0
Chương 9: Tiêu Dương - Tiêu Vượng Tài
Tiêu Dương thuận lời nhập học vào học phủ nhờ một tấm lệnh bài " miễn thi" đồng thời tại sự kiện ngày hôm đó Tiêu Dương có thêm một ngoại hiệu là Tiêu Vượng Tài.
Trần thành chủ vì không muốn mắc nợ Tiêu Dương nên bồi thường cho Tiêu Dương một vạn trung phẩm linh thạch để làm cái giá, con số này đối với ba nhà Trần, Tiêu, Hà thì không tính là gì, nhưng đối với một số tiểu gia tộc gần như là cả năm tài phú, nhưng thực tế còn số này không phải gia một tờ hôn ước của hai nhà Trần Tiêu nên có, mà Tiêu lão không lên tiếng nên Trần thành chủ cũng không thêm.
Sao buổi thi tuyển vào học viện, Trần thành chủ liền tổ chức tiệc ăn mừng long trọng cho các đệ tử gia tộc trúng tuyển vào học viện, nhưng thực tế lại là ăn mừng Trần Tiểu Tiểu thoát khỏi mối hôn sự bất hảo này.
Còn cái tên Vượng Tài chẳng biết ai gọi đã trở thành trò cười cho cả thành Thanh Thạch, vì nó mang hai ý nghĩa, một là Tiêu Dương không cần khảo hạch đến cuối cùng vẫn có phần thưởng lớn hơn hết thảy tất cả các thí sinh thi vào học viện, ý thứ hai là nói Tiêu Dương như một con chó chỉ có thể sống dưới gầm trời này mà thôi.
Tiêu gia hầu như ai cũng hiểu ý nghĩa này nhưng cũng không ai lên tiếng bênh vực cho Tiêu Dương, ngược lại họ càn ngầm thừa nhận Tiêu Dương vốn là như vậy.
Tại giang phòng riêng của Tiêu Xuân.
" Vũ nhi bái kiến phụ thân đại nhân."
" Ừm, Vũ nhi, bình thường còn với Trần tiểu thư có qua lại thân mật không?"
" Ý của cha muốn con tiếp cận Trần Tiểu Tiểu?"
" Chẳng những tiếp cận mà còn phải chiếm được trái tim của Trần Tiểu Tiểu nữa."
" Con hiểu tâm tư của phụ thân, nhưng chúng ta Tiêu gia có cần phải làm như vậy hay không?"
" Vũ nhi con sai rồi, là cha con ta và Trần gia, không phải là Tiêu gia với Trần gia, Tiêu gia bây giờ không còn chỗ cho cha con ta nữa."
Tiêu Vũ bất ngờ với cách nói nầy của Tiêu Xuân, nhưng hắn cũng không phản đối cách nhìn này của cha hắn.
" Vậy còn Tiêu Dương thì sao ạ?"
" Haha, Vũ nhi, con vẫn còn muốn g·iết nó sao?"
Câu nói này của Tiêu Xuân mang nhiều hàm nghĩa, khiến Tiêu Vũ suy nghĩ thấu đáo một số chuyện:" đúng vậy, tại sao ta lại còn muốn g·iết hắn, hắn đã là phế vật rồi, cũng không còn giá trị gì nữa, mãi mãi hắn cũng chỉ là kẻ dưới dái của thế giới này mà thôi, g·iết hắn không có giá trị, chỉ tổn bẩn tay mà thôi."
" Đa tạ phụ thân chỉ điểm."
"Ừm, con về học viện đi, tranh thủ thời gian đột phá Kim đan, tấn thân trung cấp học phủ. Đừng làm khó Tiêu Dương nữa, kẻo nội công của con."
"Dạ."
Tiêu Vũ bước về học viện, trong lòng cảm thấy vô cùng thổi máy, chẳng những hắn mà Trần Tiểu Tiểu cũng vậy, toàn bộ học viên của Thanh Long học viện cũng vậy, họ giống như cùng chung cảm nhận đối với Tiêu Dương," kệ hắn".
Thanh Long học viện ở thành Thanh Thạch chỉ là hạ viện, chuyên thu nhận và đào tạo học viên có cấp bật từ luyện khí đến khi đột phá Kim đan, sau khi học viên đột phá được kim đan có hai lựa chọn là thi để tân thăng Thanh Long trung cấp học viện hoặc rời khỏi hạ viện và kể từ đó không còn liên quan đến Thanh Long học viện nữa.
Tiêu Dương sau khi vào học viện thì hắn và các học sinh tân nhiệm năm nay ở tại khu Đông ký túc xá của học viện.
