0
Chương 39: Hoàng Tuyền môn
Hoàng Tuyền môn nằm ở quận Quy Vũ, sơn môn đặt ở Lục Đạo sơn.
Lục Đạo sơn là sáu ngọn mọc hình vòng tròn xung quanh một thung lũng có tên Lạc Tiên.
Tương truyền, thùng lũng Lạc Tiên trước đây là nơi ở của phàm nhân và tu tiên giả sinh sống rất phồn hoa, một ngày kia, từ trên trời rơi xuống một vị tiên nhân làm cho thùng lũng trong một ngày trở thành bình địa, người, yêu, tu tiên giả, thực vật, động vật toàn bộ c·hết hết, từ đó thung lũng này có tên là Lạc Tiên.
Trong thung lũng Lạc Tiên cũng bất đầu sinh ra động thiên kì lạ, trái ngược với động thiên khác sinh ra linh khí thì động thiên lại sinh ra hỗn độn khí, tuy có ích cho tu luyện gắp nhiều lần linh khí nhưng lại dễ dẫn người tu luyện vào tâm ma mà dẫn đến thân diệt đạo tiêu, nhưng nó vẫn luôn có sức hấp dẫn đối với tu luyện giả.
Trăm vạn năm trước, lúc mà Bắc quốc khai chiến với các quốc gia xung quanh mà chưa thống nhất được Bắc châu, có một tu sĩ thiên tài ngang trời xuất thế, hắn dựa vào một thanh cự kiếm mà giúp cho Bắc quốc chinh chiến ngàn năm giành lấy phân nữa Bắc châu.
Chuến công của hắn hiển hách cũng được Hoàng tộc Cổ gia xem trọng, nhưng yên ấm chưa được bao lâu thì tại hoạ ập đến.
Trong lúc hắn đang ở ngoài vạn dậm biên thùy vì Cổ gia chiến đấu thì toàn gia của hắn bị Hoàng đế đương thời lúc bấy giờ tuyên chỉ chu di cửu tộc, bản thân hắn cũng bị truy sát đến chỉ còn một hơi tàn.
Lại tiếp tục ngàn năm trôi qua, Bắc quốc thống nhất Bắc châu chở thành Bắc châu chi chủ thì hắn lại một lần nữa xuất hiện.
Một mình hắn đi bộ từ Nam đến Bắc, đi xuyên suốt mười năm trời, trên đường đi hắn giết qua cả vạn tu sĩ mà Hoàng đế phái tới, diệt qua cả thẩy năm đạo quân doanh của Bắc quốc, đồ hết thẩy mười ba thành, quan viên, tướng lĩnh trên ngàn, bất kể ai mang họ Cổ, bất kể ai là binh lính triều đình, không phân tu sĩ, phàm nhân hắn đều đồ diệt, cho đến khi hắn đồ được Hoàng đế Bắc quốc mới dừng lại, sử sách Bắc quốc gọi mười năm nầy là diệt quốc chi biến.
Hoàng tộc Cổ gia lúc bấy giờ gần như bị diệt tộc, thậm chí đến Cụ Tổ Cổ gia trả giá bằng sinh mệnh cũng không giết được hắn, đành làm theo yêu cầu cắt vạn dậm Luân Hồi sơn cho hắn mới khiến Cổ gia không bị diệt môn.
Từ đó trở đi, không một ai dám nhắc tới tên của hắn nữa, mà họ gọi hắn bằng cái tên là Huyết Ma lão tổ.
Huyết Ma lão tổ sau khi báo thù xong thì thành lập Hoàng Tuyền môn, gieo xuống truyền thừa, rồi bắt đầu phí tăng tiên giới.
Cổ gia sau khi hoàn toàn thống nhất Bắc châu cũng đã từng nhiều lần cử quân đi tiêu diệt Hoàng Tuyền môn nhưng đều thất bại, cộng thêm hành sự quái lạ của môn hạ đệ tử và môn chủ, thu nhận cả yêu tộc, ma tu vào môn phái, đối chội với Thiên Sơn môn mà Hoàng Tuyền môn ngày mang tiếng xấu mà thành đà bị gọi là tà môn như bây giờ.
Từ trên phi thuyền nhìn xuống, Tiêu Dương hoàn toàn có thể thấy hết thảy kiến trúc của Hoàng Tuyền môn.
Sáu ngọn núi quay quanh một thung lũng được xây tường thành nối liền với nhau tạo thành hình lục giác, trên mỗi đầu ngọn núi là một toà cung điện, trung tâm thành trì cũng có một toà cung điện vô cùng to lớn.
Bỉ Ngạn nhìn thấy Tiêu Dương thất thần nhìn châm chú bèn nói:
" Đây không phải là Hoàng Tuyền môn chân chính, đây là Địa Ngục thành, diện tích của nó tương đương với một chủ thành.
Sáu ngọn núi đó chính là sáu đường của Hoàng Tuyền môn chúng ta, lấy thế gian lục tu mà lấp, lần lược là Đạo, Cực, Đan, Trận, Khí, Phù.
