Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Nam Thiên Chiến Hỏa

Ngọc Công Tử

Chương 147: Có Người Uy H·i·ế·p

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Có Người Uy H·i·ế·p


- Đáng tiếc còn sống được mấy năm bên con cháu hưởng thụ tuổi già, vậy mà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Bá Hùng đợm buồn thở dài thườn thượt lẩm bẩm, Lê Khải gương mặt lạnh nhạt cất lời.

______

- Bốn cường giả Khí Cảnh, ha ha mình có thể làm con cháu cường giả quét ngang bốn phía, không sợ bố con kẻ nào, đàn áp hết thảy.

- Không đời nào mình bán.

- Vâng sư tổ.

Những chiếc châm bắn ra toàn bộ được thu lại, Thiên Long từ từ mở mắt nhìn bầu trời xanh, khóe miệng co giật một cái lẩm bẩm.

Nhận được tin nhắn của chị Lạc Ảnh thông báo chuyện ông bà nội đột phá, thêm chuyện đã nhét ông Long vào quan tài chuẩn bị đóng nắp sự tình, hắn không khỏi thở phào một hơi.

- Truyền nội khí vào dẫn dắt thể nội của tên nhóc Thiên Long xem.

- Đóng không tệ, sau này ta c·hết làm một cái tương tự đi, cho hai con rồng khỏi cần phượng.

Thấy chị em Thương Thảo vẫn quấn chăn ngủ hắn phải lôi cổ hai đứa em dậy.

Thành Nhàn đột nhiên kêu lên, xong đi tới vạch mắt Thiên Long kiểm tra.

Thở dài một cái Trần Bá Hùng đi lại cái xác Thiên Long kiểm tra một hồi, hơi thở đã không còn liền lắc đầu cẩn thận mang người anh em của mình ra bên ngoài, thấy Trần Bá Hùng mang theo xác của Thiên Long ra ba người ở bên ngoài đồng loạt thở dài, đặt Thiên Long vào quan tài cẩn thận bốn người nhìn gương mặt tái nhợt của Thiên Long nằm yên vị ở bên trong.

- Hai cái đứa này còn ngủ nữa, không dậy đi học mau lên.

Trần Thiên Nam chạy sang bên phòng con bé Anh Thư kêu Lê Huyên Huyên dậy, con bé Anh Thư đã đi học trước hôm nay lớp con bé cũng học chiều, một lúc ba người mới thay quần áo đeo cặp sách đi ra.

- C·hết em ngủ quên, đợi em.

Trần Bá Hùng làm theo lời của Lê Khải, qua năm phút đồng hồ đi qua hơi thở của Thiên Long đã dần dần mạnh trở lại, Thanh Nhàn đứng dậy lau mồ hôi trên chán, cả hai vợ chồng thi châm định huyệt tiêu hao không nhỏ, càng ngày những chiếc châm rung lên càng mạnh, ở đầu Thiên Long mấy cái bắn b·ị b·ắn văng ra bên ngoài, Thanh Nhàn xuất thủ thu lại châm, không thể vứt tùy tiện, chất liệu tạo nên bộ châm này là thiên ngoại vẫn thạch, không có tùy tiện lấy ra được.

Cửu Châm Nghịch Mệnh, một châm cắm xuống có thể kéo người từ bờ vực t·ử v·ong trở về, đây không phải chuyện thần tiên, cơ thể con người thần kỳ vô cùng, khoa học hiện đại còn không thể nghiên cứu toàn bộ cơ thể con người, từ xa xưa cổ nhân đã có những phương thức y học cao siêu, khai phá kích hoạt tiềm năng sinh mệnh ẩn dấu của cơ thể con người.

Lê Khải cười cười chắp tay sau lưng rời đi, chính mình đã có thể yên tâm thử tìm cách đột phá, có người ở lại chống đỡ truyền thừa Lạc Hồng Nam Sơn không có đứt đoạn trên tay lão, có thể đi gặp sư phụ, các vị tiền bối của Nam sơn.

Linh Y là danh hiệu mà người trong giới võ đạo gọi Thanh Nhàn, ở trong phương diện y thuật này Thanh Nhàn có sở học còn cao hơn cả Lê Khải, lấy trong người ra mấy chục cái châm dài ngắn khác nhau, cắm vào đầu vào người Thiên Long đang nằm trong quan tài, nhưng cây kim châm rung lên tựa như có thứ gì đó tác động.

- Cậu có muốn bán chúng?

Trần Thiên Nam nhíu chặt lông mày, chuyện bốn người nắm giữ cổ phần công ty lần trước lộ diện các thành viên nòng cốt của công ty đã biết, Trần Thiên Nam, chú Sơn cô Linh, Nga là bốn cổ đông hiện tại của công ty, chuyện mua bán cổ phần nắm giữ trong tay hắn không nghĩ ai sẽ bán cả, ít nhất là hắn chú Sơn cô Linh sẽ không bán, còn Nga có thể sẽ bán đi nếu có người mua lại với giá cao, công ty công nghệ JN hiện tại chính là kỳ lân công nghệ, giá trị càng

Đúng vậy, cơ hội ngàn năm có một ở ngay trước mắt ai lại buông tay cơ chứ, c·hết thì có sao, c·hết không hề tiếc nuối vì đã thử vượt qua giới hạn. Nắp quan tài được Trần Bá Hùng tự mình đóng lại.