Khởi đầu của tất cả các học viên đều là một gian phòng không hơn không kém, sau khi các học viên trúc cơ thành công có quyền đến khu Nam để nhận phòng mới, nơi này tính ra cũng chỉ tốt hơn khu Đông một, cũng được coi là một tiểu viện, nhưng cũng phân ra lớn nhỏ khác nhau.
Còn khu Bắc là các giang phòng của giáo viên, đôi lúc cũng có một số học viên giúp đỡ hoặc đệ tử chân truyền mới được tới lui ở đây ngoại trừ giáo viên, còn khu phía Tây là một cánh rừng đừng để lịch luyện cho tất cả các học viên, cũng là nới đặt diễn võ trường, nơi các học sinh thường trao đổi và nhận nhiệm vụ mà học viện giao cho.
Trung tâm của học viện là nơi học tập chính của các học viên.
Ở trung tâm của học viện gồm có Đan phòng, Tu luyện phòng, Học phòng, Luyện khí phòng và thư viện.
Mỗi phòng đều có giáo viên toạ chấn và các giáo viên phụ trách giản dạy, mà mỗi lần giáo viên giảng dạy chỉ có hai ngày là mùng một và ngày rầm của tháng, các ngày còn lại đều là học sinh tự tu luyện.
Tiêu Dương bước chậm chậm đến thư viện của học phủ, trên đường đi hắn gặp nhiều người nhưng không ai quan tâm hắn cả, hắn cũng không quan tâm đến họ, mà việc làm hắn ưng ý hơn là chẳng ai tìm hắn phiền phức, đây mới là việc mà hắn mong muốn nhất.
Trước cửa của thư viên có một lão giả ngồi trên một cái ghế tự dưới gốc cây liễu, lão giả này được gọi là Hôi lão thường quét dọn, tưới cây, hoa cho xứng quanh thư viện thường rất ít người quan tâm vì đa phần họ nghĩ lão là một phần nhân dọn vệ sinh mà thôi.
Nhưng Tiêu Dương lại không cho là vậy, hắn đến trước Hôi lão chấp tay hành lễ:
" Học trò Tiêu Dương ra mắt Hôi lão."
" Ừm, xem ra năm nay còn có kẻ biết kính lão đầu ta. Tốt tốt tốt."
" Kính lão là việc nên làm, học trò không làm phiền Hôi lão nghĩ ngơi."
Nói xong Tiêu Dương lại hướng cửa thư viện mà tiến bước, còn Hôi lão thì cũng nhìn Tiêu Dương sâu hơn một chút.
Học viên cũng quanh trông thấy cảnh này tuy không để ý nhưng cũng toả ra một chút xem thường.
Do là học viên mới nên Tiêu Dương được đặc cách vào tầng một của thư viện chọn một bộ công pháp tùy ý, còn tầng hai và tầng ba thì chỉ có học viên đột phá trúc cơ mới có thể lên, mà mỗi lần muốn vào thư viện mượn sách phải dùng điểm cống hiến tới đổi mới được.
Cho nên một lần vào thư viện miễn phí này thường được các học viên mới vào lựa chọn sau khi ăn trúc cơ đan, trúc cơ thành công mới vào, mà Tiêu Dương lại vào sau khi nhập học thường được những học viên không biết hắn kinh mạch tổn thương gọi là ngu ngốc.
Trước cửa thư viện có một thầy giáo, thầy giáo ấy giản giải cho hắn những điều cần biết về thư viện, cũng như thứ mà hắn được làm và không được làm.
" Trong thư viện không được làm ồn, mỗi lần vào chỉ được ở lại một canh giờ, chọn được sách phải báo lại để nhận được bản sao chép không được lấy bản chính ra khỏi thư viện, một lần chỉ được mượn một quyển, hết thời gian phải rời khỏi thư viện, nếu không phải nộp một điểm cống hiến cho một canh giờ tiếp theo. Ngươi rõ chưa?"
" Học trò đã rõ."
" Vậy được rồi, ngươi vào đi."
" Dạ."
Tiêu Dương đi vào thư viện, đập trước mặt hắn là hằn hà sa số những quyển sách được để ngăn nắp có nhiều chủng loại từ lịch sử, địa lý đến y học, đan dược,công pháp, thuật pháp,...
Nhưng đối với ánh mắt của Tiêu Dương thì có thể thấy được hắn không hề kinh ngạc và cũng không quan tâm là mấy, hắn chầm chậm bước đến một kệ sách có thể coi là cũ kĩ và ích ai quan tâm đến.
Trên kệ sách đó, hắn lấy một quyển sách như sớm đã biết nó ở đó vậy.
Hắn không xem trọng sách đang viết cái gì, giới thiệu ra sao, mà chỉ chú ý đến tên của quyển sách.
Thấy mình đã tìm được thứ mình cần thì không lưu lại mà đi đến chổ thầy giáo trong coi thư viện để bàn giao.