Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Nam Thiên Chiến Hỏa

Ngọc Công Tử

Chương 118: Phổ Cập Kiến Thức

Chương 118: Phổ Cập Kiến Thức


Ngày hôm sau đi học trở lại, một buổi lễ được nhà trường tổ chức long trọng, ngày hôm nay đón nhận bằng khen của thủ tướng Chính Phủ, UBND Tỉnh, các cấp ban ngành khen thưởng học sinh có thành tích xuất sắc trong kỳ thi Olympic Quốc Tế, thầy hiệu trưởng miệng cười từ lúc còn chưa bắt đầu buổi lễ, thành tích này có thể nói là lớn nhất của nhà trường, lần trước đạt giải Nhất cấp quốc gia đã lớn.

Lần này còn giành được cả huy chương vàng trong kỳ thi Olympic Quốc Tế, thành tích có thể nói là quá xuất sắc, tương lai nhà trường được phủ dưới ánh hào quang rạng rỡ, một trường vùng khó khăn có học sinh thành tích cao như vậy, tất cả các thầy cô đều nở mày nở mặt, thành tích là không thể thiếu.

- Thầy mời em Trần Thiên Nam lên bục đón nhận bằng khen của thủ tướng Chính Phủ.

"Bốp...bốp...bốp..."

Tiếng vỗ tay bên dưới nổ vang, Trần Thiên Nam bước lên bục chào lãnh đạo Chính Phủ, cúi người đón nhận bằng khen xong được bắt tay chụp ảnh cùng lãnh đạo, lần lượt tới lãnh đạo của UBND Tỉnh, các ban ngành đoàn thể lên tặng phần thưởng cùng bằng khen, bên dưới đài truyền hình ghi lại hình ảnh trên bục cho buổi thời sự tối nay của VTV cùng đài truyền hình tỉnh nhà.

Trần Thiên Nam tóc dài hơn trước, khí chất giống như một thư sinh nho nhã, gương mặt trắng trẻo đẹp trai làm cho các chị em gái phía dưới ai nấy ánh mắt đều như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn đứng trước bục giảng phát biểu một lần nữa trước khi trở về chỗ ngồi, nhìn gần chục cái phong bì trong tay Trần Thiên Nam đám thằng Lân hai mắt lập lòe ho khù khụ.

- Bạn ơi tiết mục chính là bóc phong bì, tí về như nào nhở?

- Tớ khao cả lớp ở quán cô Béo, ăn uống thoải mái.

- Ha ha đúng là học sinh giỏi quốc tế, hào phóng.

Sau đó Trần Thiên Nam còn phải trả lời phỏng vấn của hai đài truyền hình VTV cùng đài truyền hình tỉnh, xong xuôi hắn mới trở về lớp, hôm qua tìm mấy quyển vở soạn bài đi học không thấy đâu thì Trần Thiên Nam mới hỏi con bé Thảo, nó nói Tuyết cùng Nga với hai chị em nó chia nhau chép bài hộ Trần Thiên Nam, còn để ở lớp chưa mang về.

- Cảm ơn đã chép bài hộ tớ nhé, tặng cậu này.

Trần Thiên Nam tặng cho Tuyết một con búp bê Kokeshi màu trắng, nhận lấy con búp bê gỗ Tuyết cười.

- Mình xin nhé.

Hắn mang một con búp bê gỗ khác sang tặng cho Nga cảm ơn vì đã chép bài hộ hắn, xong lấy một đống bánh kẹo Wagashi, Mochi...ra mời đám bạn cùng lớp, mang tiếng đi Nhật Bản về mà không có mấy thứ đặc sản xứ người mang về là không được, cả đám vui vẻ ăn uống trò chuyện, tới trưa về nguyên cả lớp tụ tập ở quán cô Béo, Trần Thiên Nam mời cả lớp uống nước ăn xúc xích, khoai tây chiên.

Buổi chiều còn đang ngủ ngon thì bị con bé Thảo kéo dậy.

- Anh Nam dậy dạy em đánh đàn đi.

- Anh lười lắm, mày lên mạng tự học đi.

- Không, anh dạy em đánh bản Giai Điệu Thăng Hoa đi mà.

Bị con bé Thảo nó lắc cho muốn rơi cả cái đầu, Trần Thiên Nam đành mò dậy dạy cho nó đánh đàn, tập cả buổi chiều mới thành thạo được nửa bài, Trần Thiên Nam không nghĩ tới nó khó như vậy, hơi có chút nghi hoặc với thiên phú đàn ca sáo nhị của con bé Thảo, Thương gọt đĩa xoài mang vào nhảy lên giường Trần Thiên Nam ăn nhồm nhàm.

- Con bé Thảo nó đần lắm anh, dạy làm gì mất công.

Thảo bị chị gái nói xấu mặt xụ ra, nhào tới chị gái mà cướp đĩa xoài, Trần Thiên Nam gật đầu công nhận.

- Ừ, anh cũng thấy nó đần đần.

Thảo xù lông lao tới Trần Thiên Nam muốn sống mãi với hắn một trận, Thảo thở hổn hển nói.

- Tuy không có tài năng nhưng em có sự chăm chỉ, em không tin mình không học được.

Điệu bộ y như thằng Lân hồi trước nói với Trần Thiên Nam, hắn bấy giờ mới hiểu thế nào gọi là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" hai đứa y hệt nhau trong cái giọng điệu này, bảo sao có thể dính được vào nhau.

