Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 68: Chương 68

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68: Chương 68


Hóa ra ở riêng với nương, còn có thể nắm tay.

Này... Nên đi bên nào?

Họp chợ lần trước, chỉ mới bán một ít giỏ, đã bị trộm để mắt đến, ban đêm đến nhà nàng trộm đồ.

Tiền Mộc Mộc nhỏ giọng đáp:

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Đến trên trấn.

Có sự kiện lấy nhiều tiền lần trước, Tiền Mộc Mộc cũng không muốn tranh cãi nhiều với ông ta, thuận tiện đưa thêm một đồng tiền.

Hứa Gia Liên giơ tay lên.

Nhìn vào đôi chân của Hứa Gia Phục.

Để Hứa Gia Liên xuống xe bò, lại thuận tiện đỡ Hứa Gia Phục một tay.

Chẳng qua…

Mở cửa phòng.

Trong lòng thầm nói một câu "Hứa Tiền thị này còn rất biết điều đấy", rồi vung roi lên, đánh xe bò đi về phía trấn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tiền Mộc Mộc trầm xuống.

Gõ vào cửa phòng.

Lại có thể chiếm được món hời rồi…

Mấy người đi đến phía đầu thôn.

Trương thẩm tử có chút ngạc nhiên.

Nhìn thằng bé phía trước vì phối hợp với lời nói dối của nàng, dáng vẻ đi đường khập khiễng, Tiền Mộc Mộc vô duyên vô cớ muốn cười.

Hứa Gia Liên vỗ bả vai Hứa Gia Phục, sau đó cùng Trương thẩm tử bước nhanh về phía chợ, thời gian còn sớm, đi sớm một chút có thể chiếm được vị trí tốt.

"Đi thẳng về phía trước, có thể nhìn thấy Triều Dương học đường, đi sâu vào còn có Dương thị học đường..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiền Mộc Mộc nâng nâng da mắt, lười biếng ngáp một cái.

Kéo bước chân nặng nề, bước vào bếp lấy nước lạnh rửa mặt.

Trời còn chưa sáng.

"Hôm nay sao lại mang cả Tiểu Tứ nhà ngươi, đi theo nữa?"

Chương 68: Chương 68

Hoàng bá đánh xe bò, khi nhìn thấy Tiền Mộc Mộc, trong mắt hiện lên một nụ cười thâm thuý.

Xe bò lắc lư.

Người đó liếc nhìn Tiền Mộc Mộc một cái.

Tối qua nàng làm cao thuốc làm mờ vết sẹo, bận rộn cả nửa đêm.

Vui quá!~

Nếu bị người khác biết nàng còn có tiền để không, đưa hài tử nhà mình đi học đường, vậy kẻ trộm chẳng phải là ba ngày hai buổi lại đến ghé thăm nhà nàng?

"Không phải ngươi biết một chút y thuật sao, hơn nữa trong thôn còn có Hứa Tam thúc, người nhà xem bệnh còn không mất tiền, sao ngươi lại mất tiền oan đi lên trấn?"

Người trên giường, lười biếng lật người lại.

Khoảnh khắc nước lạnh chạm vào mặt kia, ý thức tỉnh táo trong chớp mắt.

"Hài tử này trước đây vẫn còn bình thường, sao càng lớn chân lại bị thọt? Sợ là trong xương có vấn đề gì đó, đúng là phải tìm đại phu xem xét thật kỹ mới được, may mà phát hiện sớm, nếu mấy năm nữa muốn tìm tức phụ mới phát hiện, sẽ phiền phức."

Tiền Mộc Mộc xua tay.

Trương thẩm tử chứa đầy nghi hoặc.

"Ngươi đúng là, cũng không biết tối qua ngươi bận rộn cái gì."

"Được..."

Sao lại buổi sáng nàng mới kiếm được chút tiền, tên trộm kia quay đầu đã đến nhà nàng?

Đưa mắt tiễn hai người rời đi, Tiền Mộc Mộc chủ động nắm lấy tay phải của Hứa Gia Phục, cười rất dịu dàng, "Chúng ta cũng đi thôi, đi xem học đường ở trên trấn này như thế nào."

Đều đợi ở ngã tư kia, tìm một hòn đá ngồi xuống.

Trước khi tìm được học đường, nàng không muốn để người trong thôn biết.

Chẳng lẽ từ đầu đã quen biết nàng, còn luôn thời khắc nhìn chằm chằm nàng…

"Ngủ muộn."

Thằng bé đột nhiên chạm vào tay nương thân nhà mình, vành tai cũng đỏ lên, tay của nương ấm áp, như lò sưởi vào mùa đông, không hiểu sao khiến lòng người cảm thấy trở nên ấm áp.

Nếu không người trong thôn chắc chắn lại sẽ truyền tin đồn, điều quan trọng nhất là —— dẫn trộm đến.

Nhìn thấy Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử đến, khinh thường bĩu môi.

"Vâng."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão đại Hứa gia là người độc lập nhất, cũng là một người trưởng thành sớm nhất, hơn nữa lần trước đến phiên chợ bày hàng, cũng là một mình Hứa Gia Liên tự hoàn thành…

Tiền Mộc Mộc xuống xe bò, đưa tay ra.

Nhìn đồng tiền nhiều hơn trên tay, Hoàng bá nở nụ cười đắc ý.

