Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Không Làm Mà Vẫn Muốn Có Ăn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Không Làm Mà Vẫn Muốn Có Ăn


- Vâng chị.

- Chẳng lẽ có ma thật? Em lạy chị, em cũng là sinh viên nghèo thôi, chị khuất mày khuất mặt nếu còn vương vấn ở đây thì tha cho em, mỗi người một góc mà sống nhé chị, A Di Đà Phật.

Mở cửa phòng ập vào mặt làm cảm giác mát lạnh, Trần Nhật Minh giật nảy cả mình, ở ngoài đường thì nóng mà về phòng cảm giác mát thế không biết, trong khi đó điều hòa thì mình cũng chưa bật, mắt đảo khắp nơi, thậm chí còn cúi xuống nhìn cả gầm giường xem có gì khác lạ hay không.

"OMG xinh thế."

- Mẹ nó, đừng có đùa thế chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Kê lại cái giường cho chắc cũ, rời xa vị trí cũ xong xuôi Trần Nhật Minh mới nhảy lên giường đi ngủ, trước khi nhắm mắt thì gọi điện thông báo cho bác Nam mình đã yên bề gia thất, an ổn chỗ ở sau đó mới nhắm mắt đi ngủ.

Bản thân Trần Nhật Minh như hạc giữa bầy gà, cũng thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác, hôm nay có rất nhiều cựu sinh viên mang theo máy ảnh, máy quay ghi lại những hình ảnh tân sinh viên.

Cửa được mở ra, điện được bật lên, căn phòng sạch sẽ rộng rãi làm Trần Nhật Minh hài lòng lắm, lượn một vòng thấy không có gì khác lạ liền chốt ngay.

Tới được lớp Trần Nhật Minh mới được buông tha, trước khi bỏ qua cho Trần Nhật Minh thì chị Tuyết còn cười mỉm nói.

Xong xuôi đâu vào đấy Trần Nhật Minh tốn thêm một món lúa mua đồ đạc linh tinh khác, dọn dẹp đâu vào đấy đã hơn 8 giờ tối, chạy ra quán cơm bình dân đầu ngõ đá một suất, trên đường về thì đau lòng không thôi.

Vừa khấn vừa mở một bài kinh Địa Tạng trên youtube ra, một lúc sau không thấy có động tĩnh gì bất thường Minh lại tiếp tục ngủ, lần này không thấy có gì lạ, một mạch ngủ tới sáng hôm sau.

Chuyện tối qua Minh đã vứt ra sau đầu với suy nghĩ mình tưởng tượng quá nhiều, trên đời này làm quái gì có ma, chào bác Nghĩa xong Minh tới trường.

Mới vào đại học thôi Trần Nhật Minh cảm thấy cuộc sống này bắt đầu thú vị nhiều hơn rồi đấy, có chuyện này là hơi đau đầu, không biết tiền ở đâu ra mà ăn học.

- Tối qua ngủ ngon không cháu?

- Dạ bình thường bác, không thấy có chuyện gì ạ.

- Vậy bác cho cháu thuê phòng này đi ạ, kinh tế của cháu cũng ốm yếu, ma quỷ tầm này cũng không bằng c·hết đói.

Bác Nam cho 5 triệu lên đại học, tiền tích góp còn hơn 2 triệu, thế mà thoáng một cái đã bay mất một nửa số tiền trong tay, cứ đà này còn tiền học, tiền linh ta linh tinh, mới chớm thôi đã thấy đau đầu vì tiền rồi.

Nửa đêm hôm đó, trong mơ màng Minh thấy có bóng trắng đứng ở chân giường nhìn chằm chằm mình, cảm giác ấy lúc đầu mơ hồ nhưng càng ngày lại càng rõ ràng, tới mức Minh giật nảy mình tỉnh dậy với mồ hôi lấm tấm trên chán.

Bác Nghĩa đang uống chè buổi sáng, vân vê cái điều cày, thấy Trần Nhật Minh bác Nghĩa liền hỏi.

Chương 3: Không Làm Mà Vẫn Muốn Có Ăn

Trần Nhật Minh ngửi được mùi vị khác thường, cái đầu thông minh linh hoạt nhảy số, lúc nay bác bán nước hỏi hắn có sợ ma không? Chẳng lẽ?

- Ừm, đấy là bác nói trước, ở được hay không là do cháu, bác không ép.

- Để bọn chị dẫn em qua, chị tên Tuyết còn đây là Vân, còn em?

Giống như bao thanh niên ảo tưởng khác, chờ đợi gái xinh đến chỗ mình ngồi, nhưng không cả đám con trai ít ỏi trong lớp lúc này tan vỡ khi cô gái ngồi ở đầu bàn, nơi mà rất ít người ngồi, cơ bản là vì ngồi cuối có thể làm việc này việc kia, mà không bị chú ý.

- Em chưa, em quê Phú Thọ. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Thôi em xin chị, chúng ta âm dương cách biệt, chị nên đi đầu thai đi, đừng vương vấn ở đây làm gì tội nghiệp em ra...

