Nam Thiên Chiến Hỏa
Ngọc Công Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Ninh Thiếu Gia
Tên vệ sĩ đang nắm cổ tay Lạc Ảnh sững sờ nhìn ba đồng bạn của mình, lính đặc chủng xuất ngũ, đừng nói là cái chảo rách kia đập vào đầu, cho dù là gậy sắt có đánh vào đầu bọn họ cũng không thể nào lăn ra ngất xỉu, đừng nói tới một người trung niên cầm chảo quơ loạn đánh bậy đánh bạ, hắn còn khó hiểu thì vẻ mặt đột biến từ đỏ chuyển xanh, từ xanh lại chuyển đỏ, miệng rên lên.
- Ý ông là nó hỏng rồi?
Chạy ra được bên ngoài Lạc Ảnh đâu còn dáng vẻ loạng choạng, trên gương mặt là nụ cười đắc thủ, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn cười lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cho người bắt lại chúng cho tôi, bắt được người mang tới chỗ tôi.
Sau đó hai người đến đồn cảnh sát báo án, Lạc Ảnh lại thêm một phen diễn kĩ, cung cấp bằng chứng trong điện thoại, cảnh sát xét nghiệm trong người Lạc Ảnh có nồng độ cao thuốc mê, nữ cảnh sát nhìn Lạc Ảnh an ủi vỗ vai quả là ông trời còn thương xót, thiếu nữ may mắn chạy thoát, lại dính dáng đến người nước ngoài cảnh sát không thể làm qua loa, khi cái tên Diệp Ninh được đền vào chỗ trên giấy, đám cảnh sát đều thở dài khó coi, thiếu gia Bắc Kinh cô gái nhỏ này rõ ràng chạy thoát ra từ trong tay Diệp Ninh rồi chạy tới đây báo án.
- Bắt hết lại.
- Mười điểm không có nhưng ạ.
Chuyện con trai Diệp Ninh bị phế truyền tới trước cả khi chính chủ tỉnh, truyền đến tai Diệp Thành cha của Diệp Ninh, đang cùng lăn lộn với tiểu tam sinh viên gương mặt Diệp Thành giận dữ chửi một trận.
Bác sĩ thầm hô trong lòng xui xẻo, lại dính lên người mình chuyện đen đủi như vậy, giọng nói nhẹ nhàng nói.
- Gọi bác sĩ, mau gọi người tới cho tôi.
- Hừ, dám động đến cháu gái tôi liều mạng với các người.
Một hình ảnh không e ngại cường quyền xông tới, chảo trong tay gõ bôm bốp vào đầu hai tên vệ sĩ, chỉ có người trong cuộc như hai tên vệ sĩ mới có thể cảm nhận được lực của chảo mạnh mẽ đánh cho họ đầu váng mắt hoa, cứ kêu "boong...boong..." Còn chẳng túm được cái lông của đối phương đã b·ị đ·ánh cho lăn cu đơ ra đất ngất xỉu, Lê Khải thở hồng hộc vung cái chảo về phía tên vệ sĩ đang túm Lạc Ảnh.
- Tốc độ phản ứng rất nhanh nha, còn chưa ăn xong nữa.
- Ninh thiếu gia gọi tôi.
- Bộ phận sinh d·ụ·c của Ninh thiếu b·ị đ·ánh mạnh vào, ảnh hưởng nghiêm trọng, cần thời gian điều trị nhất định có thể bình thường Ninh thiếu yên tâm...
Gương mặt vị bác sĩ nụ cười hơi cứng lại, ánh mắt nhìn vào giữa hai chân đối phương không dám trả lời.
Lời bác sĩ còn chưa dứt gương mặt Diệp Ninh dữ tợn gào lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt Diệp Ninh hằn lên tia máu đó, bình tĩnh thế c·h·ó nào được, thằng em của hắn hỏng rồi, bị một đạp của con tiện nhân kia làm hỏng, bảo hắn làm sao có thể chịu được cơ chứ.
Lạc Ảnh kéo kéo tay Lê Khải mà lắc lắc, nhận được cái gật đầu của đối phương Lạc Ảnh bắt taxi rời đi.
Lê Khải cùng Lạc Ảnh đang ăn xiên nướng đột nhiên cười nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một tên vệ sĩ túm cổ tay kéo Lạc Ảnh, còn ba tên khác ngăn cản người đàn ông trung niên, trong tay Lê Khải không biết đã kiếm từ đâu cái chảo chống dính, phang thẳng vào mặt một tên vệ sĩ.
Chương 101: Ninh Thiếu Gia
- Thả cháu gái tôi ra.
Diệp Ninh ngày hôm sau đã tỉnh lại, cảm nhận được sự đau đớn giữa hai chân gương mặt nhăn nhó khó chịu, thứ đầu tiên hắn để ý là thằng em nó còn có thể hay không lập tức gào lên.
- Chú Khải cứu con.
- Mau đi thôi.
Một tên vệ sĩ kể lại, ánh mắt Diệp Ninh như muốn g·iết người chửi mắng.
- Thiếu gia bình tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ trong đám đông đi ra một người đàn ông trung niên lao ra, vừa thấy người tới Lạc Ảnh diễn kĩ bi thương nồng đậm, muốn lao tới chỗ người vừa xuất hiện.