Mỗi nơi có đặc thù riêng, cũng có tàng kinh các riêng, nếu như ngươi gia nhập Hoàng Tuyền môn, thông qua khảo hạch trở thành nội môn đệ tử thì ngươi có thể đi bất cứ đâu ở lục đường để học tập, có thể theo học một đường, cũng có thể học sáu đường cùng một lúc.
Trung tâm thành có một toà cung điện là nơi ở của cung phụng, cũng là nơi nhận nhiệm vụ của đệ tử nội môn và ngoại môn.
Cung phụng có nhiệm vụ canh giữ cửa vào bí cảnh, bên trong bí cảnh mới là Hoàng Tuyền môn chân chính."
Tiêu Dương quay san nhìn lấy Bỉ Ngạn hỏi:
" Tại sao Bỉ Ngạn cô nương lại cho Tiêu Dương biết những chuyện này?
Đây chẳng phải là bí mật sau?"
" Ngươi biết rồi thì ngươi có thể làm gì chứ, Cổ gia cũng không phải lần đầu muốn diệt ta Hoàng Tuyền môn.
Nói cho ngươi biết bởi vì mươi lăm năm tiếp theo ngươi sẽ sống ở đây.
Nói cho ngươi biết luôn, ta đã thương thảo với sư tôn rồi, sẽ cấp cho ngươi thân phận nội môn đệ tử, để ngươi cùng tu luyện trong thành, trong vòng mười lăm năm mà không thể tự đến Vương cảnh thì sẽ bị giết chết.
Ngươi yên tâm đi, bất kể tài nguyên tu luyện nào mà ngươi cần đều có ở trong Địa Ngục thành, nhưng vẫn phải coi nắm đấm của ngươi có đủ lớn không?
Vì ở đây, có thực lực mới có tất cả."
Có thực lực mới có tất cả, tu tiên vốn là như vậy.
Vạn vật thế giới khai sinh cũng vốn là như vậy, Tiêu Dương chưa bao giờ phản đối ý nghĩ này tồn tại, bởi vì nếu như không có thực lực thì sẽ không thể bảo vệ được bản thân mình, không thể bảo vệ được người thân của mình, bằng hữu cũng không.
Duy cũng chỉ có sức mạnh mới làm được tất cả, Tiêu Dương cũng biết, con đường hắn đi bắt buột hắn phải là kẻ mạnh, càng ngày càng mạnh, mạnh đến nổi có thể như Huyết Ma lão tổ, " Nhất nhân trấn quốc gia" mà làm.
Thành Thanh Long, phủ quận chủ, hậu hoa viên.
Ở trong đình viện của hậu hoa viên, một nữ tử tuyệt sắt đang ngồi đánh đàn, xung quanh có bốn tỳ nữ đang đứng xung quanh chờ xấp xếp, từ bên ngoài, một thanh niên mặt trên người phục sức Hoàng tộc Cổ gia trên thân áo có thêu một con rồng uống lượng trong mây, đầu cài một cây châm ngọc có trạm khắc đầu rồng, phía sau hắn có một lão nô bộc đi theo, nhìn đến khuôn mặt cũng thấy được lão chịu không ít cực khổ.
Người thanh niên đến trước mặt nữ tử, thấy vậy nữ tử cũng dừng lại đánh đàng, đứng dậy thỉnh an thì bị người thanh niên tán một bạt tay vào mặt làm nữ tử gục ngây tại chỗ không dám đứng dậy mà chỉ biết ủy khuất.
Người thanh niên nhìn lấy nữ tử với vẽ mặt cao thượng, cùng đôi mắt của hổ, quát:
" Hay cho một con tiện nhân, chuyện Cổ gia ta từ lúc nào đã đến phiên ngươi quản?
Năm xưa ngươi bày kế giết chết Tiêu Tuyết Nương ta đã tha cho ngươi rồi, giờ đây ngươi lại xúi dục Giang nhi đi tính kế giết chế Tiêu Dương, ngươi muốn thấy bọn chúng anh em tương tàn sao?
Uổng cho ngươi là Cổ Thanh ta nương tử, chỉ có túi da trắng, tâm lại đen như vậy."
" Cổ Thanh, ngươi còn nhớ ngươi là trượng phu của ta sau?
Ngươi nói không sai, tâm ta đen, nhưng ta làm mọi thứ cũng chỉ vì ngươi.
Nếu năm xưa ta không giả danh ngươi ra điều kiện với Cố Trường Sinh thì bây giờ ngươi ở đâu?
Nếu năm xưa ta không tín kế giết chết Tuyết Nương thì bây giờ ngươi ở đâu?
Nếu như ta không bảo Giang nhi đi tìm cách giết Tiêu Dương thi có thể hay không ngươi sẽ nhận hắn, có hay không bồi dưỡng hắn, có hay không dân Thanh Long thành này cho hắn?"
Cổ Thanh nhìn nương tử của mình mà lắc đầu, nói:
" Người đâu, giam nàng ta vào Nam phòng, không có lệnh của ta ai cũng không cho gặp."