- Rồi rồi, anh biết rồi, nhưng mày cũng phải tha cho anh chứ, nào rảnh anh dạy còn bây giờ thì thôi nhá?

- Không được, dạy em, nhất định phải dạy luôn.

Trần Thiên Nam dưới sự nũng nịu của con bé Thảo vẫn phải gật đầu, tiếp tục nhận lời dạy dỗ.

- Hai đứa tập chung này, có chuyện nghiêm túc muốn nói.

Điệu bộ nghiêm túc của Trần Thiên Nam làm cho chị em Thương Thảo đang ăn xoài gật đầu, nhưng xoài vẫn nhét vào miệng đều đều.

- Trên thế giới này tồn tại những người đặc biệt, ví dụ như dị năng giả hoặc võ giả.

- Giống như trong phim á anh?

Thảo hớn hở nhai xoài nói, Trần Thiên Nam trợn mắt niệm lực điều động cướp cả đĩa xoài trong tay hai đứa bay sang tay mình, ngồi vắt vẻo trên ghế ngồi ăn, còn chị em Thương Thảo đã há hốc cả mồm suýt nữa rơi cả xoài đang ăn dở trong miệng ra, Thảo trợn trắng mắt nói.

- Anh anh?

- Ngạc nhiên, anh là dị năng giả.

Trần Thiên Nam cười nhạt niệm lực điều động xách ngược con bé Thảo bay lên, Thương hai mắt mở to, Thảo la hét inh ỏi.

- Thả em ra anh Nam, mẹ ơi nhất định em đang mơ.

Thả con bé Thảo xuống, Trần Thiên Nam ăn nốt miếng xoài rồi ném đĩa sang một bên nghiêm túc nói.

- Hai đứa không phải dị năng giả, nhưng có thể trở thành một võ giả chân chính, giống như trong phim Trung Quốc ấy, tu vi càng cao có thể bay nhảy khinh công như trong phim.

Cả hai chị em Thương Thảo nhào tới ôm lấy cánh tay Trần Thiên Nam mà lắc lắc, đôi mắt sáng lên.

- Anh nói thật? Dạy bọn em đi.

- Được, để cuối tuần, trước hết phổ cập kiến thức cho hai đứa trước đã.

Chuyện này không phải chủ ý của Trần Thiên Nam, mà là của cụ ngoại Lê Khải, cụ hỏi hắn có thể thông mạch cho người khác hay không, Trần Thiên Nam gật đầu nói có, Nam Thiên Chiến Giáp có thể làm được chuyện thông mạch này, lần trước hắn đều nhờ vào biện pháp đó thông mạch, trước kia có chút khó khăn, hiện tại liên kết 30% chiến giáp đã bao phủ cả cánh tay phải có thể đơn giản hơn trước kia rất nhiều.

- Có muốn bay lượn không? Anh mang hai đứa đi, chuyện này là bí mật đấy biết chưa, không thể nói với người khác.

Chị em Thương Thảo gật đầu như bổ củi, hai con mắt phát sáng nhìn Trần Thiên Nam, hắn gõ cho hai đứa mối người một cái nói.

- Để tối, nhớ kĩ những gì anh nói đấy, chuyện này không thể truyền lung tung ra bên ngoài đâu.

- Vâng anh, bọn em biết ạ.

Cơm nước xong Trần Thiên Nam mang cả hai chị em Thương Thảo bay vọt lên bầu trời phía đằng núi Nả, Tinh Hà Thiên Đô Quyết có thể ra tăng tinh thần niệm lực, đột phá tầng đầu tiên niệm lực được tăng cường mạnh mẽ hơn trước kia không chỉ một lần, đủ để Trần Thiên Nam mang cả hai chị em Thương Thảo bay lượn, hắn cũng không rõ vì sao lại như vậy, dị năng niệm lực có liên quan trực tiếp với Tinh Hà Thiên Đô Quyết, nội khí là đáp án rõ ràng liên quan tới tu luyện, còn sự ra tăng niệm lực hắn không dám xác định, ngay cả cụ ngoại cũng không rõ.

- Oa, đây không phải giấc mơ.

Con bé Thảo há mồm đớp đớp không khí, kinh dị nhìn cảnh tượng vụt qua dưới chân, Thương vẻ mặt không kém, ngơ ngác nhìn cảnh tượng vụt qua phía dưới, cảm giác như đang chìm đắm trong một giấc mơ, Trần Thiên Nam mang hai đứa em bay lượn một vòng rồi trở về nhà, con bé Anh Thư cười hì hì nói.

- Đến lượt em, lâu rồi không bay lượn, anh Nam cho em bay.

Trần Thiên Nam xoa xoa đầu con bé Anh Thư mang nó bay một vòng, chị em Thương Thảo ngồi sững sờ dưới đất, thế giới quan bị phá vỡ chưa thể hồi phục, Trần Bá Hùng đi ra nhìn hai đứa cháu nói.

- Biết chuyện rồi à? Chuẩn bị sẵn tâm lý chắc chắn đi, bước vào con đường võ đạo không dễ dàng đâu.

- Ông ngoại ông cũng biết?

- Ha ha ông ngoại còn trâu bò hơn hai đứa tưởng tượng nhiều.

Chị em Thương Thảo nhảy tới mà lắc tay Trần Bá Hùng bắt ông kể chuyện liên quan tới sự tình trong giới siêu phàm, Trần Bá Hùng gật gù kể cho hai đứa cháu gái nghe một số chuyện.

Chương 118: Phổ Cập Kiến Thức