Chương 25: Thời gian là dòng sông tĩnh lặng
Thạch lâm của Cực thành bổng nhiên nổi lên một trận phong ba chưa từng có.
Các tu sĩ truyền tai nhau nói rằng ở thạch lâm có một đại cơ duyên.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi một phàm nhân ở trong thạch lâm vô tình nhặt được một thanh linh bảo phi kiếm, các tán tu thấy vậy liền đến đây thử vận may, ai ngờ lại đạt được rất nhiều bảo khí, từ đó thạch lâm dần dần có nhiều hơn tu sĩ đến dò xét.
Nhưng chân chính làm nên phong ba của thạch lâm chính là một bia đá với hình thù một con rùa cõng bia đá có khắc một bài văn tế.
Chẳng những vậy trên bia đá còn toả ra một phần đao ý nhàn nhạt giúp cho các cực đạo đạo giả có thể xung kích cảnh giới đao linh, thậm trí là đao vương.
Qua một số lời của các tu sĩ già của cực đạo đao giả thì biết được bút tích trên bia đá chính là của Ma Đao Hoàng của hơn hai vạn năm trước, từ đó trấn động cả Bắc quốc.
Những tông môn như Ma Đao môn, Thiên Đao môn, Cực Đao môn,.. hầu như toàn bộ những môn phái tu đao của Bắc quốc đều đến để nhìn ngấm ngộ đạo ở bia đá này, thậm chí có một số môn phái còn muốn độc chiếm làm của riêng, dẫn đến tu sĩ chém g·iết, môn phái tranh đấu cho đến khi Hoàng Tuyền môn xuất hiện thì cuộc tranh đấu kéo dài ba tháng mới dừng lại.
Đồng thời Hoàng Tuyền môn cũng tuyên bố cho tu sĩ ở Bắc quốc biết Cực thành sẽ chịu sự quản lý của Hoàng Tuyền môn.
Điều Hoàng Tuyền môn tuyên bố cứ ngỡ sẽ gây ra một trận mưa máu mới nhưng không ngờ lại chẳng có gì xẩy ra cả.
Điều này làm cho mọi người điều biết Hoàng tộc Cổ gia đã ngầm đồng ý việc này.
Ngày dầu tiên mà Hoàng Tuyền môn đến nhậm chức thành chủ đã chính thức tiêu diệt Đấu trường Áo Tư ngây trước mặt mọi người ở Cực thành, thậm chí còn trảm đầu công khai những người của Đấu trường ở phía sau màng.
Tất cả mọi chuyện đều theo dự tín, Áo Ca Đạt đến lúc c·hết cũng không biết được sự thật tại sao mình lại c·hết.
Tiêu Dương sau khi xấp xếp mọi chuyện ổn thoả thì đã ở lại trong học viện không ra nữa.
Còn Điền Cửu thì may mắn trước khi đại chiến xẩy ra đã có thể tham ngộ đao ý trong bài văn tế của Ma Đao Hoàng, từ đó Điền Cửu bắt đầu bế tử quan, nếu không thể đột phá được Đao Vương chi cảnh sẽ tuyệt đối không ra.
Còn về Hồn Hoả thì sau biến cố một năm đã trở về tộc địa để giải quyết một số chuyện trong tộc.
Tính ra học viện vốn đã ít người nay lại càng ít.
Viện trưởng thì không tung tích, hai đạo sư thì quanh năng không thấy mặt, tính cả Tiêu Dương thì học viện này chỉ còn lại mỗi Quyền Nam, còn Quyền Nữ thì đã đi theo Hồn Hoả.
Cứ thế thời gian dần trôi đi, cách thời gian hẹn ước còn không quá ba tháng.
Trong thời gian này, ngoài tu luyện, quyết dọn ra thì Tiêu Dương chỉ có nhìn Quyền Nam dạy bọn trẻ con học quyền pháp.
Đến một hôm, Tiêu Dương trong lúc tu luyện tỉnh lại thì thấy được hình bóng của Bạch bào Đạo cô.
" Tiểu bối Tiêu Dương tham kiến tiền bối."
" Ta trong già như vậy sao?"
" Tu sĩ phân cấp bật, không phân tuổi tác."
Bạch bào Đạo cô nhìn Tiêu Dương cười nhẹ hỏi:
" Ngươi nói như vậy có phải đoán được ta là ai?"
Tiêu Dương định trả lời thì bị ngăn lại.
Bạch bào Đạo cô xuất hiện trước mặt hắn, khẽ đặt ngón tay lên môi hắn, giọng nói chuyển thành yêu mị, cùng với dáng người có mị lực trời sinh, nếu không phải do Đạo bào thì khẳng định ai nhìn thấy đều sẽ gọi Bạch bào Đạo cô trước mặt là Hồ ly tinh.
" Ta muốn ngươi làm một bài thơ về ta."
Thoát cái Bạch bào Đạo cô đã trở về chỗ lúc nãy đang đứng, không còn mị hoặc mà thành thánh thiện như lúc đầu Tiêu Dương gặp Bạch bào Đạo cô ở Tiêu thành.
