Chương 1: Nam Thiên Quốc nạn
Đại La thế giới chia làm hai vực là Địa vực và Hải vực.
Hải vực chia làm tứ hải là Đông hải, Tây hải, Nam hải và Bắc hải.
Địa vực thì được chia làm năm châu gồm Đông châu, Tây châu, Bắc châu, Nam châu và Trung châu.
Ở Bắc châu, có một quốc gia được thành lập bởi Cổ long tộc, nhờ vào sự thiện chiến trời sinh và thời gian dài của cả một kỉ nguyên chinh chiến mà Cổ long tộc đã thống nhất được Bắc châu, thành công đổi tên nước thành Bắc Châu Đế Quốc- tu sĩ thường gọi là Bắc quốc, thành công thai đổi nhận thức của tất cả các tu sĩ của Đại La tu tiên giả.
Ở một nơi nào đó của Bắc quốc, hồ Lạc Nam.
Trên mặt hồ lượn lờ một toà tháp cao 7 tầng uy nga lộng lẫy phát ra ánh sáng bảy màu tràng đầy khí vận.
Ầm ầm ầm.
Toà tháp ấy bắt đầu chìm xuống hồ Lạc Nam, quang sát từ trên cao có hai lão giả, một người mang long bào uy nghiêm vạn chúng, một người mặt đạo báo kinh hãi tứ phương. Người mang long bào mở lời:
" Dùng " Tam Diệp Thất Bảo lưu ly tháp " để mạc sát khí vận Nam Thiên Quốc liệu có được không?"
" Ha ha ha. Có gì mà không được. Ngươi nên biết " Tam Diệp Thất Bảo lưu ly tháp" không đơn giản chỉ là bảo tháp. Lại lịch của nó xâu xa hơn nhiều. "
" Lai lịch thế nào?"
" Giờ chưa phải lúc.
Đúng rồi, thứ đó ngươi lấy được chưa?"
" Làm tôn giả thất vọng. Thứ ngài cần không ở Nam Thiên."
" Hà ha ha. Không phải không ở Nam Thiên. Mà ngươi không biết nó ở chổ nào của Nam Thiên mà thôi."
" Xin tôn giả chỉ giáo?"
" Ngươi biết Nam Thiên Quốc thành lập ra sao?"
" Theo sấm truyền thì bốn mươi vạn năm trước được thành lập bởi Hùng Vương tôn giả.
Trị vì một ngàn năm thì độ kiếp phi thăng. Từ đó con cháu từng đời nối ngôi đến bây giờ."
" Hạn hẹp."
" Mời tôn giả chỉ giáo."
" Ngươi có biết Hùng Vương lại là con ai?"
" Ngược dòng tìm hiểu thì biết là con của Âu Cơ- một đại năng Cơ tộc- với Lạc Long Quân-một vị đại năng của Lạc tộc.
Không biết có đúng hay không?"
" Ngươi cũng coi như có chúc hiểu biết.
Nhưng chưa đủ."
" Mời tôn giả chỉ giáo?"
" Ha ha ha. Hùng Vương đúng là do con đàng bà Cơ tộc với một con tiểu Long mà sinh ra. Nam Thiên Quốc cũng chẳng có gì hay ho, chỉ là kẻ mạnh giúp đỡ lũ ti tiện nhân loại mà lập quốc mà thôi.
Toàn là lũ mạt nhược ngoại lại không thuần huyết thống.
Bọn chúng làm sao có thể so với Bắc Châu Đế Quốc của chúng ta được?
Sớm hay muộn ta cũng diệt Nam Thiên."
" Tôn giả chí phải."
Bênh cạnh hồ Lạc Nam có một thiếu niên đang đứng nhìn "Tam Diệp Thất Bảo lưu ly tháp" đang dần dần chìm xuống hồ nước, hắn nhìn về phía hai người đang đứng trên không thì tay xiết chặt lại.
" Bắc Quốc chi chủ, Cổ tôn.
Các ngươi hay lấm.
Lạc Dương ta nhất định không để cho các ngươi toại nguyện."
Một luồn sát khí nhàn nhạt hiện ra rồi biết mất, làm cho Bắc quốc chi chủ và Cổ tôn chỉ kịp thoáng nhận ra mà không tài nào phát hiện được ai.
Xuôi theo phía nam của Bắc châu lục chính là Nam Thiên Quốc.
Nam Thiên Quốc nằm giáp ranh với Bắc quốc, nhưng lại thuộc về Nam châu, quốc thổ của Nam Thiên Quốc không lớn, chỉ bằng 1/10 của Bắc quốc.
Bắc quốc thực lực hùng hậu, thế gia tu tiên, tông môn nhiều không đếm kể, nổi bật nhất là nhất thánh,nhất môn và nhất gia.
Nhất thánh chính là "Thiên Sơn thánh địa" là thánh địa của tu tiên giả. Đệ tử thánh địa ngàn vạn mà tính, rất ít khi nhập thế, nhưng mỗi lần nhập thế lại chân kinh Bắc quốc tu tiên giả.
Nhất môn là " Hoàng Tuyền môn". Trái ngược với Thiên Sơn thì Hoàng Tuyền môn lại là một tà giáo. Hoàng Tuyền cùng Thiên Sơn đối đầu không biết bao nhiêu năm để tính nhưng chưa bao giờ giốc hết sức để diệt đối phương mà luôn giữ ở mức cân bằng.
