Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61: Chương 61
Tiền Mộc Mộc quay người lại.
Hứa Gia Liên không nhịn được cười.
Vốn dĩ muốn làm cho Tiền Mộc Mộc lộn nhào mất hết mặt mũi, kết quả chính mình lại bị mọi người cười nhạo, Lưu Tiểu Hoa không nuốt được cơn nhục, cũng nuốt không trôi cơn tức này, cố chống đỡ mà gào lên:
Lưu Tiểu Hoa tức giận hổn hển.
Tiền Mộc Mộc có chút bất lực.
Nàng ta chỉ đơn thuần là muốn làm Tiền Mộc Mộc thấy khó chịu.
Qua nửa ngày, thấy không có người Hứa đại gia ở đây.
Nước trong thùng nước, đổ hết vào trong vại.
Một tiếng kêu đau vang lên!
Theo tình thế này, ngồi bên cạnh xem kịch là được.
Bọn họ không muốn, tốn mồm miệng cãi nhau với loại người lưu manh vô lại như này.
"Được, vậy thì một lời đã định!"
Tiền Mộc Mộc đưa mắt tiễn mấy hài tử rời đi.
"Vậy con sẽ lộn ngược ba lần liên tiếp!"
"Đứng lại!"
"Cười gì mà cười! Không được cười!"
Đổ đầy thùng nước, định xách qua một bên, đợi Trương thẩm tử lấy nước xong, cùng xách về.
Đội ngũ gánh nước, đi rất nhanh.
Mấy hài tử đã dọn dẹp nhà bếp xong, cầm gùi cầm cuốc, chuẩn bị xuống ruộng lên núi.
Đang đi, một bàn chân đột ngột duỗi ra ——
"Nếu ta nhớ không nhầm, tiểu nhi tử kia của ngươi hình như còn đang bị bệnh nặng, nếu ngươi thật sự muốn nó sống thêm mấy ngày, ta khuyên ngươi nên tích chút đức đi."
Chương 61: Chương 61
Trương thẩm tử không nhìn nổi nữa, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Hứa Lưu thị, đến chỗ Hứa tam thúc xem não đi, ta thấy trong não ngươi chắc chắn có vấn đề gì đó.”
…
Năm nay chỉ vào hồi đầu xuân mới mưa vài trận, sau đó không rơi thêm hạt mưa nào nữa, cũng không phải hắn không mong trời mưa, mà là ông trời căn bản sẽ không nể mặt.
Gánh thùng nước định rời đi.
Cơ thể của mấy hài tử trong nhà đều rất gầy yếu, muốn bổ sung lại lỗ hổng, vẫn phải làm nấu ăn tẩm bổ, chầm chậm cải thiện từng chút từng chút một mới được...... (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiền Mộc Mộc nheo mắt cười.
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều sôi nổi nhìn về cái chân của Lưu Tiểu Hoa.
"Ừm." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng ta mới chẳng thèm cái gì mà bồi thường.
Hứa Gia Liên nghe vậy, cười rộ lên xua xua tay.
Thẩm tử Cố gia ở bên cạnh, còn không quên cười mỉa mai đổ thêm lửa: "Này ấy à, gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo!"
Trương thẩm tử gánh thùng nước đi đến, liếc nhìn Lưu Tiểu Hoa, sau đó nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.
"Nương, nhi tử thuận miệng nói một câu, nương đừng để trong bụng, nếu con có chỗ nào mạo phạm người, con xin lỗi người."
Tiểu phản diện này chưa bao giờ thấy có thiện cảm với nàng.
"Ta cũng đâu phải hổ ăn thịt người, sợ ta tức giận như vậy làm cái gì. Chúng ta đánh cược đi, nếu như trời mưa, con nói thế nào?"
Trương thẩm tử bĩu môi nói: "Chính ngươi tâm địa xấu xa, muốn ngáng chân Mộc Mộc, bị người phát hiện rồi ngươi không biết xấu hổ, ngược lại còn muốn t·ố·n·g· ·t·i·ề·n, đúng thật là không có đạo đức..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Không lâu sau, đã đến lượt Tiền Mộc Mộc.
Tam đệ này của hắn này, chỗ nào cũng tốt.
Gánh nước về đến nhà.
Tiền Mộc Mộc cong môi cười, vẻ mặt đầy tự tin nói: "Nếu như ta thua, lần tới ta sẽ cho con một cánh gà chiên."
"Chúng ta đi thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ta lại xem thường Hứa đại gia kia, cả nhà đều là người không biết phân biệt phải trái, chưa kết hôn đã mang thai trước thì không nói, vậy mà còn sinh nghiệt chủng đó ra... Cách làm đúng thật là chẳng ra thể thống gì, mất mặt c.h.ế.t đi được!"
Tiền Mộc Mộc thấy vậy, tùy tiện căn dặn: "Đều chú ý một chút, trời hình như sắp mưa rồi."
Chỉ là trưởng thành quá sớm, hoàn toàn không giống một tiểu hài tử, còn trưởng thành hơn cả hắn.
Hứng thú đang tốt đẹp bị phá vỡ, Tiền Mộc Mộc cũng không tức giận, ngược lại còn cười một tiếng.
Vừa nghe lời này, Tiền Mộc Mộc trở nên hăng hái.
Hứa Gia Liên có hơi bất lực.