Trần Nhật Minh phải công nhận một điều, trường đại học Thương Mại là thiên đường của bất cứ đứa con trai nào, chỗ nào cũng thấy bạn học nữ, mặt bằng chung đều dễ nhìn, cá biệt vài người còn khiến Trần Nhật Minh phải cố mở mắt to nhìn cho rõ, bởi vì quá xinh.

Đại học khác với các chương trình cấp 3 trở xuống ở chỗ ai muốn học thì học, không học thì ở lại học tiếp, thêm tiền mà học lại chứng chỉ, không học được thì nghỉ, nhà trường không có trách nhiệm ép ai phải học cả.

- Cháu chào bác.

- Em học Marketing. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Dạ em tên Nhật Minh.

- Làm gì ra tiền đây? Xe ôm công nghệ? Mình làm c·h·ó gì có xe, đi bưng bê nhà hàng, quán cà phê? Hay làm cái gì khác, giờ mà có tiền thì tốt biết bao, chỉ ăn với chơi.

Hai chi sinh viên khóa trên một trái một phải kéo Trần Nhật Minh, khiến hắn hoang mang tột độ trong phút chốc, con gái lên đại học liền hùng hổ như vậy sao?

- Phòng thì nhà bác không có nhiều, chỉ có sáu phòng cho thuê, giờ chỉ còn một phòng trên tầng 4 là trống, vệ sinh khép kín, giá cả thì một triệu rưỡi một tháng, nóng lạnh điều hòa đầy đủ.

- Tối rảnh bọn chị tới tìm e, nhớ xác nhận kết bạn facebook đấy nhóc.

- Ông Nghĩa ơi, có khách thuê phòng trọ này.

- Em có người yêu chưa? Ở đâu?

Minh bật điện phòng lên ngơ ngác nhìn quanh một vòng, nỗi sợ vô hình len lỏi khắp lỗ chân lông, khiến tóc gáy Minh dựng ngược, bấm điện thoại lên thì thấy hơn mười hai giờ đêm, cơ mặt giật giật.

- Thế nhé, tôi còn về dọn hàng.

Bác bán nước rời đi, ông Nghĩa dẫn Trần Nhật Minh vào trong sân nơi có bộ bàn ghế đá, hai bác cháu ngồi nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ừm, đến thuê trọ à? Vào ngồi uống nước nói chuyện đã.

Biết ngay mà, Trần Nhật Minh giật thót trong một thoáng, nhưng sờ sờ vào túi quần nơi cái ví xẹp lép lại bấm bụng đắn đo, so với mặt bằng trung thì giá này là khá rẻ, nhưng mà lại có người mất ở đó, đắn đo một lúc thì Trần Nhật Minh quyết định.

Cửa mở ra là một người đàn ông độ ngoài 60, gương mặt béo tròn phúc hậu, Trần Nhật Minh chào hỏi đối phương.

Kết thúc buổi đầu tiên lên trường, xách cái thân xác trở về phòng trọ nằm trên giường với một mớ suy nghĩ lung tung.

_...

- Dạ bác cho cháu xem phòng đi, cháu không sợ, trên đời làm gì có ma quỷ đâu bác.

Giống như bao người trẻ ôm hoài bão, Trần Nhật Minh cũng ham chơi lười làm, không làm mà vẫn muốn có ăn, đáng tiếc hiện thực xã hội nó tàn khốc khiến Minh buồn thảm không thôi.

- Hi em trai, em học ngành nào? Để chị chỉ cho.

- Hazz, kiếm tiền, kiếm tiền, làm cái gì ra tiền bây giờ.

Trần Nhật Minh vâng lời sau đó nhảy tót vào lớp lau mồ hôi chán, hắn thấy vận đào hoa của mình hình như lên đại học mới bùng phát, như này xem ra ngày tháng sau này không nhàm chán nhìn người khác phát cơm c·h·ó nữa rồi, còn đang tự sướng thì lớp ồn ào bỗng im bặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Nhật Minh cũng biết vì sao cái lớp đang ồn thì im lại, bởi vì người xuất hiện là một bạn nữ cực kỳ xinh, có thể nói cỡ hoa hậu trên tivi cũng chỉ đến thế là cùng, tóc đen nhánh dài ngang lưng, da trắng như trứng gà bóc, mặt trái xoan, mắt to tròn, mũi cao, răng trắng, môi hồng, dáng chuẩn, không có từ nào để chê.

Bác bán trà đá đưa Trần Nhật Minh tới một con ngõ sau ba lần quẹo trái, sáu lần quẹo phải cũng đến trước một ngôi nhà bốn tầng, Trần Nhật Minh phải cỗ nhớ lắm ngõ nhà để sau này nếu mà thuê còn biết đường mà ra, không lạc mãi chẳng ra được thì buồn cười.

Trần Nhật Minh giống như bị thẩm vấn, hỏi tới đâu khai tới đó không giám chống cự, hai chị Vân, Tuyết cũng rất xinh một chị quê Thái Nguyên, còn một chị người Hà Nội gốc, học trước Trần Nhật Minh hai khóa, là sinh viên năm 3, bảo sao hai chị này bạo như vậy, làm Trần Nhật Minh có chút sợ.

- Phòng này từng có một bạn nữ đột quỵ mất, cũng là sinh viên như cháu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Không Làm Mà Vẫn Muốn Có Ăn