Nhất gia thì lại là đương kim quốc chủ của Bắc Quốc "Cổ long thế gia" là chân chính chưởng khống giả của Bắc Châu Đế Quốc.
Mà Nam Thiên Quốc thì có Trường Sơn cung .
Trường Sơn cung hay còn được người trong giới tu tiên Nam châu gọi là Trường Sơn học cung là học cung lớn nhất Nam Thiên Quốc, đồng thời cũng là chủ cung khống chế toàn bộ học cung còn lại của Nam Thiên Quốc trải rộng khắp quốc gia.
Là chân chính chưởng khống giả của Nam Thiên Quốc.
Xâu trong học cung nơi cấm địa có một lão giả râu tóc bạc phơi, ăn mặc chỉnh chu tương tất. Phía trước mắt lão giả là hai bức tượng đồng một nam, một nữ.
Ngăn cách lão giả với hai bức tượng là một bàn tế thần.
Trong điện thờ có tám cây cột bằng đồng, ở giữa mỗi cây cột lại dựng lên một cái trống đồng- tổng có mười cái trống đồng, sau mỗi cái trống đồng lại là một bức thạch điêu, mỗi thạch điêu là một đời quốc chủ của Nam Thiên Quốc, nhưng không phải một vị quốc chủ nào cũng được khác thạch điêu để ở đây.
Cả toà điện thờ tỏ ra nét uy nghiêm mà cổ kính,luôn làm cho người đến nơi này phải thu đi cái tâm cường giả lại.
Từ ngoài cửa bước vào một vị trung niên mặc bạch bào.
Đứng phía sau lão già khom người mà bái.
" Ngươi là quân vương, ta là thần tử. Không nên có như thế lễ."
" Thầy không nên như vậy. Vì Nam Thiên, thầy bỏ ra nhiều hơn trẫm, nên nhận. Với lại không có ơn dưỡng của thầy, cũng không có ta ngày nay."
" Haizz, vậy coi đi."
" Dám hỏi thầy, quốc vận Nam Thiên có gì chi biến? Ta ở hoàng cung cảm thấy được điều bất thường."
" Bắc triều chưa từ bỏ ý đồ với Nam Thiên ta, đang dùng cái gì đó bảo vật, thêm vào đại thủ đoạn trấn áp, luyên hoá Nam Thiên quốc quốc vận m·ưu đ·ồ diệt Nam Thiên thêm lần nữa."
" Xin thầy giải hoặc, mặc dù là quốc chủ Nam Thiên nhưng ta thật sự không hiểu một chuyện?"
" Nói đi."
"Nam Thiên Quốc lấy lệ thuộc vì xưng. Ta tự hỏi hơn vạn năm nay chưa từng phản ý tại sao lại muốn công Nam Thiên Quốc ta. Thậm chí trong lịch sử còn từng có từ bỏ ý định diệt đi Nam Thiên quốc ta?"
"Vậy Bắc quốc có thành công bao giờ chưa? Ngươi là quốc chủ hẳng nên biết."
" Đúng là chưa bao giờ thành công quá, nhưng nó cũng để lại cho Nam Thiên không ít phiền toái. Ví như tu tiên chi pháp lác đác không còn, nhân tài mưu cầu rời xa tổ quốc. Nếu giờ đây Nam Thiên và Bắc quốc xảy ra chi chiến hoả,... Ta thật sự không dám nhìn vào kết quả."
" Quốc chủ, ngươi là quân vương một nước thì nên nhớ: Bắc, Nam mạnh yếu khác nhau, nhưng hào kiệt thì thời nào xũng có."
" Cảm ơn thầy chỉ dạy." Quốc chủ cuối người mà tạ.
" Còn vì sao Bắc quốc luôn nhấm vào Nam Thiên ta, ta thật sự không rõ, nhưng nếu ngược dòng tìm hiểu và mạnh dạng suy đoán, ta nghĩ có lẽ là do một quyển sách mà ra."
Quốc chủ ngạc nhiên, hỏi:
"Một quyển sách? Là sách gì?"
Lão giả chần chừ rồi mới lắc đầu trả lời:
" Ta không biết."
Lão giả và quốc chủ bắt đầu rơi vào trầm mặt.
Quốc chủ ngẩn đầu nhìn về phía hai bức tượng đồng, trong lòng bỗng động, nhìn về phía lão giả muốn ngõ ý đưa ra suy đoán của mình, thì bị lão giả ngăn lại.
Từ ngoài cửa một còn hạt giấy truyền tin báo vào ngăn cuộc đói thoại của quốc chủ và lão giả, tiếp nhận hạt giấy về sao thì sắc mặt lão giả bổng thay đổi theo một cách khác trầm trọng.
Quốc chủ thấy vậy bèn hỏi:
" Thầy, có chuyện gì vậy?"
" Làm phiền quốc chủ di giá về cung. Thứ lỗi ta không thể tiễn."
Quốc chủ nhìn về con hạt giấy trên tay lão giả có một chữ "Cơ" thì không hỏi nữa mà lập tức di giá về cũng không hỏi.
0