Tiêu Dương cười với Bạch bào Đạo cô rồi nói:
" Huyết Hà cuồn cuộn gột bụi trần
Âm Tào, Địa Ngục chốn nương thân
Khoát mãnh Bạch bào nhìn thiên hạ
Bỉ Ngạn lá tàn, Đạo bào tan."
Bạch bào Đạo cô nghe Tiêu Dương ngâm xong bài thơ thì cười một cách e thẹn.
" Hay một câu " Bỉ Ngạn lá tàn, Bạch bào tan".
Vậy Tiêu Dương ngươi có muốn làm lá Bỉ Ngạn không?"
" Bỉ Ngạn cô nương đã khoát Đạo bào hẳn là đã có ý trung nhân.
Tiêu Dương không dám trèo cao, vẫn nên tự biết thân phận."
" Xem ra ngây từ đầu ngươi đã nguyện làm con có trong tay ta?"
Tiêu Dương im lặng, Bị Ngạn nói tiếp:
" Vì Tiêu gia sao?"
"Ta là vì Ngoại công."
Bỉ Ngạn nhìn Tiêu Dương một cách hài lòng.
Từ trong giới chỉ Bỉ Ngạn lấy ra một quyển sách đưa cho Tiêu Dương.
" Ngươi đã tu theo con đường luyện thể, thì chắc cũng đã tính theo con đường cực cảnh chi đạo.
Quyển sách này tên là " Cửu tượng mang quyền" là pháp tu luyện quyền pháp cực cảnh chi đạo.
Trong vòng ba tháng ngươi chỉ cần tu luyện được quyền thứ nhất thì Trần Tiểu Tiểu không phải là đối thủ của ngươi.
Còn luyện được hay không phải xem ngươi rồi.
Nên nhớ, chỉ có thắng được Trần Tiểu Tiểu mới có thể làm việc cho ta.
Nếu như ngươi không thể thắng được vậy thì Tiêu thành không cần thiết phải tồn tại nữa."
Nói xong tất cả thì Bỉ Ngạn cũng theo đó mà biến mất.
Bênh ngoài học viện ở một ngõ cục trong thành, Bỉ Ngạn bị một bà cô già tuổi quá bốn mươi, tay cầm giỏ tre đi chợ, bụng bự, mong to ngăn lại đường đi.
" Ta không có ăn thịt hắn, ngươi theo ta làm cái gì?"
" Bị Ngạn à Bỉ Ngạn, sao ngươi không an phận trong tông môn của ngươi mà lại chạy đến học viện của ta làm cái gì?
Chẳng phải việc ngươi muốn đã được thực hiện rồi sao?"
" Ta thay đổi ý kiến rồi, tên phế vật kia không xứng với ta."
" Cho nên ngươi muốn quay lại chọn Tiêu Dương?"
Bỉ Ngạn yêu mị trả lời:
" Không được sao?
Ít ra hắn cũng đẹp trai hơn tên kia."
Bà cô già thấy vậy liền lắc đầu không nói gì nữa.
" Ngươi muốn sau thì mặc ngươi, ta cũng không có quyền xen vào.
Ta cũng chỉ nên làm Đạo sư của ta mà thôi."
Nói xong thì bà cô già cũng bước từng bước ra khỏi con hẽm nhỏ, từ từ hoà vào dòng ngươi như những phàm nhân khác.
Bỉ Ngạn thấy người đó đã đi xa thì bản thân cũng đi về hướng khác.
Tiêu Dương ở trong phòng nhìn lấy quyển " Cửu tượng mang quyền" thì lại thở dài thân:
" Haizz. Lại đoán sai rồi.
Là " Cửu Tượng mang quyền" không phải " Hoàng quyền thiên không" xem ra ta là được ưu ái rối.
Lại phải dầy công luyện quyền rồi."
Cửu Tượng mang quyền và Hoàng quyền thiên không tuy được đặt song song là đỉnh cấp công pháp tu quyền cực chi đạo, nhưng thực tế Cửu Tương mang quyền lại mạnh hơn rất nhiều.
Trong giới tu cực đạo có truyền thuyết về một người có thể luyện thành chín quyền của Cửu Tượng mang quyền đã từng một mình đại chiến ngũ đại tu tiên giả của Bắc quốc mà không rơi xuống hạ phong, thậm chí còn mang kết quả hoà.
Từ đó về sau người nầy đi khấp Đại La chỉ bại duy nhất một lần cho tới khi phi thăng.
Mà điều làm cho Cửu Tượng mang quyền này được đánh giá cao là vì nó là quyển công pháp không trọn vẹn chỉ có tám quyền.
Quyền thứ chín mà người kia đánh ra là do bản thân hắn tự lĩnh ngộ.
Sau này trước khi phi thăng người kia từng nói:
" Quyền thứ chín ta đã ngộ sai, nếu ta ngộ đúng, ta đã không bại".
0