều hiểu được chuyện ngươi biết y thuật, nếu không ngươi thừa dịp này mà đi lên con đường hành y này đi?"
Một tiếng này khiến cho lông mi của Tiền Mộc Mộc run rẩy.
Hiệu quả rất tốt, bệnh ho của ông ấy cũng có dấu hiệu hơi đỡ hơn.
Nhìn thấy Tam gia gia cười, Hứa Tiểu Bảo cũng ngây ngô cười theo.
"Tiểu Bảo, đến chỗ nãi nãi ~ "
Từ sau khi không đánh cược nữa, cách đối nhân xử thế tốt hơn rất nhiều, hành vi cử chỉ cũng rất tốt, ở chung cực kỳ thoải mái.
"Đại điệt nhi tức?"
"Đại điệt nhi tức!"
Một lát sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Hứa Tiểu Bảo cắn ngón tay, nghe được nửa vời.
Ông ấy cười đến không ngậm miệng được, tiếp nhận chén trà uống một hớp lớn, khen cô bé không dứt miệng:
Mà là lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.
"Ta biết được tiểu tứ hài tử kia thích đọc sách, nhưng năm nay thật sự không phải là năm tốt lành gì, mọi người chúng ta đều dự đoán thu hoạch năm nay sẽ không tốt. Trước đó vài ngày lý chính còn đến thông báo nói, triều đình tăng thu thuế lương thực, năm nay phải nộp bốn phần thuế, cái này đều sắp bằng một nửa thu hoạch!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiền Mộc Mộc không biết nhị lão đang suy nghĩ gì, tự mình nói: "Tiểu Bảo nói cảm thấy hứng thú với hành y, ta đã để cho nàng bái Tam thúc làm sư phụ, theo học vài thứ. Mặt khác, ta còn định đưa hài tử Tiểu Phục kia đến học đường đọc sách."
Nếu không nói tiếng nào, nàng lại đưa Hứa Gia Phục đi học đường.
Tiền Mộc Mộc đi lên bậc thang, Hứa lão đầu từ trong nhà chính đi ra, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trên mặt lại nhu hòa, ông đưa tới một cái ghế, đặt ở trên mặt đất ý bảo nàng ngồi.
Ông ấy không nói gì, trầm mặc đi trở về nhà chính.
Hứa Tiểu Bảo lại không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Tiền Mộc Mộc, thấy nàng gật đầu, cô bé mới buông tay mẫu thân nhà mình ra, cười lon ton chạy tới, ngọt ngào gọi: "Nãi nãi~ "
Hứa gia nhị lão nghe xong, ý cười trên mặt trong nháy mắt biến mất.
Sau này lão đại có thể thi đậu tú tài, cũng là nhi tử bà ấy không chịu thua kém.
"Vậy cứ như vậy đi, ta đưa con đến nhà a gia của nó trước."
Tiền Mộc Mộc cong môi cười yếu ớt.
Nhưng thế cục hôm nay, thật sự không thích hợp đưa đi học đường.
Thả đường cho kẻ trộm.
"Nhưng ta muốn nói là, tiểu tứ năm nay đã mười tuổi, hắn còn có thể có mấy cái mười tuổi? Hắn ở tuổi này thích đọc sách, ta làm nương tự nhiên là phải quan tâm."
Một lúc sau, Tiền Mộc Mộc đứng dậy.
Nàng vì không muốn cho Hứa Gia Lăng nhìn ra manh mối.
"Trà ngon! Trà tiểu đồ nhi đưa chính là uống ngon!"
"Đứa nhỏ Tiểu Bảo này ta thấy rất hợp mắt, nếu nàng cảm thấy hứng thú với nghề y này, ta mang theo một chút cũng không sao. Chỉ là chuyện dạy bảo, ta thật sự là hữu tâm vô lực, ngươi vẫn nên để ý nhiều hơn."
"Hơn nữa, ngươi biết đưa tiểu tứ đến học đường tốn bao nhiêu tiền không? Năm nay thu hoạch không tốt, nhà chúng ta ăn cơm cũng thành vấn đề, nào có tiền nhàn rỗi đọc sách gì?"
