Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Chương 63
"Mấy đứa các con, cẩn thận một chút, chú ý nhìn dưới chân!"
"Tứ ca ca, tay trái của huynh ấy bị thương."
Khử trùng vết thương xong, nàng cất tăm bông và nước muối đi.
Nàng thật sự phát hiện rồi.
Nhìn thoáng qua.
Trời xanh như được gột rửa, nhìn mãi không thấy tận cùng của trời xanh.
Xử lý con rắn sạch sẽ, cắt thành từng đoạn nhỏ.
Lấy nồi đất lớn ra, đặt vào trong rồi đổ thêm nước.
Hứa Gia Phục này thật sự rất thích dùng tay phải, hễ là việc gì cần dùng sức, đều dùng tay phải chống đỡ, tay trái hầu như không dùng đến.
Tiền Mộc Mộc có hơi buồn cười.
Lời vừa dứt, Tiền Mộc Mộc sửng sốt.
Hứa Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, mắt đen lay láy nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt sáng ngời còn có thể thấy bóng phản chiếu, tràn đầy ý vẻ chân thành.
Lại ngồi xuống cái ghế đẩu.
Trương thẩm tử ở cách vách cũng đứng trước cửa nhà mình, tức muốn c.h.ế.t mà hét lên: "Quế Tử, cháu cẩn thận một chút! Nếu như ngã một cái, làm bẩn y phục, xem ta xử lý cháu như thế nào!"
Lời vừa dứt, đồng tử của Hứa Gia Phục hơi run rẩy.
Nghiêng người xuống, nhặt cuốn sách lên, sau đó đưa qua.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô bé.
Hai tay chống lên bếp lò, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong nồi, thanh mau đang sôi sùng sục, cảm giác hổ thẹn tràn ngập đáy lòng.
Sau mưa trời quang, trong không khí tràn ngập mùi đất bùn cỏ xanh, đất trong viện còn có mấy con giun bò ra.
Không khí ẩm ướt, chuồn chuồn bay thấp giữa cánh đồng.
Mưa rơi xuống mái hiên, phát ra tiếng vang tí tách, gió lạnh lướt qua gian chính, ngọn nến thắp trong phòng bếp bị thổi tắt.
Cộng thêm mỗi lần tiếp nhận, đầu nàng đều sẽ đau.
Nghe thấy hừ mũi đạp lại.
Nó cười lớn chạy ra ngoài, giống như một con khỉ hoang.
Nhưng Hứa Gia Phục không giống như người có chuyện gì, sẽ chủ động nói với nàng, vẫn là hỏi cho rõ ràng thì tốt hơn, cũng đỡ mất công luôn nhớ mãi nhớ thương chuyện này.
"Nương, Tứ ca ca không ghét nương đâu."
"Nương."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Tiểu Bảo tươi cười rạng rỡ, hai tay ôm chặt thân nương nhà mình, má áp vào bụng, mềm mại nhu mì nói: "Nương là nương tốt nhất trên đời, nương biết nấu đồ ăn ngon, còn biết dạy con học, cho nên con hy vọng các ca ca cũng có thể thích nương~" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiền Mộc Mộc đang bận rộn bắt con rắn đặt trong giỏ nhỏ ra, thấy tiểu nha đầu vào bếp, nàng thuận tiện gọi cô bé nhóm lửa giúp nàng, chính mình thì rạch bụng nhỏ của con rắn, lấy ruột rắn và mật rắn ra, lột hết da của con rắn xuống.
Đặt tay lên cái đầu mềm mại của cô bé rồi xoa xoa.
Rửa sạch rễ cây đã đào, cho vào trong xong.
Hứa Tiểu Bảo đứng ở góc tường, thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt.
Cô bé cắn cắn môi, bước tới bước lui rồi đi theo vào phòng bếp.
Qua một lúc, góc áo bị một bàn tay nhỏ nắm lấy.
Lực ở tay buông lỏng.
Đứng ngoài cửa nhà mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ống quần trước tiên đừng buông xuống, để vết thương khô một lát."
"Hửm?"
Hứa Gia Tề, Hứa Gia Phục cũng chạy theo ra ngoài, trên tay cũng đồng dạng cầm chiếc cần tre.
"Những chuyện này, nương đều quên rồi sao?"
Không hiểu nổi, tiểu hài nhi một khắc trước còn rất thân thiết với nàng, tại vì sao lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy.
Mưa rơi vào ngày hè nóng c.h.ế.t người, như giội nước vào cái chảo đang nóng, trong bùn nóng đến mức không thể ở lâu, giun không ở được trong đất chỉ có thể bò ra hít thở.
Hứa Tiểu Bảo thấy vậy, cũng vội vàng chạy vào gian chính cầm chiếc cần tre, vô cùng thích thú chạy theo sau mấy ca ca.
"Cảm ơn con, Tiểu Bảo."
Nghĩ đến chỗ này, Tiền Mộc Mộc lại thấy đau lòng, dịu dàng dỗ dành: "Bây giờ sẽ hơi đau một chút, con cố chịu, lập tức là đỡ."
Trương Quế vẻ mặt không cho là đúng, ánh mắt chăm chú nhìn chuồn chuồn trên bầu trời, không kiên nhẫn mà oán hậu: "Ai dô! Nãi nãi, bà phiền thật đấy!"