Cánh gà chính là món yêu thích của nương, giờ cũng bằng lòng nhường......
Người này cố ý làm nàng buồn nôn sao?
Hậm hực đổi chủ đề.
Hứa Gia Liên nghĩ một lúc.
Nghe tiếng nói chuyện vụn vặt đó, cả mặt của Lưu Tiểu Hoa đỏ phừng phừng, cắn chặt môi hung dữ nhìn Tiền Mộc Mộc.
Vốn dĩ chỉ là lời bàn tán lung tung, thẩm tử Cố gia lại nghe vào trong lòng.
Tiền Mộc Mộc lại đi gánh một chuyến nữa, đổ đầy nửa lu, sau đó đeo gùi, cầm cuốc nhỏ đi lên núi.
"Trẻ con."
Trực tiếp giẫm mạnh một cái lên mu bàn chân đó!
Ném lại lời này, Trương thẩm tử gọi Tiền Mộc Mộc cùng đi.
Người khác cũng phụ họa theo, trong lời nói không có mấy phần chân thành, ý muốn ngồi chờ xem náo nhiệt thì quá rõ ràng.
Người của Hứa đại gia chẳng phải thứ đồ tốt gì, cả nhà ngang ngược không nói đạo lý, nếu như bị loại người như thế quấn lấy, buổi tối ngủ cũng mơ thấy ác mộng.
Động tác lắc lư hư ảo.
Có hơi hoảng sợ.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười thưa thớt, rơi vào tai của Lưu Tiểu Hoa, trở nên vô cùng chói tai, nàng ta tức đến hổn hển dậm chân.
Hứa Gia Liên sửng sốt.
Lời vừa dứt, đổi lại là tiếng cười nhạo càng to hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
"Không đâu, nương.”
Ánh mắt chứa đầy khó hiểu.
Nói rồi, người đó còn liếc mắt sai bảo về phía thẩm tử Cố gia, trong ánh mắt mang ý xúi giục rất rõ ràng.
"Ngươi không trêu ta cũng không chọc ta, chỉ là cái chân kia của ngươi còn rất dài, có thể duỗi đến cả trước mặt ta rồi.”
Cười ngây thơ dễ thương.
Xem ra nương thật sự muốn chơi trò đánh cược này, đây chính là cơ hội hiếm có để có thể kéo gần quan hệ với nương hơn, hắn lập tức nói:
Chỉ thấy cả người Lưu Tiểu Hoa nửa bên người còn ở bên ngoài hàng, chân kia cũng duỗi ra một đoạn dài…
"Trương gia kia, chuyện có liên quan gì đến ngươi! Ngươi ngậm miệng lại, không ai nói ngươi là người câm đâu!"
Bị giẫm đau đến mức nóng rát, cả mu bàn chân đều tê dại, Lưu Tiểu Hoa tức phụ nhà lão nhị, tàn nhẫn như muốn khoét Tiền Mộc Mộc, giọng nói bén nhọn hét to: "Đại tẩu, tẩu không có mắt à! Ta trêu chọc gì tẩu, tẩu cố ý giẫm ta một cái!"
Tâm tư của vị thẩm tử Cố gia này còn khá nhanh nhạy đấy…
Hứa Gia Lăng ném câu này xuống, thẳng thắn đi xuyên qua giữa hai người, đầu cũng không ngoảnh lại mà bước ra ngoài.
"Hôm nay chỉ là âm u, qua một lúc nữa sẽ lại nắng lên, nương cứ chờ mà xem."
Nàng nghiêng nghiêng đầu.
Chỉ cần Tiền Mộc Mộc sống không tốt, trong lòng nàng ta sẽ thoải mái.
Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc tối sầm.
Thôi vậy, không đoán được tâm tư của tiểu phản diện.
Tiền Mộc Mộc vẫn luôn không lên nói chuyện, nở nụ cười nghiềm ngẫm.
Lời vừa dứt, một tiếng lạnh lùng vang lên.
Quen là được, quen là được.
Còn thuận tiện xoay xoay đầu ngón chân, hung hăng mà nghiền!
"Nương, vậy con xuống ruộng đây."
"Nếu như trời mưa, con nói thế nào?"
Xem ra Hứa đại gia kia, cũng chẳng cần nàng ra tay dọn dẹp.
Đôi mắt tràn đầy toan tính kia, lướt qua một tia sáng, trên mặt bày ra sự chán ghét vô tận.
Lúc này đây, dù mắt có mù cũng hiểu được.
Ai cũng không dám tiếp lời, liếc trái nhìn phải.
Hứa Gia Lăng đi đầu tiên, hơi hơi nghiêng đầu sang một bên, liếc nhìn về bên này một cái, vẻ mặt khó đoán rồi lại quay đầu đi.
Trong đầu toàn là dấu chấm hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rốt cuộc là ai đang tác quai tác quái.
"Đại tẩu, tẩu giẫm làm chân ta bị thương, hại ta muốn gánh nước cũng không được, tẩu phải bồi thường!"
Lưu Tiểu Hoa bị tức đến nỗi phổi sắp nổ tung, vừa thẹn vừa tức gánh thùng nước cấp tốc chạy đi.
Tiền Mộc Mộc gật gật đầu.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lời vừa dứt, không khí bỗng nhiên im lặng.
Cánh gà.......
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.