Nam Thiên Chiến Hỏa
Ngọc Công Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 525: Sợ Muốn Tè Cả Ra Quần
- Xin chào đồng loại.
Cả hai người bay một đường cuối cùng dừng lại ở một cánh cửa khổng lồ, cũng có bảng điều khiển, nhưng nó tối om, không biết là dùng công nghệ gì, một sự bế tắc được mở ra.
Cửa hoàn toàn mở ra, nhưng không phải có ma, hai người Trần Thiên Nam cùng Việt An trợn mắt hơi sợ lùi về sau, một cô gái rất đẹp, phải gọi là hai người chưa từng thấy ai đẹp như vậy ở trên đời, một cô gái mang đậm một phong cách cổ trang tiên hiệp.
Đối phương nhìn hai người, đặc biệt là Trần Thiên Nam. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con cá mập ma bơi mạnh lao nhanh về phía trước, cả hai người đều cảm nhận được có vẻ như có đang bơi dần lên, khoảng 10 phút sau chui vào một khoang nhỏ khác, nơi này Trần Thiên Nam phát hiện có mặt nước trên đầu liền sửng sốt, còn có cả ánh sáng phát ra, nghĩ một hồi liền ra hiệu cho Việt An cùng nhau trồi lên.
- Cô biết chúng tôi.
- Xuyên không? Chẳng lẽ mình cùng Việt An xuyên không tới một thế giới huyền huyễn.
"Vãi đ·ạ·n thật, quả nhiên đáy biển sâu ẩn chứa bao nhiêu thứ đáng sợ.
- Rất có thể.
Trần Thiên Nam tự tin với công nghệ mà mình đang có, sẽ khiến văn minh nhân loại có thể hiểu sâu hơn, chính nơi mà bản thân chúng ta đang sống, việc tìm hiểu bản thân vô vùng có lợi có sự phát triển của chính chúng ta, Trái Đất cũng giống cơ thể con người, cần đào sâu nó hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nụ cười của Trần Thiên Nam cứng đờ trên môi, trợn mắt nhìn, thật sự là mở cửa? Khỉ thật nhất đinh nơi này có ma, hôm nay là ngày 15 tháng 7 âm lịch, nhất định có ma rồi, ngày Địa Ngục mở cửa theo truyền thuyết dân gian, các vong linh được trở về dương gian, rất có thể ở đây cũng có vài con.
Chương 525: Sợ Muốn Tè Cả Ra Quần (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vãi đ·ạ·n, nơi đây thật sự là mặt nước?
Đi sâu vào bên trong, Việt An mới dám lên tiếng rất nhỏ, nhưng trong này có vẻ âm thanh phát ra có động tĩnh rất lớn, bên trên giống như một cái vòm trời màu đen, nơi này nó rộng khổng lồ cũng không biết nó tại sao lại như này, toàn bộ đều ngâm trong nước, bình oxy của hai người còn khoảng 1 tiếng 30 phút nữa là hết oxy, cần phải trở lại tàu ngầm nếu không cả hai trôn luôn dưới đáy biển này.
Cô gái lắc đầu, lúc này lại trở thành biến thành hình dạng của JD, sau đó mở miệng nói.
Cả hai người Trần Thiên Nam bay vọt lên khỏi mặt nước, thử xem nơi này có oxy không, Trần Thiên Nam thu lại bộ giáp phần đầu của mình, hít vài cái trước ánh mắt kinh ngạc của Việt An, bộ giáp của Trần Thiên Nam nhìn rất chiến, ngầu đét lại có thể thu được từng bộ phận.
Miễn phí như đã hứa, gạt bỏ hết xui xẻo hôm nay nhé mọi người :))
Việt An chuối tự nhiên trả lời, Trần Thiên Nam cười ha ha nói.
- Vừng ơi mở ra?
Trần Thiên Nam kinh ngạc, có vẻ như oxy là một loại trạng thái chung mà rất nhiều chủng tộc cần đến, câu hỏi được đặt ra chẳng lẽ đây cũng là một quy tắc của vũ trụ? Tất nhiên không ai trả lời cho hắn cả, không biết làm thế quái nào mà ở trong này lại có oxy được, cây xanh không, ánh sáng mặt trời không, rất có thể là một công nghệ sản xuất oxy siêu tiên tiến nào đó.
- Một trí năng?
- Nơi này rộng thật.
Đến nay nhân loại chỉ mới có thể khám phá khoảng 10% đại dương, một con số ít ỏi, chúng ta có thể khám phá vũ trụ xa xôi với khoảng cách hàng tỷ năm ánh sáng, nhưng đại dương ngay bên cạnh với con số khám phá 10% quá nhỏ bé, đại dương rốt cuộc có chứa những thứ gì, không ai biết, một nền văn minh tiên tiến của Trái Đất trước kia bị c·hôn v·ùi, những con quái vật biển, hay cả loài rồng trong truyền thuyết, câu hỏi này rất có thể trong thời đại này sẽ có câu trả lời.