Gương mặt Thiên Long kích động, cảm nhận lại lực lượng nội khí trong cơ thể đang tuần hoàn, vẻ mặt kinh hỉ vậy mà đột phá thành công, tuy là nội khí hao tổn rất nhiều, chỉ sợ trên một năm mới có thể lấp đầy nội khí bên trong đan điền khí hải, ở trong khoảnh khắc cuối cùng kia chỉ còn thiếu một bước lại gục ngã, tưởng chừng sẽ c·hết, không ngờ tới còn may mắn qua được.

- Từ đã.

Chương 147: Có Người Uy H·i·ế·p

- Haiz.

- Số mệnh chưa tận, đáng vui.

Trần Bá Hùng thở dài một tiếng đi vào trong hang động của Thiên Long bế quan đột phá, quả nhiên không ngoài dự liệu, Thiên Long đã nằm một đống trên đất.

- Không có c·hết!

Lê Khải, Trần Bá Hùng, Lạc Ảnh ba người há hốc mồm nhìn, vậy mà không c·hết, Thanh Nhàn thu lại châm cất vào trong túi ánh mắt lập lòe tia sáng, vừa rồi châm huyệt có một loại cảm giác đột phá chính bản thân mình y thuật, Lạc Hồng Nam Sơn có một cuốn sách của một vị tiền bối trước kia của Nam sơn tìm tòi sở học y thuật khắp thiên hạ viết ra, một đời danh tiếng Quỷ Y đạo nhân tung hoành giang hồ ở hơn hai nghìn năm trước.

- Hỏi thừa.

Trần Thiên Nam không nhịn được cười ngoác cả mồm, hậu thuẫn to đùng bản thân mới có thể buông thả mà phóng ngựa, thực lực vi tôn, cá lớn nuốt cá bá ở nơi nào cũng là đạo lý nào, thế giới võ đạo, hay người bình thường, chốn quan trường...đạo lý không đổi, bất biến trong mọi thời đại.

- Qua thế giới bên kia rồi mà trời vẫn xanh?

Tới lớp đứa này đứa nấy mặc áo dày cộm rúc vào trong khóc tránh những đợt gió lùa, học ở tầng hai vì thế gió thỉnh thoảng cứ lùa qua đón kín cửa sổ gió vẫn luồn qua lỗ thông khí tràn vào, lạnh muốn teo người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chuyện này không phải chuyện đùa, c·hết thì chuẩn bị quan tàn là chuyện đương nhiên, trong lòng nắm chắc có bao nhiêu cơ hội, chuẩn bị không sai.

Trần Bá Hùng vui vẻ cười, Thanh Nhàn gật đầu cười, xong Thiên Nam bò dậy khỏi quan tài hơi sửng sốt nhìn thứ mình đang nằm, là quan tài? Đây là đang đem mình đi chôn? Thiên Long kinh dị hỏi lại chuyện đã xảy ra không khỏi thở phào một cái, cảm kích nhìn Thanh Nhàn nói.

- Anh Hùng, chị Nhàn em không có c·hết?

Thiên Long ngồi dậy, ngơ ngàn nhìn ba người, sáu con mắt đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt kinh ngạc.

- Người còn chưa c·hết, còn một hơi thở.

Ảo tưởng một lúc hắn mới gọi điện cho Kiều Loan thông báo chuyện này, cô vợ nhỏ này tâm tư lo lắng mới được buông lỏng cười toe toét nói chuyện với Trần Thiên Nam, xong hắn xách balo mở cửa phòng đi học chiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Là lựa chọn của thằng nhóc Thiên Long, sống vài năm buồn cười, dù có c·hết nó vẫn lựa chọn thử đột phá, cơ hội trước mắt ai trong các con buông được, ta cũng vậy, chuẩn bị bế tử quan thăm dò cảnh giới cao hơn, xác suất thành công không quá hai thành.

- Có người uy h·iếp tớ, muốn tớ bán cổ phần mà mình nắm giữ.

- E là xác đã có mùi rồi, đi vào trong lấy xác ra đi.

ngày càng tăng, lợi nhuận sau thuế lên đến hàng trăm tỷ đồng, con số này chỉ tăng chứ không giảm, chuyện này hắn có thể chắc chắn.

Quan tài được tự tay Lạc Ảnh chặt cây đóng nên, sơn son th·iếp vàng đính long phượng sặc sỡ, bên trong Nam sơn không thiếu cây cối to, chặt đại một cây đóng mười cái còn thừa, Lạc Ảnh hài lòng mang theo tác phẩm của mình trở về trước nơi bế quan của Thiên Long, Lê Khải hài lòng gật đầu cảm thán.

Nga đi lại chỗ Trần Thiên Nam gọi hắn, cả hai đi ra bên ngoài hàng lang mặc kệ gió đông lạnh lẽo thổi qua, nhìn Nga chờ đợi đối phương mở lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nam mình có chuyện muốn nói?

- Phù, còn may có chị Nhàn, không em c·hết thảm rồi... (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Có Người Uy H·i·ế·p