Nhưng cũng không định ép buộc, đặt cuốn sách lên cái ghế đẩu nàng đang ngồi, sau đó đứng dậy đi vào bếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 63: Chương 63
Đúng thật là một nha đầu ngốc.
Nhìn thấy tiểu phản diện nhíu mày, trong lòng Tiền Mộc Mộc bỗng sinh ra một chút thú vui xấu xa, nhưng vừa nghĩ đến tiểu hài nhi còn nhỏ, lại sống thành dáng vẻ tiểu đại nhân trưởng thành như này......
"Con biết rồi, nương!"
Chẳng qua mưa xong, trong không khí thoáng mát mơn man.
"Lạch cạch" một tiếng, cuốn sách rơi xuống đất.
Làm xong những việc này, nàng lại vớt mấy quả thanh mai dại ngâm trong nước muối ra rửa sạch, bỏ vào nồi lớn, tiện tay ném một nắm đường phèn vào nấu cùng.
Nhìn đám hài tử chơi vui vẻ, Tiền Mộc Mộc cũng không kìm được mà nở nụ cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong chớp mắt, trong phòng bếp tối om.
Qua nửa ngày, Tiền Mộc Mộc lại thắp ngọn nến lên.
Hai tay ghép thành loa, lớn giọng hô to:
"Huynh ấy chỉ là, sợ hãi mà thôi."
Tự hỏi lòng mình, nàng thật sự đã chuẩn bị tốt, tâm lý làm một mẫu thân chưa......
Kí ức của nguyên chủ, luôn luôn lẻ tẻ đứt đoạn.
Môi của Tiền Mộc Mộc hơi mím lại.
Hứa Tiểu Bảo đang nhóm lửa ở chỗ bếp lò, thò đầu nhọn ra, nhỏ giọng gọi:
Nhìn thấy Hứa Gia Thạch dẫn đầu chạy trên bờ ruộng, Hứa Gia Phục, Hứa Gia Tề, Hứa Tiểu Bảo chạy theo sau, Tiền Mộc Mộc có hơi lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian còn chưa đầy một chén trà, mưa đã tạnh.
"Năm năm trước nương kéo lấy cánh tay của huynh ấy, muốn ném huynh ấy ra ngoài viện, Tứ ca ca bướng bỉnh không chịu, nương cứng rắn lôi kéo... Từ đó về sau, Tứ ca ca rất ít khi dùng đến tay trái..."
Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.
Hai chữ sợ hãi, đã nói lên tất cả những hành động bất thường của Hứa Gia Phục.
Môi của Hứa Tiểu Bảo hơi động, giọng mềm mại nói nói:
Ngước mắt nhìn ra bên ngoài phòng bếp, ánh mắt sâu thẳm như màn đêm.
Đây là muốn làm cái gì?
Tiền Mộc Mộc không hiểu gì cả.
Nhưng Hứa Gia Phục lại liên tục lui về phía sau, như thể có sóng lớn thú dữ nào đó, đang tiến lại gần phía thằng bé.
"Con hình như rất thích dùng tay phải, con thuận tay phải sao?"
Cổ họng có hơi khô rát, nàng nuốt nước bọt.
Tay Tiền Mộc Mộc đang dọn dẹp vệ sinh.
Cảm giác lạnh buốt châm chích truyền đến, Hứa Gia Lăng hơi hơi nhíu mày.
"Ha ha ha! Túi lưới ta làm cuối cùng cũng phát huy tác dụng rồi!"
Tiền Mộc Mộc cau mày.
Véo véo má của tiểu nha đầu.
Vẫn luôn dùng tay phải thì cũng không có vấn đề gì, nhưng sợ nhất là tay trái có tật xấu gì đó.
Nhưng nàng lại quên mất, tiếp nhận kí ức của nguyên chủ, có thể khiến nàng hiểu thêm về những hài tử trong ngôi nhà này hơn......
Hứa Gia Thạch hét to về phía bên này, bước chân không dừng lại, trên mặt treo nụ cười rạng rỡ, tay cũng luôn vẫy vẫy, muốn bắt thêm nhiều chuồn chuồn một chút.
Hứa Gia Phục ngồi bên cạnh, tay phải cầm sách, phát giác được có ánh mắt nhìn qua, tầm mắt rời khỏi cuốn sách, nó chớp mắt rồi nghiêng đầu hỏi: "Nương, làm sao vậy?"
Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc tràn đầy tò mò, cũng đi theo ra ngoài.
Miệng Hứa Gia Thạch hét lên tiếng, trong tay giơ chiếc cần tre dài lên, phía đầu có vòng tròn được quấn bằng tre, giữa vòng tròn còn được quấn một tầng mạng nhện dày đặc.
Bên ngoài đột nhiên, vang lên tiếng ầm ầm!
Đậy nắp lại, nhóm lửa lên nấu chín.
Đâu đâu cũng có, đếm không xuể.
Điều này khiến cho nàng đối với ký ức của nguyên chủ, vẫn luôn mang tâm lý bài xích chủ quan không muốn tiếp nhận.
Phía dưới là rất nhiều tiểu hài nhi, cũng đồng dạng cầm mạng nhện, chạy đuổi theo chuồn chuồn trên không, đều không nhìn xuống dưới chân.
Mấy hài tử khác, cũng hét to theo trả lời.
Dặn dò một câu, nàng bước qua ngưỡng cửa.
"Xin lỗi, ta......"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.