Lê Khải quăng cái chảo trong tay đánh bốp trúng đầu tên vệ sĩ đang ôm hàng dưới đất, tên đó trợn mắt lăn cu đơ ra ngất, động tác ôm ấp thằng em không có thay đổi, Lạc Ảnh khóc sướt mướt.
- Vâng Diệp tổng.
Từ bên ngoài lập tức có một vị bác sĩ trung tuổi đi vào, vẻ mặt ân cần.
Lạc Ảnh nhân lúc đối phương còn mất tập chung một cước đá thẳng bộ hạ, lực đạo mạnh mẽ, tên vệ sĩ ánh mắt như muốn nứt ra nhìn Lạc Ảnh, cánh tay đang nắm cổ tay buông ra run rẩy ôm hạ bộ gục xuống đất giật giật liên hồi, đám người xung quanh hóng hớt cũng cảm thấy giữa hai chân lạnh buốt, ánh mắt kinh sợ trước thủ đoạn của cô gái.
"Boong."
- Người đâu?
- Ông điếc rồi sao?
- Lũ khốn ỷ thế h·iếp người, Diệp gia các người bắt nạt dân đen chúng tôi, tôi liều mạng với các người, Ảnh Ảnh chú cứu cháu. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thiếu gia.
Những người đi đường nhìn thấy điệu bộ của Lạc Ảnh đều chỉ tránh ra không dám có động tác gì, đừng có đùa cái tên Diệp Ninh đã khiến nhiều người kiêng kỵ không muốn nhảy vào chỗ c·hết, ở Bắc Kinh phàm là người có hiểu biết đều rõ họ Diệp là gia tộc không phải bọn họ có thể trêu vào, cô gái tội nghiệp kia bị Diệp Ninh để ý tới không thân không phận, không có bối cảnh e là sẽ trở thành đồ chơi trong mắt đám thiếu gia Bắc Kinh này, ai dám làm gì bọn chúng?
- Nó còn có thể? Tại sao lại đau như vậy.
- Ơ...ơ...ợ...
- Đi ăn xiên nướng đi sư tổ.
Lê Khải mang theo Lạc Ảnh rời đi, qua một đoạn hai người nở nụ cười quỷ dị, Lê Khải xoa xoa mấy sợi râu của mình.
Ba chiếc ô tô lao tới, cửa xe mở ra một đám vệ sĩ mặc vest đen lao tới khống chế bao vây hai người Lê Khải lại, từ trên xe đầu tiên một tên trọc đầu to lớn liếc nhìn hai người trong ảnh gật đầu nói.
Diệp Ninh gương mặt vặn vẹo gầm lên, vị bác sĩ kia vội vội vàng vàng bỏ chạy, đám vệ sĩ lao vào nhìn Diệp Ninh đang nổi điên ai nấy đều nhìn nhau cúi đầu.
Một bên là người nước ngoài du học là sinh viên của trường đại học Thanh Hoa danh tiếng, một bên là thiếu gia Diệp Ninh con cháu Diệp gia, một trong năm đại gia tộc Trung Hoa, đám cảnh sát vẻ mặt đều lạnh nhạt nhưng trong lòng đều khó coi đến cực điểm, vùi lấp dấu diếm? Người ta đến đại sứ quán cung cấp thông tin báo án, hỏi sang bên này bọn họ trả lời ra sao, còn đắc tội với Diệp gia bọn họ chẳng thể lăn lộn được nữa, chuyện này bọn họ không có quyền quyết định, đẩy lên cho cấp trên xử như thế nào là chuyện của cấp trên, bọn họ không tham dự nổi.
Phía sau có vệ sĩ đuổi tới, tốc độ của Lạc Ảnh chậm hơn đối phương nhanh chóng bị quây lại, bốn tên vệ sĩ lao lên Lạc Ảnh kêu lên.
- Thiếu gia có người lao tới...
- Hừ, dám động đến mình coi như đen cho tên Diệp Ninh.
- Ninh thiếu gia đừng lo lắng quá độ còn có thể hồi phục...
- Chú, chỉ thiếu chút nữa cháu bị tên khốn kia hãm hại...hức...hức...chúng ta đi báo cảnh sát.
Một âm thanh vang lên, tên vệ sĩ cao to cứ ngỡ như một bức tượng đá bị một chảo đập vào đầu lăn ra ngất lịm, hai tên khác khác giật mình nghi ngờ, bọn họ đều là lính đặc chủng xuất ngũ được tuyển chọn làm vệ sĩ, tố chất thân thể làm sao có thể yếu như vậy được, để người ta đập một chảo vào đầu ngất lịm? Chuyện này có thể tin được sao, nhưng sự thật lại rành rành ở trước mắt, hai người liền lao lên muốn chế trụ đối phương, Lê Khải múa chảo đánh loạn không ngừng kêu.
- Lũ ăn hại, bố tôi nuôi các anh để làm gì thứ vô tích sự như vậy, bắt người cho tôi, phải bắt được cô ta, tôi muốn g·iết c·hết cô ta...
- Cút.
Lê Khải cùng Lạc Ảnh muốn dãy dụa đều bị túm lấy nhét lên cùng một xe, sau đó ba chiếc xe nối đuôi nhau phóng đi để lại một đám người bàng hoàng bàn tán, ở đất Bắc Kinh người có thể ngang nhiên như vậy chỉ có thể là người của năm đại gia tộc, xui xẻo cho hai người kia, xem ra lần này một đi không trở lại.
- Thấy ta diễn có ổn không?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.