0
" Hai người các ngươi đúng là biết gây chuyện, ngay cả lão quái Tây Cung Hoàng Khải cũng chọc tới, nếu ta không tới kịp thì hai người các ngươi đã là hai cái t·hi t·hể rồi.
Không đúng, phải là t·hi t·hể cũng không còn."
Bỉ Ngạn chạy đến ôm lấy tay của Quỷ Lệ nói:
" Ấy da, sư tôn trách lầm đệ tử rồi.
Ngạn nhi chỉ muốn dẫn Tiêu sư đệ đi chơi thôi, ai ngờ đâu cái lão quái này vì bộ Thiên Thần Trang Cụ mà âm thầm truy sát đâu.
Cũng may là có sư phụ tới kịp thời."
" Quỷ nha đầu nhà ngươi."
" Sư phụ mà đánh đầu đệ tử nữa là đệ tử không cao lên được đâu."
Quỷ Lệ cười triều mến với Bỉ Ngạn, rồi quay sang nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương không tránh đi mà nhìn trực tiếp vào mắt của Quỷ Lệ.
" Ngạn nhi, con về tông môn trước đi, ta có chuyện muốn nói với sư đệ của con."
Bỉ Ngạn nghe vậy cũng không hỏi gì thêm mà hướng Quỷ Lệ bái một cái rồi bay đi.
" Ngươi định ở lại nơi này bao lâu?"
Tiêu Dương nhìn bóng lưng của Quỷ Lệ trầm ngâm hồi lâu rồi đáp:
" Không biết chính xác thời gian được, còn cần chờ thời cơ đến."
" Chờ người Cổ gia à?"
" Không chỉ là Cổ gia, mà còn là một con cờ quan trọng khác nữa."
Quỷ Lệ từ từ quay người lại nhìn Tiêu Dương, trầm ngâm một lúc rồi đưa cho Tiêu Dương một cái lệnh bài màu đỏ máu có đường vân khi ẩn khi hiện làm người nhìn không thể phân biệt được là gỗ hay kim loại cấu thành.
" Từ giờ trở đi, ngươi sẽ giống với Bỉ Ngạn, sẽ là thân truyền đệ tử của ta.
Ngoại trừ cấm địa, toàn bộ ngươi được tự quyết."
Nói xong thì Quỷ Lệ đằng vân mà đi bỏ lại Tiêu Dương một mình.
Quỷ Lệ đi được một lúc thì phía sau Tiêu Dương lại xuất hiện một người mặt đồ đen đeo mặt nạ đen, đang quỳ một chân chờ Tiêu Dương hỏi.
" Chuyện đó điều tra tới đâu rồi?"
" Bẩm, đã điều tra rõ tin mà ngài cần."
" Ở đâu?"
" Ở phòng đấu giá Quỷ môn quán, một tháng sau bắt đầu đấu giá."
" Trần Tiểu Tiểu này tính ra cũng là một người âm độc. Ngươi còn gì muốn báo sau?"
" Bẩm, người mà ngài muốn sau khi bị trục xuất đã bị Mộc Kiến Bình hại thân, sau đó mới bị Trần Tiểu Tiểu bán đi."
" Haha. Thanh Mai trúc mã, hứa hẹn trọn đời chẳn qua cũng chỉ đến đó.
Ngươi lui đi."
Người áo đen thoáng chốc biến mất, Tiêu Dương lặng lẽ bước từng bước về Địa Ngục thành.
***
Quỷ môn quán, là một phân đà của Tụ Bảo lâu mở ở Địa Ngục thành, chuyên dùng để mua bán nô lệ, hung thú, thông tin và nhận giao dịch ám sát.
Hôm nay, Quỷ môn quán tổ chức buổi đấu giá hằng năm được tổ chức ở Địa ngục thành; tuy nói đây là cuộc đấu giá của tà giáo nhưng vẫn thu hút không ít gia tộc, danh môn đến tham gia.
***
Đi trên đường phố với bộ đồ rát nát từng mảng do móng vuốt yêu thú gây nên rất dễ để bất cứ một từ chân giả nào nhìn thấy có thể phân biệt được.
Hắn bước đi ngạo nghễ giữa đường, mặt kệ trên người hắn đang bóc mùi máu do yêu thú để lại.
Hắn chính là Tiêu Dương.
Cách đây một tháng, Tiêu Dương không chọn cách đi trực tiếp về Địa ngục thành mà Tiêu Dương chọn cách đi từng bước một về thành.
Trên đường đi hắn băng quá rừng, cũng băng quá từng sơn mạch lớn nhỏ, gặp yêu muốn tấn công thì Tiêu Dương chiến đấu rồi giết chết, những yêu thú bỏ chạy thì Tiêu Dương không truy bắt.
Cứ thế Tiêu Dương một đường đi đến Địa ngục thành và giờ thì hắn đang đứng trước cổng của Quỷ môn quán.
Tiêu Dương đi vào Quỷ môn quán. Không một ai nguyện ý tiếp hắn, hắn cũng lười quản bọ họ mà trực tiếp đi đến quầy giao dịch.
Tiêu Dương trực tiếp ném tấm lệnh bài mà Quỷ Lệ cho hắn lên trên bàn.
Cả giang phòng im lặng, chủ quản thấy tấm lệnh bài thì vội vã đi tìm quán chủ mà không giám động vào tấm lệnh bài đó.
Một lúc sau, quán chủ xuất hiện nâng tấm lệnh bài lên quan sát thật kĩ, rồi dùng hai tay dân trả lại vào tay Tiêu Dương.
Quán chủ hỏi:
" Quán chủ chi nhánh Quỷ môn quán tại Địa Ngục thành xin mạng phép hỏi quý danh của công tử?"
" Ta họ Tiêu."
" Họ Tiêu"- Quán chủ trầm ngâm một lúc rồi chợt nhớ ra điều gì đó mà thất thố; hắn quay sang chấp tay với Tiêu Dương - " Mông công tử lượng thứ. Xin mời công tử lên phòng khách quý!"
" Không cần hủ tục như vậy.
Hôm nay ta tới đây cốt chỉ để tìm một người mà thôi.
Vẫn là hy vọng Quán chủ cho được toại nguyện."
" Xin hỏi Tiêu công tử tìm ai?"
" Bạch Kiến Nhi "
Quán chủ nghe đến ba chữ Bạch Kiến Nhi thì tỏ ra hoản hốt.
" Chuyện này, xin công tử chớ đùa."
" Ta không đùa.
Quán chú đã thấy tấm lệnh bài này, cũng đã biết ta họ Tiêu.
Thì chuyện gì nên biết cũng phải biết.
Chuyện không nên biết chắc cũng đã nghe qua.
Hoặc ít nhất cũng đoán được phần nào.
Quỷ môn quán không tầm thường như vẽ ngoài, làm được quán chủ cũng không phải là kẻ không biết thiệt hơn.
Bạch Kiến Nhi, quán chủ có muốn cho hay là không?"
" Cho.
À không, phải là tặng mới đúng."
Hắn không để ý tráng mình đã lấm tấm mồ hôi, lưng cũng đã ước.