Nhưng con bạch tuộc này đối với con cá mập ma có vẻ ghét bỏ, nó không để ý tới con cá mập ma, cũng như hai người Trần Thiên Nam đang ở trên lưng con cá mập, có vẻ nó không hứng thú với hai đống kim loại.
Đối phương nói tiếng Việt, rất chuẩn, cả hai nhìn nhau một lần nữa sợ muốn tụt cả vòi vào luôn, ở một nơi lạ lẫm dưới đáy biển, tự nhiên lại gặp một cô gái cực kỳ xinh đẹp, trường hợp này tám phần là yêu quái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người Trần Thiên Nam cùng Việt An thật sự thoát ra khỏi mặt nước, nơi đây giống như một căn nhà mái vòm rất cao, Trần Thiên Nam không hiểu nơi này thiết kế kiểu gì nữa, vậy mà nó có thể duy trì một không gian không có nước, ánh sáng phát ra từ trên nóc, nơi đó có những vật thể lơ lửng như một ngôi sao, rất thần kỳ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Việt An nhìn cánh cửa thử cạy nhưng không ăn thua, Trần Thiên Nam nheo mắt sau bộ giáp, nhún vai nói.
- Nơi này có oxy.
Việt An là người ngơ ngác không hiểu gì, còn Trần Thiên Nam sợ muốn tè thật ra quần luôn, đối phương làm sao lại biết JD, một sự tò mò không chỉ có Trần Thiên Nam, mà JD lúc này trong không gian mô phỏng, mặt c·h·ó cũng chảy ra, nó cũng sợ muốn tụt cả vòi vào, đối phương làm sao lại biết nó, còn biến thành bộ dạng giống như mình mới ghê.
- Một câu thần chú.
- Tôi biết cậu ấy.
Con người đến hiện đại phát triển khoa học một cách thần tốc, chỉ mấy trăm năm phát triển đã hơn xa với trước đây hàng nhìn năm, theo lý thuyết bình thường chúng ta không thể phát triển nhanh như vậy, có lẽ giống như Trần Thiên Nam trước kia cũng có người gặp được những người ngoài hành tinh, từ đó có được công nghệ của họ, tạo ra bước phát triển vượt bậc, dĩ nhiên cũng không thể bỏ qua yếu tố đầu óc cực kỳ thông minh của con người.
Tin được không? Cả hai người đều không tin những gì mình thấy, dụi mắt nhìn nhau, Trần Thiên Nam còn ôm đầu mình lẩm bẩm.
Quả nhiên túm được thổ địa có khác, cả hai đi sâu vào bên trong, Trần Thiên Nam huých Việt An chỉ tới một góc tối, cả hai đều sợ muốn tè cả ra quần, nơi này có một không gian rộng, thứ đáng sợ chính là một con quái vật bạch tuộc khổng lồ, nếu có thể so sánh Trần Thiên Nam liền nghĩ đến lần đội đặc chiến Lạc Hồng đụng độ tiến sĩ Puck ở một căn cứ trong rừng, con quái vật bạch tuộc này kém hơn con lần đó một ít.
- Tôi sợ muốn tụt cả vòi.
Trong vũ trụ không có oxy, muốn sống thì chỉ có thể có công nghệ nào đó sản xuất oxy, Trần Thiên Nam càng hứng thú với nơi này, Nam Thiên Chiến Giáp hiện tại đã hoàn toàn liên kết với Trần Thiên Nam, muốn bay ra ngoài vũ trụ với bộ giáp không phải chuyện khó khăn, hiện hắn mà có công nghệ sản xuất oxy, hắn tới mặt trăng mở khu một khu du lịch, không thì ngồi chill uống cà phê, ngắm Trái Đất, cảm giác rất thoải mái.
Việt An không thể giống Trần Thiên Nam, nếu thu lại bộ giáp ngoài hành tinh sẽ không thể bay nữa, chỉ có thể khóa van bình oxy của mình lại, sau đó cả hai người đều lao đi theo một hàng lang, nơi đây rất rộng, nó như mê cung, Trần Thiên Nam không dám lơ là, vạch lại các kí hiệu trên các hành lang giao nhau, không nhớ lối ra thì bỏ mợ.
- Làm thế nào để mở nó bây giờ?
Chúng ta phát triển tất cả đều phải dựa trên cơ sở bản thân, Trần Thiên Nam cũng vậy, hắn có Nam Thiên Chiến Giáp nếu hắn chỉ là một người bình thường, hoặc hơi ngơ ngơ một chút thì công nghệ ngoài hành tinh cũng vô dụng, còn phải xem nó rơi vào tay ai, đây chính là điểm cơ bản của sự phát triển tự thân.
"Cạch."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.