Tiền Mộc Mộc đưa tay gõ cửa.
Hứa Tú Dương sửng sốt.
Ngồi vào trên ghế, sắp xếp ngôn ngữ.
Chương 49: Chương 49
Tiền Mộc Mộc dừng chân, nghiêng người nhìn lại.
Phải biết rằng nhà bà ấy có năm đứa con, ba nam oa có thể đưa đi học đường, đều là bởi vì mấy năm đó thu hoạch không tệ, trong nhà có dư bạc, mới muốn nói đưa đi học cái chữ, không như bọn họ, một chữ to bằng hạt đậu cũng không biết.
Bất kể là chuyện nào, đề cập đến đều rất kỳ quái.
Tiền Mộc Mộc khăng khăng muốn đưa tiền.
Hứa lão thái thái ngồi ở mái hiên, đang bận khâu vá quần áo, cầm kim cạo cạo da đầu, ngước mắt liền nhìn thấy Tiền Mộc Mộc mang theo tiểu nha đầu đến, bà ấy lập tức ném kim chỉ đi, vẫy vẫy tay với cửa viện.
Để cho gã chạy thoát.
Ba người ngồi, lại nói thêm một số lời khác.
"Ta hiểu được, vậy liền phiền toái ngài."
Hứa Tiền thị này thật sự thay đổi rồi.
Đây không phải là đến vay tiền đấy chứ?
Tối hôm qua Lý Hoa bị thương, nguyên nhân rất lớn là do nàng.
Chỉ là thân thể này dẫu sao cũng đã già, không còn như trước.
Tiền Mộc Mộc thu mí mắt lại.
Hứa lão thái thái ôm lấy tiểu nha đầu, nửa dỗ nửa nũng nịu nói: "Tiểu Bảo nhà chúng ta gần đây đang bận cái gì vậy? Sao không đến thăm nãi nãi, nãi nãi thật cô đơn."
Nàng lấy lại tinh thần.
"Nếu như không đủ, ngươi lại đến nói với ta."
Quan trọng hơn là, hai người này là gia gia nãi nãi của mấy đứa trẻ, nàng cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, như vậy cũng đỡ bị hiểu lầm.
Hứa lão đầu đứng ở trong cửa, thấy đại nhi tức nhà mình tới cửa.
Trong mắt Hứa Tú Dương tràn đầy thưởng thức, nghe vậy cười ha hả, "Ta ước gì các ngươi thường xuyên đến quấy rầy! Chỗ này của ta rất quạnh quẽ, vừa nghĩ tới về sau nơi này sẽ náo nhiệt hẳn lên, trong lòng ta cũng vui hơn rất nhiều." (đọc tại Qidian-VP.com)
Vẻ mặt Hứa lão đầu cũng không đồng ý.
Lời dạo đầu này...
Nàng dẫn theo tiểu nha đầu rời khỏi nhà Hứa Tú Dương, xuyên qua năm sáu ngôi nhà, lại leo lên một đoạn sườn núi, mới đến trước cửa nhà cũ.
"Mấy năm trước bỏ qua mấy đứa nhỏ, bây giờ sau khi ta tỉnh ngộ, trong lòng này là ngày ngày áy náy, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình làm không tốt..."
Vẻ mặt Hứa lão thái thái hoài nghi: "Hứa Tiền thị, sao ta nhìn thấy đầu ngươi có chút không bình thường vậy? Thời này nào có nữ oa nhi học y, nếu như truyền ra ngoài, trong thôn lại có người nói chúng ta nói nhảm." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hứa Tú Dương cũng hiểu được, Tiền Mộc Mộc đây là sợ tiểu nha đầu nhiễm phải con trùng lao hắn mang theo, vòng vào quầy lấy một bao lớn.
"Chuyện bái sư, ta sẽ đến nhà cha mẹ chồng thông báo một tiếng. Sau này sợ là sẽ thường xuyên đến quấy rầy ngài, cháu dâu ta đây trước tiên ở chỗ này cảm ơn ngài."
Ông ấy nặng nề gật đầu.
Cửa viện chậm rãi mở ra.
Tiền Mộc Mộc hơi gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đa tạ."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.