"Ngươi đều gần bốn mươi tuổi rồi, sao còn ngủ nhiều như vậy?"

Đi đến ngã rẽ, Tiền Mộc Mộc trông trái ngó phải một chút.

"Đã để Tam thúc xem qua, ta cũng xem qua nhưng không khỏi được, mới muốn đưa đi lên trấn, để đại phu chân trần đó xem thử."

Trương thẩm tử lắc đầu bất lực.

Tiền Mộc Mộc che miệng, lại ngáp một cái.

Trương thẩm tử kéo miệng.

"Sáng sớm ta không muốn tranh cãi với người như vậy. Hơn nữa, hai hài tử ta ở đây, ta không muốn để chúng nó nhìn thấy mặt không tốt."

Trương thẩm tử nhìn rõ mồn một chuyện đưa thêm đồng tiền.

Tiền Mộc Mộc mở miệng nói láo: "Dẫn nó đi khám bệnh."

Tiền Mộc Mộc mở miệng liền thốt lời nói dối:

Hứa Gia Liên gánh đòn gánh, nói với Tiền Mộc Mộc: "Nương, người đưa tứ đệ đi làm việc, chuyện bán hàng giao cho con làm là được."

Hứa Gia Phục đi phía trước, thân hình hơi dừng lại.

"Bệnh gì vậy? Sao khó chữa như thế." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đợi một lát, xe bò từ từ đến.

Bầu trời cũng dần sáng lên.

Trương thẩm tử đứng trước cửa nhà mình, thấy cửa Hứa gia mở ra.

Cầm lấy quả trứng gõ vào đầu một cái, hai ba động tác bóc sạch vỏ, sau đó nhét cả quả vào miệng, mặt không biểu cảm mà nhai, giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ gì đó.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đúng thật là phát hiện ra một chút manh mối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bực bội vò tóc, bò dậy.

Tiền Mộc Mộc nghe vậy, hơi gật đầu.

Hứa Gia Phục cười gật đầu.

Nàng ấy có hơi tức giận, lại gần ghé tai Tiền Mộc Mộc.

Trên trấn không có y quán, nhưng mỗi lần họp chợ, đều sẽ có đại phu chân trần[1] đến bày hàng, một số người sẽ nhân cơ hội này, mang theo tiền bạc đi khám bệnh.

Hôm nay đường núi ở thân, có tận mấy người muốn đi họp chợ.

Nàng ấy cũng cõng gùi, bước ra ngoài, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc nửa sống nửa c·h·ế·t, nàng ấy khóc không được cười cũng không xong.

Nàng ấn vào thái dương đang giật giật, cố nén cười gật đầu.

So sánh ra, Tiền Mộc Mộc không có biểu cảm gì.

Được nhét một quả trứng vào lòng, Hứa Gia Liên xách đòn gánh treo đầy đồ vật nhỏ, "Nương, chúng ta nên đi rồi."

"Đúng vậy đúng vậy..."

"Ngươi bọ ngốc sao, sao lại ngờ nghệch đưa thêm nhiều tiền, ngươi cho rằng tiền là gió lớn thổi đến sao?"

Ngồi ngẩn người một lúc, mãi đến khi Hứa Gia Liên lại gọi lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương thẩm tử nghe vậy, ngạc nhiên nhướn mày.

Cánh tay của hài tử Hứa Gia Phục kia, cũng khiến nàng lo lắng hơn nửa đêm, suy nghĩ đủ mọi phương án đều cảm thấy không đáng tin, biện pháp khả thi duy nhất vẫn là ghép xương, nhưng như vậy, lại vòng về điểm ban đầu…

Đúng thật là n hồ ly không biết giữ nữ đức.

Nâng tay chỉ về phía trước, chỉ chỉ qua loa.

"Nương, nên dậy rồi."

Hứa Tiền thị ăn mặc ra hình ra dáng như này đi lên trấn, chẳng lẽ đi lén gặp tình nhân?

[1] thầy thuốc dân gian

Chân thọt? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu Quế Tử nhà nàng ấy bị căn bệnh kỳ quặc này, nàng ấy sợ là cũng sẽ lo lắng đến mất ăn mất ngủ cả đêm.

Nàng mới xuống giường, mặc y phục chỉnh tề, lại chỉnh trang một chút.

Việc này, quả thực rất khiến người đau đầu.

Đứng vững trước cửa.

Trương thẩm tử lại rất tức giận, nhưng nhìn thấy Tiền Mộc Mộc dáng vẻ bình tĩnh, nàng ấy vòng tay trước n.g.ự.c mũi hừ ra khí, cũng từ bỏ ý định đi lên tranh luận.

Nhìn Tiền Mộc Mộc một cái, Trương thẩm tử thở dài trong lòng.

Lo lắng của Hứa Tiền thị, nàng ấy cũng là người làm mẫu thân sao lại không hiểu, trước mặt hài tử, ít nhiều gì vẫn phải giữ một chút hình tượng.

Cũng không nói gì thêm.

"Chân thọt."

Lúc bình minh.

Nói xong, nàng ấy nhìn thấy Hứa Gia Phục đi theo bên cạnh Hứa Gia Liên,

Đúng lúc có một người đi ngang qua, nàng giữ lại hỏi: "Xin hỏi một chút, học đường ở trấn này đi như thế nào?"

"Vậy được, chúng ta xong chuyện sẽ tìm con."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68: Chương 68